Đại Bát Hầu

Chương 531:



Thiên Bồng cúi đầu, ngơ ngác nhìn Nghê Thường đang nức nở không thôi trong ngực mình.

Thân hình nhỏ nhắn ôm sát lấy hắn, hơi thở phả vào chân thực, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn đâu đây, thuận theo khoang mũi, xông vào lục phủ ngũ tạng... Nhưng tay giơ lên giữa trời lại vẫn cứ run run, mãi mà không có dũng khí đi ôm ấp phần hạnh phúc thoáng qua kia.

Huyền Trang lẳng lặng đứng đó, hai mắt từ từ khép lại, tay hợp mười, nhẹ giọng thì thầm:

- A di đà Phật.

Ngao Liệt và Lữ Lục Quải khẽ đối mắt nhìn nhau, đều đọc được trong mắt đối phương vẻ động dung.

Cao thái công vô lực ngã sấp xuống đất, ngao ngao khóc lớn, miệng không ngừng gào thét:

- Nghiệt chướng... Nghiệt chướng a...

Gió nhẹ thổi qua khe hở trên song cửa, ánh lửa đong đưa, váy dài phất động, chữ hỉ rơi rớt trên đất trở nên gai mắt vô cùng.

Trường cảnh, tựa hồ ngưng lại ở khắc này.

Hồi lâu, hai tay Nghê Thường gắt gao ôm lấy Thiên Bồng, dán mặt vào lồng ngực hắn, nghẹn ngào nói:

- Đừng đi, được không? Ta không muốn ngươi đi...

- Nhưng mà... Nhưng mà ta là yêu quái, chẳng phải ngươi cũng đã thấy rồi?

Ngữ điệu cũng chất chứa nghẹn ngào.

- Vô luận ngươi là gì, đều đừng đi, được không?

- Ngươi không hiểu... Ta là yêu quái... Ta là một con yêu quái...

- Là yêu quái thì sao? Là yêu quái liền có thể ném bỏ ta?

- Ta... Ta có thể không đi được ư? Nếu ta không đi, ngươi sẽ bị chúng nhân phỉ nhổ...

- Bởi thế, ngươi muốn bỏ ta lại? Nếu đã thế, vì sao đương sơ ngươi còn tới? Vì sao còn tới? Ngươi nói cho ta!

Hắn không cách nào hồi đáp.

Nếu đã không tránh khỏi bạo lộ. Vì sao còn tới?

Như đã tới, vì sao không lấy chân thân tương kiến?

Vì sao phải gặp, một đời tiếp một đời, lại tuyệt không dạy nàng tu tiên, không vĩnh viễn giữ nàng lại bên người...

Hết thảy. Hắn đều không cách nào hồi đáp.

Từng câu nghi vấn lượn lờ trong đầu Thiên Bồng, giống như từng thanh đao nhọn, đâm sâu vào ngực.

Cầm không nổi, lại không bỏ được.

Tay Nghê Thường ôm lấy Thiên Bồng càng lúc càng siết chặt, nước mắt chảy xuôi ướt đẫm vạt áo.

Nháy mắt, Thiên Bồng phảng phất cảm thấy trái tim đóng băng ngàn năm nay của mình như chợt hòa tan, hóa thành nước mắt vô biên, tràn lên vành mắt. Thuận theo gương mặt xấu xí, từng giọt từng giọt rơi xuống, nhỏ lên vai cô gái hoàn mỹ trong lòng hắn.

Đã bao nhiêu năm, bao nhiêu lần, hắn từng cho là sớm đã tê dại với cảm giác sinh ly tử biệt này, nhưng hắn sai rồi.

Rốt cục hắn đã khóc trước mặt nàng, bởi vì một đường này, thực sự quá khổ, quá khổ... Dài lâu đến không thấy đâu là bờ bến, chỉ có thể cắn răng kiên trì không ngừng tiến về phía trước, một mình thủ vững tín niệm trong hắc ám mịt mù, lại không biết thủ vững, liệu có ý nghĩa gì không.

Giữa lúc hoảng loạn, hắn đột nhiên nhớ lại câu sau cùng mà Nghê Thường không ngừng lặp lại trong giờ khắc cuối cùng ở Quảng Hàn cung...

- Nói cho ta hết thảy được không?

Dán mình trong lồng ngực, Nghê Thường nhẹ giọng nói:

- Nói cho ta tên thật của ngươi, nói cho ta... Bí mật của ngươi, nói cho ta… Vì sao ngươi đối tốt với ta như vậy, được không?

Hồi lâu, thời gian lâu tới nỗi không ai tại trường có thể tìm ra ngôn từ để diễn đạt.

Thiên Bồng từ từ dùng đôi tay thô ráp kia đẩy Nghê Thường ra, nhẹ giọng nói:

- Xin lỗi...

Nghê Thường thẫn thờ ngước đầu lên.

Tránh ra ánh mắt nàng, Thiên Bồng thấp giọng nói:

- Đều là ta sai. Nếu ta không xuất hiện ở đây, liền sẽ không xảy ra chuyện như giờ... Thế nên, xin lỗi... Xin ngươi. Quên ta đi. Đời này kiếp này, ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa, sẽ không... Can nhiễu cuộc sống của ngươi. Lão gia, nhất định sẽ giúp ngươi tìm một phu quân càng thích hợp. Xin lỗi...

Nói rồi, hắn từng bước lùi ra sau.

- Ngươi muốn đi đâu?

- Đi tới nơi mà ngươi chẳng bao giờ gặp được. Tạ tạ ngươi, chẳng qua, một con yêu quái, không xứng, hoàn toàn không xứng.

Hắn khẽ cười chua chát, lệ chảy đầy mặt.

Từng bước lùi ra ngoài cửa, hắn xoay người, đằng không mà lên.

Chúng nhân ngơ ngác ngẩng đầu dõi theo, nhìn hắn dần dần khuất xa.

Thẳng đến khi tan biến phía chân trời, Nghê Thường ôm lấy ngực, cả người như hư thoát ngồi bệt xuống đất, hai mắt mở to, nước mắt trào ra như mưa, cảm giác trời đất quay cuồng, nhịp thở như ngừng lại.

Cứ thế ngồi im, hồi lâu, vẫn không thấy có nửa điểm động tĩnh.

Mười mấy năm, nàng từng huyễn tưởng về vô số trường diện, lại chưa từng nghĩ tới... Sẽ là kết cục như hôm nay.

- Đây là... Ái tình mà ta hằng theo đuổi?

Huyền Trang hít một hơi thật sâu, bước lên trước một bước, đang định mở miệng, Cao thái công nãy giờ một mực sấp dưới đất chợt kêu rít lên, ngao ngao khóc lớn nói:

- Đừng qua đây—Đừng qua đây! Các ngươi muốn gia sản nhà này, ta đều cho các ngươi! Chỉ cầu các ngươi bỏ qua cha con chúng ta! Cầu các ngươi bỏ qua hai cha con chúng ta!

Huyền Trang đành chịu, đành thoáng thu thần, lặng lẽ đứng đó không nói lời nào.

Vừa lúc ấy, hầu tử toàn thân là máu chợt hạ xuống trước cửa chính sơn trang.

Đám thôn dân vây xem thấy hắn xuất hiện, lập tức chạy tứ tán.

Kéo lê Kim Cô bổng bước nhanh chạy vào trong sảnh đường, ánh mắt hầu tử quét qua mảnh lang tạ bốn phía, nhẹ giọng hỏi Huyền Trang:

- Hắn đâu?

- Đi.

- Đi? Đi đâu?

- Không biết.

Huyền Trang nuốt khô ngụm nước bọt nói:

- Đến cùng là chuyện gì, vì sao các ngươi lại đột nhiên hiện ra nguyên hình?

- Là trò quỷ do một gia hỏa gọi là Linh Cát làm.

- Phật đà Linh Cát?

- Ừ, hắn đã cao chạy xa bay rồi, không bắt được, thế nên ta về lại đây xem tình hình thế nào.

Nhìn mặt đất ngổn ngang, hầu tử nhẹ giọng thán nói:

- Xem ra, món nợ này Thiên Bồng kia lại muốn tính lên đầu ta.

Nghê Thường cúi đầu chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn đám người hầu tử, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Huyền Trang.

Nàng vừa nhấc chân muốn tiến về phía Huyền Trang, Cao thái công ở bên vội kêu rít lên:

- Nha đầu! Ngươi muốn làm gì? Chúng là yêu quái!

Nghê Thường khẽ quay đầu nhìn phụ thân, nhẹ giọng nói:

- Cha, là phúc không phải họa, là họa thì tránh không thoát. Nếu bọn họ thật sự là bằng hữu của Cương Liệt, khẳng định sẽ không hại chúng ta.

Nói rồi, nàng từng bước đi tới trước mặt Huyền Trang. Hai tay hợp mười, hành lễ xong mới từ tốn nói:

- Tiểu nữ Cao Thúy Lan, gặp qua đại sư.

Huyền Trang cũng hai tay hợp mười đáp lễ, nói:

- Thí chủ có lễ.

- Thúy Lan có một chuyện muốn thỉnh giáo đại sư, hi vọng đại sư trả lời thực tình.

- Thí chủ cứ nói.

- Thúy Lan muốn biết. Vừa nãy vị... Hầu tiên sinh này vừa gọi Thiên Bồng, có phải là chỉ Cương Liệt.

Không đợi Huyền Trang mở miệng, hầu tử đã nghiêng đầu xen miệng nói:

- Không phải, lại cũng phải.

Nghê Thường khe khẽ liếc hầu tử một cái, phát hiện hắn đang chằm chằm nhìn mình, sợ đến nỗi vội vàng tránh mắt đi, thấp giọng nói:

- Sao... Mong Hầu tiên sinh giải đáp thực tình?

- Đừng kêu Hầu tiên sinh. Ai bày ngươi gọi thế hả? Bọn họ gọi ta là Đại Thánh gia. Ngươi cứ gọi theo vậy là được.

Hầu tử nhíu mày nói:

- Thiên Bồng là xưng hô tiền thế của hắn, còn Trư Cương Liệt là xưng hô đời này, ngươi hiểu chứ?

- Tiền thế... Đời này...

Nghê Thường cúi đầu thì thào nói.

- Tiền thế của hắn là Thiên Bồng Nguyên Soái, tiền thế của ngươi là Nghê Thường tiên tử, hai ngươi đều là thần tiên. Giờ ngươi đã hiểu chưa?

Nói xong, hầu tử nghiêng đầu vẫy vẫy tay với mấy người còn lại:

- Đi thôi, dù sao hắn cũng đi rồi. Hết cách thì thôi, chính chúng ta lên đường là được.

Thấy chúng nhân xoay người định rời đi, Nghê Thường vội vươn tay ngăn nói:

- Xin các vị dừng bước!

Cao thái công ở bên kinh hãi trợn tròn mắt, cắn răng thấp giọng nói:

- Ngươi giữ lại bọn họ làm gì? Bọn họ là yêu quái!

- Câm mồm!

Hai mắt hầu tử hơi trừng, Cao thái công vội che miệng, không dám hé răng.

Cúi đầu, Nghê Thường hướng hầu tử hành lễ, thấp thỏm nói:

- Xin... Xin ngài đừng làm hại cha ta.

- Chẳng ai muốn làm hại hắn cả, là chính hắn miệng tiện.

Nghê Thường ấp a ấp úng nói:

- Các ngươi... Các ngươi có thể giúp ta tìm hắn về không?

- Hắn?

- Ý ta là... Cương Liệt.

- Ngươi tìm hắn về làm gì?

- Tìm hắn trở về hỏi... Hỏi cho rõ ràng.

Đầu Nghê Thường càng chôn càng thấp, tay gắt gao vò lấy chéo váy. Có lẽ đang căng thẳng vô cùng.

Khẽ liếc sang Huyền Trang, hầu tử nhẹ giọng nói:

- Muốn tìm hắn, cách thì nhiều lắm.

Nói rồi, hầu tử vỗ nhẹ lên Kim Cương trác trên cổ tay nói:

- Dùng thứ này, tùy thời có thể tìm được vị trí của hắn. Còn có một cách dễ hơn nữa, đó là chúng ta cứ ở đây, hắn khẳng định không dám đi xa, chỉ cần kiếm cây sào, trói ngươi lại rồi treo lên. Bảo đảm hắn sẽ từ trong ngóc ngách nào đó bật ra.

Nghê Thường sợ đến không dám thở mạnh, đầu cúi gằm, mắt chớp khẽ cẩn thận nhìn hầu tử.

Huyền Trang ở bên chợt mở miệng nói:

- Đại Thánh gia, hay là... Giúp vị thí chủ này một tay.

Lười nhác nhìn sang Cao thái công đang run rẩy súc mình trong góc, hầu tử bĩu môi nói:

- Được rồi, để ta lôi hắn ra cho.

Nói xong, hắn chống lấy Kim Cô bổng từng bước đi ra ngoài cửa, đợi đến đi ngoài sân, tung mình nhảy lên, hạ xuống trên nóc nhà.

Gân cổ, hầu tử gầm nói:

- Thằng nhãi con Thiên Bồng, lăn ra đây cho lão tử --!

Thanh âm như sấm rền tấn tốc khuếch tán khắp tứ bề, dù có ở cách đó mấy chục dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.

Thôn dân trong Cao lão trang đều bị dọa ngu.

Lấy hơi, hầu tử tiếp lấy gầm nói:

- Mẹ nó ngươi có phải nam nhân không! Hay là đã biến thành một con heo rừng rồi?

Trên một ngọn núi cao cách đó hai mươi dặm, Thiên Bồng nấp mình sau khối nham thạch, lẳng lặng lắng nghe, lại thủy chung không lộ diện.

- Mẹ nó, năm đó lão tử kêu ngươi cùng nhau giết lên Thiên Đình, sống lại người yêu cho ngươi, mà ngươi ngu dốt không nghe! Giờ cả nữ nhân mình yêu đều không dám thấy, mẹ nó ngươi yếu hèn đến thế cơ à? Làm nguyên soái lâu rồi nên hóa ngu hả?

Thiên Bồng cắn răng, nắm tay siết chặt, lại vẫn im lìm không nhúc nhích.

- Ngươi còn chưa chịu cút đi ra? Được, ta nữ nhân của ngươi tiền dâm hậu sát, cả hồn phách cũng không giữ lại!

- Ngươi --!

Thiên Bồng tức thì nhảy lên nham thạch.

Nhưng mà, hắn chợt ngơ ngác.

Ngay trước mắt hắn, hầu tử lười nhác móc móc lỗ tai. Sau lưng, Nghê Thường lặng lẽ đứng đó, hai mắt mở to nhìn đăm đăm Thiên Bồng, mặt đầy lệ ngân.

Búng ráy tai đi, hầu tử quay đầu đánh mắt ra hiệu cho Nghê Thường, lạnh lùng nói:

- Nói gì thì nói đi, ta phải về trước, đi ra quá lâu sợ hòa thượng có nguy hiểm.

Nghê Thường lặng lẽ gật đầu.

Trước khi đi, hầu tử quay lưng chỉ vào Thiên Bồng căm hận mắng một tiếng:

- Thằng hèn!

Nói xong, xoay người hóa thành một đạo kim quang tan biến.

Trên núi cao, chỉ thừa lại Nghê Thường và Thiên Bồng lẳng lặng nhìn nhau.

Hồi lâu, Nghê Thường nhẹ giọng nói:

- Là ta cầu vị Đại Thánh gia kia dẫn tới gặp ngươi... Đừng đi được không? Ít nhất... Kể hết mọi chuyện cho ta, được không?