Vừa hỏi, lập tức đẩy Thiên Bồng vào góc chết, cả người ngớ ra, nửa ngày mà không biết nên nói gì mới phải, ánh mắt không ngừng lấp lánh.
Nói đến cùng, Cao thái công là phụ thân Nghê Thường, cho dù chỉ là kiếp này, nhưng cũng là phụ thân Nghê Thường, trong thâm tâm của vị thiên tướng bị biếm hạ phàm này, “Thiên Địa Quân Thân Sư” là trình tự hằng cổ bất biến.
Huyền Trang phải khó khăn lắm mới mở miệng khuyên bảo được, rốt cục cũng khiến hắn giành được lượng giải từ Cao thái công, chẳng lẽ lúc này hắn có để nói ra chữ “không”?
Hắn không thốt nên lời, thậm chí cả giải thích cũng không giải thích được.
Huống hồ, Nghê Thường ở bên còn đang dùng ánh mắt mong đợi chăm chăm nhìn hắn, đến nỗi thậm chí khiến hắn có cảm giác, cái tên hòa thượng tướng mạo hiền hòa trước mắt này, trên thực tế còn khó chơi hơn xa con khỉ hung thần ác sát kia.
Do dự hồi lâu, cuối cùng hắn chỉ có thể khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Cao thái công hoàn toàn không rõ về những khúc mắc trước kia chỉ là lặng lẽ gật gật đầu, chúng nhân còn lại thì đều thở phào một hơi, ngay cả Nghê Thường cũng như thế.
Nghê Thường cẩn thận nhìn phụ thân, nhẹ giọng nói:
- Nếu đã quyết định như vậy, giờ cũng đã vào đêm, hay là ở lại mấy ngày rồi hẵng lên đường?
- Ở lại mấy ngày?
Cao thái công vươn tay chỉ chỉ đám thân thích nấp ở đằng xa nói:
- Bọn họ ngẩn người ở đây, ngươi cảm thấy thích hợp ư?
- Cái đó…
Nghê Thường có phần đành chịu nhìn nhìn phụ thân, lời vốn chuẩn bị buột miệng mà ra, lại bị nuốt ngược trở về.
Huyền Trang hai tay hợp mười nói:
- Thôi không quấy rầy Cao thái công và chư vị hương thân nữa, chúng ta xuất phát ngay đây.
- Được rồi!
Cao thái công gật gật đầu. Nhìn Thiên Bồng một cái, nói:
- Đi sớm về sớm.
Nói xong, Cao thái công xoay người về lại trong sơn trang.
Tay dìu Cao thái công vào nhà, Nghê Thường quay đầu nói:
- Để ta đi giúp ngươi thu dọn vài thứ.
- Thu dọn cái gì?
Thiên Bồng hỏi.
- Đi chuyến này không biết mất bao nhiêu ngày giờ. Tuy ngươi hiểu biến hóa, nhưng...
Nghê Thường không nói gì thêm, nàng cứ thế mím môi nhìn Thiên Bồng, hồi lâu, khẽ khom người, đầu cúi thấp, xoay người đi vào sơn trang.
Nhìn lưng ảnh Nghê Thường dần đi xa. Thiên Bồng không khỏi cảm thấy có phần thất lạc.
Hôm nay vốn là ngày đại hỉ. Kết quả hắn lại hiện ra nguyên hình đạp hư mọi thứ. Càng không ngờ được là, tiếp theo, hắn lại phải chung tay cùng tử địch trước nay, đồng thời hộ tống một hòa thượng đi tây phương thỉnh kinh.
Thẳng đến lúc lưng ảnh Nghê Thường tan biến trước mắt, Thiên Bồng mới hai tay hợp mười, khom lưng thật sâu với Huyền Trang, nói:
- Tạ Huyền Trang pháp sư ra tay hóa giải.
Huyền Trang đáp lễ nói:
- Nguyên soái không cần đa lễ, bần tăng chỉ tận chút lực bạc thôi. Huống hồ, chưa được nguyên soái đồng ý đã tự tác chủ trương... Mong nguyên soái lượng thứ cho.
- Huyền Trang pháp sư nói quá lời.
Nói xong, Thiên Bồng xoay người đi tới một bên, khoanh chân ngồi xuống, tròng mắt thỉnh thoảng nhìn về hướng sơn trang, lại thỉnh thoảng liếc tới vị trí mà hầu tử đang đứng.
Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, ngoài sơn trang lặng ngắt như tờ.
Hầu tử khẽ khàng ghé sát bên người Huyền Trang, nhẹ giọng cười nói:
- Ta không biết thì ra ngươi cũng có thế nói dối mà không chớp mắt, làm tốt lắm, chỉ đôi ba câu liền giải quyết gọn gàng.
Huyền Trang cười cười nói:
- Bần tăng chỉ dùng phương thức mà Đại Thánh gia từng dùng để giải quyết vấn đề thôi.
- Dùng phương thức của ta?
- Không cảm thấy quen thuộc ư?
Huyền Trang đẩy nhẹ vạn Phật quan trên đầu. Nhìn vầng trăng phía chân trời, nói:
- Đương sơ ngài thu phục Cửu Đầu Trùng chẳng phải cũng dùng chiêu này? Mấy trăm năm đi qua, đến cuối cùng, ngược lại là kẻ bàng quan như bần tăng lại nhớ được rõ ràng.
Nói xong, Huyền Trang liếc hầu tử một cái, lắc lắc đầu cười khổ, nhấc chân đi tới đống hành lý.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Hai hàng chân mày hầu tử không khỏi nhăn lên.
Từng bước đi tới cạnh đống hành lý. Huyền Trang ngồi xếp bằng xuống.
- Này, có lời gì thì nói cho rõ ràng, đừng che che lấp lấp như thế.
Hầu tử ngớ người mất một lúc, bước nhanh đi theo, khom người ngồi xổm xuống bên cạnh Huyền Trang:
- Ta cảm giác ngươi có lời muốn nói, nói đi.
- Đại Thánh gia thật sự muốn nghe?
- Nói.
Huyền Trang thoáng ngước đầu lên, nhíu mày suy nghĩ một lát, tựa như trêu đùa nói:
- Thế, ta chỉ luận việc không luận người, Đại Thánh gia không được tức giận đâu đấy.
- Ý gì đây? Nói cứ như thể ta hẹp hòi lắm ấy.
Hầu tử khoát khoát tay:
- Có lời gì, cứ việc nói ra.
Thoáng do dự một chút, Huyền Trang nhẹ giọng nói:
- Bần tăng cho là, chuyện Thiên Bồng Nguyên Soái, Đại Thánh gia xử lý không được thỏa đáng cho lắm. Đương sơ lúc ở Hoa Quả Sơn, Đại Thánh gia từng dùng hai trái Bàn Đào thu phục Cửu Đầu Trùng, kỳ thực nói đến cùng, hai chuyện này sao mà tương tự. Vì cớ gì đối với Cửu Đầu Trùng, Đại Thánh gia có thể bình tâm tĩnh khí, đối với Thiên Bồng Nguyên Soái, lại nộ khí xung xung như vậy?
- Hắn mà giống với Cửu Đầu Trùng?
- Không giống ư?
- Không giống!
Hầu tử liếc nhìn Thiên Bồng ở nơi xa một cái, thán nói:
- Hắn và Cửu Đầu Trùng, chẳng có điểm nào là giống nhau hết. Cửu Đầu Trùng biết Vạn Thánh Long Vương cần Bàn Đào, mới tự mình chạy tới, chực chờ ngoài cửa thành Hoa Quả Sơn không chịu đi, so với đứa này thì tự biết rõ ràng nhiều lắm. Chỉ cần đồng ý cho hắn Bàn Đào, hắn liền ngoan ngoãn tuân phục. Thiên Bồng thì sao? Hắc... Chỉ cho hắn đường sáng để đi, hắn còn giẫm mũi lên mặt? Nói thật, trước kia nhiều ít còn cảm thấy hắn có phần đáng thương, giờ ta mới biết tại sao cảm thụ về hắn trong đám đồng liêu Thiên Đình lại kém như vậy.
- Kể ra, đúng thật là có khác biệt.
Huyền Trang khẽ thở dài nói.
Hầu tử nhíu mày, nhìn sang Huyền Trang nói:
- Ngươi cũng cảm thấy như vậy?
Huyền Trang gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
- Này, có thể đừng mơ hồ như vậy được không? Có phải tu Phật lâu ngày đều thích chơi trò đánh đố nhau?
Nghe vậy, Huyền Trang dở khóc dở cười, nhẹ giọng nói:
- Đại Thánh gia đừng giận, bần tăng hỏi một câu, nếu đương sơ Cửu Đầu Trùng không tới tìm ngươi muốn Bàn Đào, ngươi có tức giận không?
Hầu tử không khỏi ách nhiên thất tiếu:
- Nói cái gì đấy? Hắn không tới tìm ta đòi Bàn Đào, ta cần gì phải tức giận? Kể ra, đương sơ hắn tới đòi Bàn Đào, ta đúng là phiền não một phen. Đừng quên đương thời tu vị của ta chưa mạnh hơn Cửu Đầu Trùng bao nhiêu, không đến, chắc ta sẽ càng thêm an lòng.
- Thế là được rồi.
Huyền Trang thong thả thán nói:
- Kỳ thực, Đại Thánh gia cho rằng vấn đề ở trên người Thiên Bồng Nguyên Soái, nhưng thực ra vừa khéo ngược lại, vấn đề ở ngay trên người Đại Thánh gia.
- Sao nói vậy?
Hầu tử không khỏi nghi hoặc.
Huyền Trang hai tay hợp mười nói:
- Kỳ thực vấn đề mà Đại Thánh gia gặp phải trên thân hai người kia không khác nhau là mấy. Cũng đều có thể dùng cùng một phương thức để giải quyết, khác biệt chỉ là ở thái độ của Đại Thánh gia với hai người có bất đồng. Cửu Đầu Trùng nguyện hàng, Đại Thánh gia chẳng qua thuận nước đẩy thuyền, liền vẹn cả đôi đường. Thiên Bồng Nguyên Soái lại cắn răng bảo thủ, có nói thế nào cũng đều không chịu nghe Đại Thánh gia... Có câu tục ngữ gọi là gì ấy nhỉ? “Hảo tâm bị chó cắn”?
Hầu tử sửng sốt, suy tư một lúc liền bật cười, gật gật đầu nói:
- Không sai, chính là tâm tình ấy, rõ ràng là hợp tác đôi bên cùng có lợi, hắn lại cứ cố gây chuyện với ta. Nếu thật sự có vài phần thực lực thì cũng thôi, rõ ràng ngay cả một chiêu của ta đều không đỡ được. Lại cứ sĩ diện hão. Nói khó nghe một chút thì là tiện. Nếu không phải có ngươi ở đây, vừa nãy không chừng ta đã thật sự thịt hắn rồi, mắt không thấy tâm không phiền.
Huyền Trang cười cười, hít một hơi thật sâu, nói tiếp:
- Nhớ lúc đầu, bần tăng thỉnh chỉ tây hành, vốn muốn phổ độ chúng sinh. Lại bị Thái tông hoàng đế hạ ngục đợi trảm. Lúc nằm trong đại lao hoàng cung Trường An, Chính Pháp Minh Như Lai nói với bần tăng: “Chúng sinh ngu muội, không nguyện nghe giáo hóa, cho nên, chuyện phổ độ khó mà thành hiện thực.” Nhưng bần tăng lại cứ chấp ý tây hành. Phải biết, tây hành, chứng là đạo phổ độ, làm sao có thể chuyện gì cũng cầm côn bổng ra nói được? Chẳng lẽ chúng sinh không nguyện nghe giáo hóa, liền giết luôn cả chúng sinh? Nếu thế, còn cần bần tăng phổ độ làm gì? Nếu thật sự làm vậy, đừng nói mười vạn tám ngàn dặm, dù có là mười chặng mười vạn tám ngàn dặm, cũng không chứng đạo được. Đại Thánh gia, ngài nói xem thế có phải không?