Đại Bát Hầu

Chương 536: Bao dung và nhân nhượng (2)



Hầu tử giương mắt nhìn Huyền Trang nói:

- Ngươi muốn nói cái gì? Tùy duyên? Như ngươi từng làm với Kim Trì?

Huyền Trang lắc lắc đầu, vươn ra chỉ tới nói:

- Trong chuyện này, còn có một ý nữa.

- Còn còn ý gì?

Huyền Trang mím môi ngẫm nghĩ một phen, nhẹ giọng hỏi:

- Đại Thánh gia có từng nghe qua: “Khác biệt giữa “bao dung” và “nhân nhượng”?”

Vừa nghe vậy, trong mắt hầu tử lập tức thoáng hiện một tia trêu chọc.

Hắn nghiêng thân đi tới, ngồi xếp bằng sát bên, vui cười nói:

- Xin Huyền Trang pháp sư giảng ta nghe. Nể tình hôm nay ngươi thay ta giải quyết gọn gàng mọi chuyện, giờ ngươi muốn giảng thế nào cũng được, nói đi.

Nơi xa, Thiên Bồng bắt gặp hầu tử đột nhiên mặt mày hớn hở, không khỏi khe khẽ vươn dài lỗ tai tử tế lắng nghe.

Huyền Trang cũng cười theo, lại không có ý chối từ, ho khan hai tiếng, chậm rãi nói:

- Đại Thánh gia cũng biết, bần tăng là Kim Thiền tử chuyển thế. Nhưng vì sao Kim Thiền tử lại chọn chuyển thế, vì sao không đương thế chứng đạo, ngươi có biết không?

- Điều này...

Hầu tử lắc đầu nói:

- Không nghĩ ra.

- Trước kia bần tăng cũng khó mà hiểu được, hiện nay, lại đã đốn ngộ. Vì sao chuyển thế, là tại ở “bao dung và nhân nhượng”.

Huyền Trang vươn tay nhặt lên một nhánh cây, viết bốn chữ “bao dung nhân nhượng” xuống đất, nhẹ giọng nói:

- Bao dung, nghĩa đặt nặng ở chữ “bao”, về phần nhân nhượng (nhẫn nhượng), lại đặt nặng ở chữ “nhẫn”. Bao dung, đầu tiên là phải hiểu được, phải cảm thụ được, đặt mình trong vị trí người khác, từ đó mà cảm thấu. Nhẫn nhượng, lại cường điệu chữ nhẫn, không liên quan tới đúng hay sai, chẳng qua là kế quyền biến thôi. Thật muốn luận ra, bao dung, không có cực hạn. Nhẫn nhượng, lại là lúc không thể nhẫn được nữa.

- Phật nói, chúng sinh ngu muội, lời này không giả. Chỉ là, nên làm thế nào mới có thể phổ độ chúng sinh? Nếu bởi chúng sinh ngu muội, liền không độ, vậy đạo phổ độ của bần tăng có khác biệt gì với tây phương chư Phật? Nhưng nếu chúng sinh thật sự ngu muội, không nguyện được độ, vậy bần tăng phải đối mặt thế nào?

Dùng nhánh cây trong tay gõ gõ hai chữ “nhẫn nhượng” dưới đất, Huyền Trang nhẹ giọng hỏi:

- Chẳng lẽ, một lòng chỉ biết nhân nhượng? Nghĩ lại, có lẽ đương sơ Kim Thiền tử mê hoặc ở điểm này lung lắm.

Hầu tử không khỏi nghi hoặc súc mày.

Nơi xa Thiên Bồng cũng thất thần nhìn bốn chữ in hằn dưới đất.

Huyền Trang nhấp hé môi, chỉ nhánh cây trong tay về phía hai chữ “bao dung”, nói:

- Muốn giải “hoặc” này, chẳng qua chính là đem “nhẫn nhượng” biến thành “bao dung”. Nhưng bao dung nói thì dễ, làm có dễ vậy không? Làm không được bao dung, thì chẳng phải thành một loại nhân nhượng dưới hình thức khác. Muốn phổ độ chúng sinh, đầu tiên phải “bao dung” chúng sinh, như thế, không chỉ không thể thoát ly bể khổ, ngược lại còn phải đi ngược dòng nước, hòa mình vào trong bể khổ.

- Ý ngươi là, Kim Thiền tử chuyển thế là vì...

Huyền Trang gật gật đầu nói:

- Chỉ có bản thân tự mình cảm thụ nỗi khổ của chúng sinh, mới có thể thực sự bao dung chúng sinh, như thế, cũng mới có khả năng phổ độ chúng sinh. Bần tăng cho rằng, đấy, chính là nguyên nhân vì sao Kim Thiền tử chọn tu hành mười kiếp, sa mình vào bể khổ. Bởi vì trong mười kiếp phàm trần này, có những điều mà khi ngồi trên Phật vị cao cao không cách nào cảm thụ được. Ha ha... Kể ra thì đúng là kỳ diệu, nếu không có nỗi khổ đương sơ, e là bần tăng đã không đủ dũng khí hạ quyết tâm đi chặng đường mười vạn tám ngàn dặm này.

Nghe được lời ấy, tròng mắt hầu tử chậm rãi híp thành khe nhỏ, chìm vào trong suy tư. Nơi xa Thiên Bồng không khỏi mở to hai mắt nhìn đăm đăm Huyền Trang.

Nhè nhẹ thả xuống nhánh cây trong tay, Huyền Trang tiếp tục nói:

- Đúng như lời Đại Thánh gia từng nói, chuyện tây hành, quả thật đôi bên cùng có lợi, thậm chí đối với Thiên Bồng Nguyên Soái mà nói còn là lựa chọn hàng đầu, đối với chúng ta, lại chưa hẳn bắt buộc phải thế. Nhưng Đại Thánh gia nghĩ vậy, nguyên soái lại chưa hẳn cho rằng như thế. Vậy thì, song phương liền có lệch lạc. Nếu Đại Thánh gia nhiều lần bị cự tuyệt, thậm chí đối phương còn ra tay trước... Nhẫn nhượng liền đến cực hạn. Đại Thánh gia cảm thấy. Bần tăng nói thế đúng hay là không đúng?

Hầu tử cau mày suy nghẫm hồi lâu, nhẹ giọng thán nói:

- Có chút đạo lý.

Huyền Trang cười khẽ, nói tiếp:

- Đại Thánh gia có phải vẫn khó chịu trong lòng?

Hầu tử không đáp lời, chỉ lẳng lặng liếc Huyền Trang một cái.

Huyền Trang hít một hơi thật sâu nói:

- Vậy thì, Huyền Trang muốn cùng Đại Thánh gia nhắc tới một người.

- Ai?

Huyền Trang vươn ra một ngón tay, chỉ vào thiên không nói:

- Thái Thượng Lão Quân.

- Sao đột nhiên lại nhắc tới hắn?

- Đại Thánh gia liệu có cảm thấy. Tình cảnh hôm nay của ngài, sao mà tương tự Thái Thượng Lão Quân muốn duy trì chính quỹ Thiên Đạo ngày xưa?

Vừa nghe vậy, hầu tử tức thì ngơ ngác, khoanh chân nhìn đăm đăm mặt đất trống trơn trước người, hai hàng mi càng súc càng chặt.

Thấy thế, Huyền Trang vuốt ve tay áo, nói tiếp:

- Nếu thật luận ra, Đại Thánh gia ngày xưa so với Thiên Bồng Nguyên Soái ngày nay, chỉ sợ có hơn mà không có kém. Nghĩ lại ngày đó, ngài dày vò đến thế, Thái Thượng Lão Quân lại chỉ sử ra xảo kình chu toàn mọi bề, chưa từng nổi giận với ngài, lòng dạ rộng lớn cỡ nào. Tuy kết quả cuối cùng không mỹ mãn cho lắm, nhưng nếu đổi lại là Đại Thánh gia, liệu có làm được như hắn không?

Hầu tử trầm mặc không nói.

- Vạn sự, đều phải đặt mình vào trong bối cảnh. Có ở trong, mới có thể chân chính thể hội. Không có thể hội, làm sao có bao dung?

Khẽ thở dài một hơi, Huyền Trang nói tiếp:

- Huyền Trang tịnh không phải kẻ vu hủ, ngày đó, bắt được đám sơn tặc giao cho quan phủ xử trí, quan phủ lại có cấu kết với sơn tặc, nháy mắt, liền đã thả chúng ra. Việc này, nếu gặp phải người bình thường, sợ rằng hận không thể ăn thịt, uống máu nó, Huyền Trang lại chỉ dặn dò Đại Thánh gia dọa chúng một trường là được.

Nói đến đây, Huyền Trang cười cười, thán nói:

- Kỳ thực, tên phỉ thủ kia năm xưa cũng sinh ra trong một gia đình thiện lương, cả ngày đầu tắt mặt tối, rất là chịu khó. Chỉ vì quê nhà gặp thiên tai, đói quá mới phải trộm lương thực quan phủ, cuối cùng đi lên con đường đầu đao liếm máu. Tuy hạ thủ vô số nhân mạng, nhưng thật luận ra, vận mệnh đến cùng là bởi hắn, hay là bởi thế đạo... Sợ rằng, còn phải cân nhắc thêm. Thiện không thiện báo, ác không ác báo. Lúc đi tới thế gian này, bất kỳ người nào cũng đều là trống rỗng. Thế nào là đúng, thế nào là sai, toàn bởi người dạy hắn. Thiên Bồng Nguyên Soái như thế, Đại Thánh gia cũng là như thế.

- Nếu an phận giữ mình lại không có nổi một bữa cơm no, đại gian đại ác lại có thể vinh hoa phú quý, thế gian này, còn có ai nguyện hành thiện? Nói đến cùng, dù không có tên phỉ thủ kia, ở đó cũng sẽ có kẻ khác chiếm núi làm vua. Đối tượng cần độ là toàn bộ thế giới này, mà không phải cá nhân nào. Đồng dạng, nếu phỉ thủ kia đổi thành yêu quái, cũng là như thế. Đại Thánh gia cảm thấy, đạo lý có phải thế không?

Nói rồi, Huyền Trang khe khẽ liếc hướng Thiên nơi xa..

Vừa liếc tới, Thiên Bồng lập tức chuyển mắt đi, cúi đầu nhìn đăm đăm thảm cỏ xanh đong đưa theo gió ở trước mặt.

Hầu tử thở dài một hơi, khom lưng sâu kín nói:

- Được rồi, xem như ngươi có lý. Như quả sinh linh trên thế gian này đều có thể nghĩ được như ngươi, thì đúng thật là thiên hạ thái bình. Độ thế giới? Hắc... Giờ ta có chút tin tưởng rằng ngươi có thể phổ độ chúng sinh.

- Thì ra Đại Thánh gia không tin?

- Thật ra ... Thật ra là không quá tin, hoặc nói cách khác, cảm thấy ngươi phổ độ hay không phổ độ không liên quan gì đến ta, chỉ cần ngươi phá Đạo tâm Như Lai, cái khác ngươi làm thế nào, ta không quan tâm.

- Giờ thì sao?

- Giờ cảm thấy... Có vẻ không phải là không khả năng.

Đúng lúc này, thanh âm hầu tử chợt vang lên trong đầu Huyền Trang:

- Ngươi biết có người đang nghe lén không?

- Thiên Bồng Nguyên Soái?

Huyền Trang hỏi.

- Con heo kia nghe lén thì rõ ra đấy rồi, hắn không nghe mới là lạ. Là... Hai người khác. Lần này tựa hồ bọn họ đã đoán sai phạm vi cảm giác của ta.

Hầu tử hắc hắc cười lên, từ từ nhướng mày nhìn lên trời đêm đen kịt.

Nghe vậy, Huyền Trang cũng thuận theo ánh mắt hầu tử nhìn tới.

*****

Ở nơi ánh mắt Huyền Trang không cách nào chạm đến, khoảng khắc chạm mắt cùng hầu tử. Linh Cát hơi kinh hãi, đang muốn xoay người lùi ra sau, lại chợt phát hiện sắc mặt Văn Thù ở bên vẫn hờ hững như thường.

- Bọn họ đã phát hiện chúng ta.

Văn Thù chậm rãi lắc đầu nói:

- Không sao.

- Không sao?

Linh Cát vội vàng hỏi:

- Ngươi không con khỉ kia động thủ?

*****

Ngoài sơn trang, hầu tử nhe răng thong thả hỏi:

- Hai gia hỏa kia phiền thật đấy, ta có thể thịt chúng không?

- A di đà Phật.

Huyền Trang hai tay hợp mười nói:

- Tốt nhất đừng làm thế.

- Vì sao?

Hầu tử hỏi.

Huyền Trang nhẹ giọng đáp nói:

- Chặng tây hành này. Vốn chỉ là để chứng đạo, đối phương cũng tịnh chưa trực tiếp ra tay. Nếu lúc này ngươi trực tiếp gây chuyện với Phật môn, Phật tổ liền có thể đường hoàng can dự, không cần cố kỵ phong hiểm bị phá Đạo tâm.

- Vậy à!

Hầu tử bẻ bẻ cổ ngồi lại xuống đất, thong thả thán nói:

- Được rồi. Vậy để hai cái mạng chó kia lại.

*****