Trên chín tầng trời, mây mù mờ ảo.
Binh vệ tay cầm trường kích xếp thành hàng dài, dưới sự đái lĩnh của một tên thiên tướng chậm rãi rảo bước tuần tra.
Trên giả sơn suối nước chảy xuôi róc rách, mấy con cá chép sặc sỡ bơi tới bơi lui giữa làn nước mát.
Trong Ngự thư phòng cách đó một bức tường, Ngọc đế vươn tay cầm phong tấu chương kẹp với tín hàm đưa cho Lý Tĩnh.
Lý Tĩnh lặng lẽ xem hết tấu chương cùng tín hàm, lần nữa gấp chúng lại, khom lưng hai tay dâng lên thả về trên long án.
- Có ý kiến gì không?
Ngọc đế nhẹ giọng hỏi.
- Cái này... Thần cẩn tuân ý chỉ bệ hạ.
- Trẫm hỏi ý kiến của ngươi.
Ngọc đế từ từ dựa lưng lên ghế, cánh tay án lấy tấu chương, ngón tay nhè nhẹ gõ đánh, ngửa đầu nói:
- Muốn Hoa Quả Sơn hạ mưa, trẫm thỏa mãn hắn. Muốn hai trái Bàn Đào, trẫm cũng thỏa mãn hắn. Lần này, hắn muốn bốn trái Bàn Đào, kèm theo Cửu Xỉ đinh ba. Ngươi cảm thấy, trẫm còn phải thỏa mãn cho hắn ư?
Lý Tĩnh vẫn khom lưng, cẩn thận ngước mắt nhìn Ngọc đế, không thốt một lời.
Thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi đi.
Hồi lâu, Ngọc đế cười hừ một tiếng, thán nói:
- Xem ra, không thỏa mãn hắn cũng không được. Yêu hầu này... Cả trẫm còn không có quyền lực tùy ý đưa tặng Bàn Đào, trong khi một con yêu hầu như hắn, muốn mấy trái, Thiên Đình phải đưa mấy trái... A ha ha ha. Tiếp tục thế này, sợ là phủ khố Thiên Đình đều thành phủ khố của hắn, mặc hắn muốn gì được nấy.
Lý Tĩnh chậm rãi cúi đầu, vẫn không thốt nửa lời.
Ngọc đế cau mày, mím môi suy nghĩ một phen, nói:
- Ngươi nói xem, liệu có khả năng dẫn họa thủy này chuyển hướng nơi khác?
Lý Tĩnh chắp tay nói:
- Khải bẩm bệ hạ, họa thủy này vốn đang dẫn về hướng tây.
- Thế trước khi hắn đặt chân tới tây phương thì sao? Chẳng lẽ trẫm cứ phải tận lực phối hợp hắn?
- Cái này... Nếu thực sự không được, bệ hạ có thể suy xét nhờ Tu Bồ Đề tổ sư. Tam Thanh không ra tay, người trong Đạo môn ra tay lại sợ liên lụy Thiên Đình. Theo ý kiến của thần, chỉ có Tu Bồ Đề tổ sư là thích hợp nhất. Nói đến cùng, hắn vẫn là sư phó yêu hầu, mặc dù không giải quyết được, hẳn sẽ không giận lây mới đúng.
Ngọc đế nhàn nhạt nhìn Lý Tĩnh một cái, nhẹ giọng hỏi:
- Lần trước chẳng phải đã gửi thư cho hắn?
- Có thể gửi tiếp.
Nghe vậy, Ngọc đế chỉ biết lắc đầu ngao ngán, cười đành chịu.
Đường đường Ngọc đế. Nói là chấp chưởng tam giới, kỳ thực trong mắt đám đại năng kia, cả cái rắm cũng không tính. Đừng nói hạ chỉ triệu kiến, dù có là tự thân tới, nói không chừng còn bị ăn bế môn canh, nhưng lại còn phải miễn cưỡng cười vui, không thể có oán ngôn.
Thiên Đình này…. Kỳ thực sau khi trùng kiến địa vị đã kém xa so với sáu trăm năm mươi năm trước.
Thiên Đình sáu trăm năm mươi năm trước, tuy Ngọc đế cũng thần phục Tam Thanh, lại không cần phải khom lưng gập gối với Trấn Nguyên Tử và Tu Bồ Đề, càng không cần phải xem sắc mặt Đại Lôi Âm tự. Địa tiên trong phàm trần, Diêm La dưới âm gian, Long Vương tứ hải đều duy mệnh là từ.
Giờ thì sao?
Thiên Đình sau khi trùng kiến, Trấn Nguyên Tử cùng Tu Bồ Đề đều tham dự, đồng nghĩa với thượng ti trên đầu vốn chỉ có ba, giờ lại biến thành năm. Không chỉ vậy, tây phương Đại Lôi Âm tự thế lớn. Chỉ cần Thiên Đình có động tác nào hơi lớn một chút, đều phải dò xét nhiều lần. Tuy Phật môn cực ít can dự, nhưng nhỡ thật muốn can dự, Thiên Đình liền tấc bước khó đi.
Còn yêu quái dưới phàm trần, tuy đã thành thế quần hùng cắt cứ, nhưng không phải như trước ngày Hoa Quả Sơn quật khởi xưa kia, Thiên Đình nói tiễu liền có thể tiễu, không khéo lại giơ sào mà lên, trực tiếp khiến sức khống chế của Thiên Đình với toàn bộ phàm trần tức thì tê liệt.
Tứ hải Long Vương tuy ngoài mặt vẫn thần phục Thiên Đình, nhưng sớm đã không phải chỉ đâu đánh đấy như trước.
Diêm La dưới âm gian giờ đã trực thuộc Đại Lôi Âm tự, mệnh lệnh Thiên Đình xuống dưới đó có quá nửa là mất đi tác dụng.
Nhị Lang thần Quán Giang khẩu đối với thánh chỉ Thiên Đình trước giờ cao hứng thì nghe, không cao hứng liền làm bộ không thấy. Với cảnh đó, Ngọc đế lại không dám chỉ trách Nhị Lang thần, gặp lúc lễ lớn, các loại thưởng tứ đều không dám thiếu. Nói đến cùng, thế thái ở Nam Chiêm Bộ Châu vẫn cần Nhị Lang thần tới duy trì.
So với trước kia, Thiên Đình hiện nay nếu nói có gì cải quan, chỉ sợ sẽ là ngoại hoạn nhiều, ngoại hoạn càng nhiều, nội hoạn tự nhiên liền ít, quyền hạn Ngọc đế cũng tự nhiên mà vậy vô hình được đến tăng cường. Chỉ đáng tiếc loại cải quan này tịnh không có cách nào bù đắp được suy giảm về thực lực tổng thể của Thiên Đình.
- Lại gửi thư... Được rồi, giờ cũng chẳng biết làm gì hơn.
Chậm rãi khép hai mắt lại, Ngọc đế nhẹ giọng thán nói:
- Chuyện này giao cho ngươi làm. Nếu như cần thiết, trẫm sẽ tự thân tới cửa bái phỏng Tu Bồ Đề tổ sư.
- Dạ.
Lý Tĩnh chắp tay, hơi do dự thoáng chốc, lại thấp giọng hỏi:
- Vậy Bàn Đào cùng Cửu Xỉ đinh ba...
- Đưa cho hắn!
Thoáng dừng một chút, Ngọc đế lại dặn dò:
- Chẳng qua, tốt nhất kéo dài một chút, đừng để thiên hạ cảm thấy Thiên Đình phải răm rắp nghe mệnh hắn.
- Dạ!
*****
Cất lấy thánh chỉ Ngọc đế, Lý Tĩnh từng bước lui ra Ngự thư phòng, dẫn theo hai binh vệ đi qua hành lang thật dài, đi tới bến cảng nhỏ chuyên môn thiết trí cạnh Lăng Tiêu bảo điện.
Đám binh tướng Nam Thiên môn sớm đã chờ đợi ở đây dồn dập hành lễ, Trì Quốc thiên vương cũng ở trong đó.
Không đợi Trì Quốc thiên vương kịp mở miệng, Lý Tĩnh đã đánh mắt với hắn, nói:
- Lên hạm rồi nói.
Chiến hạm giương buồm.
Đợi đi vào trong khoang phòng, Lý Tĩnh bình lui bộ chúng, chỉ giữ lại một mình Trì Quốc thiên vương.
Thấu qua cửa sổ nhìn về hướng Lăng Tiêu bảo điện một cái, Lý Tĩnh thấp giọng hỏi:
- Yêu hầu kia đến chỗ nào rồi?
Trì Quốc thiên vương thấp giọng nói:
- Đã rời khỏi Cao lão trang, qua Hoàng Phong Lĩnh, không lâu sau sẽ đặt chân tới Lưu Sa Hà.
- Lập tức liền đi vào địa giới Tây Ngưu Hạ Châu, đúng là nhanh thật. Có người của Phật môn bám theo không?
- Lúc ở Cao lão trang thì có, giờ lại không rõ ràng. Phạm vi cảm giác của yêu hầu quá rộng, Phật môn ra tay lại đều là đại Phật, chúng ta không tiện gióng trống khua chiêng tra tìm, thế nên…
Lý Tĩnh gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, xoay người ngồi xuống ghế gỗ ở bên.
Trì Quốc thiên vương theo sát ngay sau, thấp giọng nói:
- Đúng rồi, Thiên vương, Tam thái tử vội vàng tới Côn Luân sơn một chuyến, mới vừa trở về. Chắc là Thái Ất chân nhân đã biết về chuyện yêu hầu cùng Huyền Trang tây hành.
Lý Tĩnh thoáng sửng sốt, ngước mắt nhìn Trì Quốc thiên vương một cái, cười cười nói:
- Biết rồi. Việc này chớ lộ ra ngoài. Bọn họ đã biết, chúng ta liền giả như không biết là được. Tìm một cơ hội, để lộ vị trí yêu hầu cho Na Tra.
- Dạ.
Trì Quốc thiên vương ứng một tiếng, hơi do dự một lúc, thấp giọng hỏi:
- Thiên vương, việc này mà tiết lộ, đến lúc đó sợ rằng sẽ sinh chuyện.
- Sinh chuyện thì sinh chuyện thôi, chúng ta cũng đâu làm gì được.
Lý Tĩnh chậm rãi khép mắt lại, thong thả nói:
- Phật môn, Đạo gia, Ngọc đế, chúng ta kẹp vào trong, chỉ có thể giả ngốc. Quá tinh minh, sau này phiền toái càng nhiều. Đến lúc đó, không chỉ là công sự thôi đâu.
- Ti chức cẩn tuân Thiên vương dạy bảo.
Trong mây mù, chiến hạm lầm lũi tiến hướng Nam Thiên môn.
*****