Giải đất nằm ở biên giới tây bắc Nam Chiêm Bộ Châu.
Gió bắc cuốn theo tàn tuyết gào thét mà qua, tuyết đọng trên nhánh cây “phốc” một tiếng rơi rụng xuống, hình thành nên một chồng tuyết nho nhỏ ven đường.
Rặng núi kéo dài dằng dặc sớm đã biến thành một mảnh trắng mênh mông, ở bất cứ chỗ nào, chỉ cần một cước đạp xuống đều có thể giẫm ra một hố sâu cả tấc.
Tiểu Bạch Long đang dắt ngựa không khỏi rùng mình một cái.
Lữ Lục Quải ở bên trêu chọc cười nói:
- Ngươi còn thua cả ngựa nha.
- Nó được thuật pháp của Đại Thánh gia gia trì. Ta có không?
- Vậy sao ngươi không gia trì cho chính mình?
Tiểu Bạch Long ngửa đầu nhìn hầu tử đi ở tiền phương, nghiêng mặt qua nhìn Huyền Trang chống pháp trượng đi ở một bên, lại quay đầu nhìn Thiên Bồng tụt ở đằng sau, tức giận nói:
- Ngươi không biết loạn dùng thuật pháp sẽ đề tiền dẫn phát thiên kiếp? Đại Thánh gia là người trải qua thiên kiếp, chúng ta sao so được?
Lữ Lục Quải lườm hắn một cái, tăng nhanh bước chân đuổi theo hầu tử.
Hiện tại đã cách thời điểm bọn họ vái biệt gia đình Cao thái công rời khỏi Cao lão trang chừng năm tháng, chẳng qua Bàn Đào mà hầu tử muốn Thiên Đình đưa tới vẫn chưa thấy đâu, đến nỗi Tiểu Bạch Long cả ngày cứ lải nhải cằn nhằn không thôi.
Trong năm tháng này tuy cũng gặp qua không ít yêu quái và địa tiên. Nhưng trong đa số tình huống, chỉ cần Lữ Lục Quải ra mặt, đối phương liền thức thú nhường đường.
Trải qua sáu trăm năm mươi năm quang âm, hiện nay yêu quái và địa tiên tân sinh đa phần không nhận ra hầu tử, hiểu biết về hầu tử cũng chỉ gần hạn ở những truyền thuyết nửa thật nửa giả kia, mặc dù hầu tử đứng ở trước mặt bọn họ, một là bọn họ nhận không ra, hai là chưa hẳn sẽ tin tưởng Tề Thiên đại thánh mất dấu mấy trăm năm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Khả năng cao là ngộ nhận thành hầu yêu, hơn nữa cũng sử dụng côn bổng làm vũ khí là Mi Hầu Vương.
So sánh ra, Lữ Lục Quải làm thủ lĩnh một trong mấy đại thế lực Yêu tộc có vẻ càng thêm thực dụng, trừ phi kẻ nào đó có quan hệ trực tiếp với mấy đại Yêu Vương như Ngưu Ma Vương hay Cửu Đầu Trùng, bằng không nếu gặp Lữ Lục Quải, thường thường đều sẽ cấp cho chút tình mọn.
Đuổi kịp bước chân hầu tử, Lữ Lục Quải chắp tay, thấp giọng nói:
- Đại Thánh gia, lão thần khả năng phải rời đi một đoạn thời gian.
- Rời đi?
Hầu tử chống Kim Cô bổng từng bước đi tới, nhẹ giọng hỏi:
- Đi đâu?
- Phải về một chuyến. Nghĩa tử kia của lão thần truyền tin, nói xảy ra chút xung đột với người của Ngưu Ma Vương, cần lão thần đi về xử lý.
- Ngưu Ma Vương biết ngươi đang đi cùng ta không?
- Lão thần không công khai... Chẳng qua, khả năng là có biết.
- Biết còn xung đột với người của ngươi?
Hầu tử hừ một tiếng, thong thả thán nói:
- Được rồi, ngươi cứ về trước đi. Gặp Ngưu Ma Vương, nói ta nhờ ngươi chuyển lời hỏi thăm.
- Cái này...
Nghiêng mặt sang, hầu tử cười hì hì bổ sung:
- Sau đó, về đây nói cho ta sắc mặt hắn như thế nào.
Lữ Lục Quải vội vàng chắp tay nói:
- Lão thần hiểu rồi.
Lời còn chưa dứt, hầu tử đã đột nhiên bước nhanh xông tới tiền phương. Mọi người sau lưng không khỏi ngơ ngác, ai nấy đối mặt nhìn nhau, cũng đều bước nhanh đuổi theo.
Chạy được chừng năm mươi trượng hầu tử liền ngừng lại, ngắm nhìn xa xa. Những người khác rất nhanh liền đuổi kịp.
Đứng trên vách dốc, bọn họ rõ ràng thấy được cách đó mười dặm là một mảnh đại dương mênh mông. Hoặc nói cách khác, là một con sông khổng lồ lớn như đại dương, vắt ngang qua lục địa.
Nước giữa sông màu vàng như cát, trong khung cảnh băng thiên tuyết địa này, lại vẫn cuồn cuộn chảy xuôi, không hề đông kết chút nào.
- Là Lưu Sa Hà.
Thiên Bồng đứng ở sau cùng nhẹ giọng nói.
Hầu tử chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Một đường này, Thiên Bồng một mực duy trì nhân hình, tịnh không hiện ra trư thân, nhìn qua có vẻ vẫn kháng cự thân phận yêu quái.
Tuy dưới khuyên nhủ của Huyền Trang, hắn bị bách tiếp thụ tây hành, nhưng lại vĩnh viễn đi ở sau cùng, cũng không thường nói chuyện với người khác, đặc biệt là không nói chuyện cùng hầu tử.
Ngoại lệ duy nhất cũng chỉ mỗi Huyền Trang. So sánh với những người khác, e là chỉ có đạo phổ độ và các loại Phật học của Huyền Trang mới là thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Hít một hơi thật sâu, Thiên Bồng nhẹ giọng nói:
- Lưu Sa Hà được xưng rộng tám trăm dặm, chắn ngang giữa Tây Ngưu Hạ Châu và Nam Chiêm Bộ Châu, trên mặt sông không có thuyền bè, người tầm thường, dù có thuyền, cũng không cách nào lui tới.
- Hắc, chúng ta không phải người tầm thường.
Tiểu Bạch Long cười cười, quay sang trông hướng hầu tử, thấp giọng hỏi:
- Đại Thánh gia, đương sơ chẳng phải ngươi từng đi qua một lần? Là qua thế nào?
Hầu tử ngửa đầu nói:
- Ôm lấy thùng gỗ trôi qua, trôi dạt mấy ngày là sang bờ bên kia. Sông này không rộng tám trăm dặm đâu, đều là nói ngoa cả thôi, chuyện này ta đây rất rõ ràng.
Nói xong, hầu tử xoay người thuận theo sơn đạo từng bước đi xuống.
- Thùng gỗ... Ôm thùng gỗ trôi qua?
Tiểu Bạch Long quay đầu nhìn dòng sông tưởng chừng không thấy đâu là bờ bến kia, khóe mắt thoáng co rút:
- Chỗ này có thể ôm lấy thùng gỗ trôi qua?
- Đi nhanh xem nào.
Hầu tử quay đầu thét to với chúng nhân:
- Tại Lưu Sa Hà này hẳn còn có chút chuyện chờ sẵn chúng ta.
- Có chút chuyện chờ sẵn?
Thiên Bồng nhìn sang Huyền Trang.
Huyền Trang nhẹ giọng hỏi:
- Nguyên soái có biết Quyển Liêm đại tướng của Thiên Đình trước kia?
- Quyển Liêm? Hắn sao vậy?
- Hắn hạ phàm. Đại Thánh gia nói sẽ gặp được hắn ở Lưu Sa Hà, hi vọng mời hắn cùng chung tây hành.
Nói rồi, hai người chậm rãi men theo sơn đạo đi xuống.
Thiên Bồng cau mày nói:
- Trước là ta, giờ là Quyển Liêm, hắn muốn làm gì đây? Huống hồ, sao hắn biết Quyển Liêm đang ở Lưu Sa Hà?
- Có chút chuyện bần tăng cũng nói không rõ, nếu Đại Thánh gia muốn làm vậy, nhất định là có dụng ý.
- Quyển Liêm thì ta biết, trước kia lúc ở Thiên Đình có thường xuyên lui tới. Đương thời khi ngồi trong Thiên Lao, hắn bị giam ngay cách vách.
- Thế, đến lúc đó làm phiền nguyên soái khuyên bảo Quyển Liêm đại tướng gia nhập tây hành, được không? Hiện nay Quyển Liêm đại tướng cũng là đào phạm Thiên Đình muốn bắt, nếu lần này tây hành thuận lợi, Đại Thánh gia có thể hứa hẹn để Thiên Đình tẩy đi ô danh, trả hắn thân phận chính thần.
Thiên Bồng không khỏi bật cười, nói:
- Đầu tiên ngươi phải hiểu một điều, Quyển Liêm không hề tiếc rẻ thân phận chính thần kia.
Quay đầu nhìn Lữ Lục Quải và Hắc Hùng tinh gánh hành lý đi ở đằng sau, Thiên Bồng nhẹ giọng nói:
- Hơn nữa, tây hành cần gì nhiều người như vậy.
- Hắc hắc, thế thì ngươi không hiểu rồi.
Tiểu Bạch Long ngay sát sau lưng chợt xen miệng nói:
- Nhiều người đương nhiên là tốt. Ngươi đừng quên, chúng ta đối phó là ai? Là Phật môn. Phật Môn có bao nhiêu đệ tử? Chúng ta có bao nhiêu người? Khẳng định là càng nhiều càng tốt, nhỡ ra đánh lên phải chạy, cũng tiện có người điện hậu a.
Nghe được lời này, Thiên Bồng tức thì trừng mắt khinh thường, lại quay đầu nhìn thẳng tiền phương, lặng lẽ bước nhanh mà đi.
- Ta nói sai điều gì ư?
Tiểu Bạch Long nhìn Huyền Trang hỏi.
Khóe miệng Huyền Trang khẽ co rút, nhàn nhạt cười nói:
- Không nói sai, Ngao thái tử nói rất có lý.
- Nói rất có lý? Sao hắn còn thái độ kia? Nhìn theo lưng ảnh Thiên Bồng dần đi xa, Tiểu Bạch Long không khỏi thầm thì.
Cứ thế một đường đi tới Lưu Sa Hà, chúng nhân đóng doanh bên bờ.
Nhưng mà, đợi nguyên hai ngày, lại mãi mà chẳng thấy gì.