Đại Bát Hầu

Chương 541: Qua sông (2)



Lúc này, bên bờ Lưu Sa Hà hạ đầy mưa tuyết, đám người hầu tử đã dừng chân nghỉ lại hai ngày.

Mới đầu là đợi ở bên bờ, đến sau thả một mình Huyền Trang ra làm mồi nhử, những người khác mai phục phụ cận, dùng đủ mọi cách. Nhưng mà, mắt thấy khí trời càng lúc càng lạnh, Lưu Sa Hà ẩn ẩn có xu thế kết băng, lại vẫn chẳng thấy bóng dáng Quyển Liêm đâu.

Hết cách, hầu tử đành phải dặn dò những người khác bảo hộ Huyền Trang, tự bản thân lặn xuống nước sưu tầm, thẳng đến trời ngả về tây mới phản hồi.

Vừa nhô ra khỏi mặt nước, hắn đã bắt gặp Huyền Trang đang đứng bên bờ lẳng lặng ngắm nhìn.

Thấy hầu tử trở về, Huyền Trang hai tay hợp mười gật gật đầu, nói:

- Đại Thánh gia, chuyến này có thu hoạch gì không?.

- Không có.

Hầu tử tung mình nhảy lên trước mặt Huyền Trang, một bên dùng thuật pháp trừ bỏ nước dính trên người, một bên nói:

- Lục soát khắp cả Lưu Sa Hà, trừ một ít tiểu yêu vừa thành tinh cả lời đều nói chưa sõi, thì chẳng phát hiện được gì. Đáng tiếc nơi này không có Long Vương, muốn tìm người để hỏi cho rõ ràng cũng không được.

- Chẳng phải Đại Thánh gia có Kim Cương trác ư? Dùng nó, tìm xem Quyển Liêm đại tướng đang ở đâu.

Hầu tử nhìn Kim Cương trác buộc trên cổ tay, lắc lắc đầu nói:

- Thử qua, không biết vì sao, cư nhiên không thấy có phản ứng. Thật là quái lạ.

- Thế tiếp theo Đại Thánh gia chuẩn bị làm thế nào?

- Ta cũng không biết.

Hầu tử sửa sang lại quần áo trên người, thở dài một hơi bước sát qua vai Huyền Trang.

Vào đêm, Thiên Bồng điểm đống lửa bên bờ sông. Cả đám ngồi vây lại, nguyên đêm đều là ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai nói nửa lời. Hầu tử từ đầu tới đuôi cứ cúi đầu tựa hồ đang suy tư gì đó.

Đến đêm khuya, dưỡng nữ Oanh Nhi của Lữ Lục Quải dẫn theo mấy yêu tướng chạy tới, muốn hộ tống Lữ Lục Quải đi về.

Chuyện này sớm đã nói trước, hầu tử cũng không ngoài ý. Chỉ là dặn dò trên đường nhớ cẩn thận. Lữ Lục Quải luôn luôn bảo chứng, rằng đợi sự tình giải quyết xong xuôi, rất nhanh sẽ về lại bên người hầu tử “tận hết bổn phận của một trung thần”.

Từ đầu tới đuôi, mấy tên yêu tướng tới đón Lữ Lục Quải bao gồm cả Oanh Nhi đều cúi đầu, không dám ngước lên nhìn hầu tử lần nào.

Có lẽ bởi bình thường chịu ảnh hưởng từ Lữ Lục Quải quá sâu, bọn họ thực sự thờ phụng hầu tử như thần minh, thậm chí còn sâu hơn cả yêu chúng Hoa Quả Sơn đương sơ.

Đưa đi Lữ Lục Quải, đội ngũ từ sáu người một ngựa biến thành năm người một ngựa.

Thiên Bồng vẫn ngồi ngay ngắn bên đống lửa nhìn chằm chằm hỏa diễm bập bùng, thỉnh thoảng dùng nhánh cây trong tay vẩy động củi đốt, Hắc Hùng tinh ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần, Tiểu Bạch Long thì hay rồi, không chỉ ngủ ngon lành, còn thỉnh thoảng nói mê gì đó.

Nhìn trường cảnh trước mắt, hầu tử càng cảm thấy khó chịu, gãi gãi gò má, hắn xoay người đi tới ngồi xuống bên bờ sông, có phần mờ mịt ngắm nhìn màn đêm mông lung.

Không lâu sau, Huyền Trang nhấc vạt áo bào chậm rãi đi tới bên cạnh hầu tử. Cầm ống trúc trong tay đưa cho hầu tử, nhẹ giọng nói:

- Nước trong Lưu Sa Hà, bần tăng đã lấy vải lọc qua.

Hầu tử vươn tay tiếp lấy ống trúc, đưa tới bên mồm uống một hớp rồi chuyển về, lau khô mép nói:

- Lên Hóa thần cảnh, không uống nước cũng không sao cả.

Huyền Trang tiếp lấy ống trúc, đậy lại, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hầu tử, chỉ chỉ mặt sông nhẹ giọng nói:

- Xem bộ dạng này, rất nhanh nguyên cả Lưu Sa Hà đều sẽ kết băng.

Hầu tử ngẩng đầu nhìn nhìn trời, thán nói:

- Chắc vậy. Thời tiết đúng là lạnh thật.

- Bần tăng có hỏi qua Thiên Bồng Nguyên Soái, nghe nói, ngày thường, Lưu Sa Hà này dù là vào lúc lạnh nhất cũng sẽ không kết băng. Tuy có ngoại lệ, nhưng hầu như rất ít.

Hầu tử lẳng lặng nhìn đăm đăm mặt sông đen kịt, không đáp lời.

Thoáng trầm mặc một phen, Huyền Trang lại nói:

- Nếu mặt sông kết băng, đấy chính là thời cơ tốt nhất để qua sông. Đại Thánh gia nghĩ sao?

- Ngươi cảm thấy cần phải đi?

Hầu tử hỏi ngược lại.

Huyền Trang do dự thoáng chốc, nhẹ giọng nói:

- Đại Thánh gia có thể nói cho Huyền Trang biết, Quyển Liêm đại tướng kia sẽ gánh vác trọng trách gì trong đội ngũ chúng ta?

- Chẳng có trọng trách gì hết, một người thành thật hiền hậu mà thôi.

Hầu tử thở dài một hơi, nghiêng đầu liếc nhìn Hắc Hùng tinh một cái, nói:

- Điều hắn có thể làm, Hắc Mao cũng có thể làm. Thậm chí tu vị hắn chưa hẳn đã cao bằng Hắc Mao.

- Thế vì sao Đại Thánh gia cam tâm đợi mãi ở đây? Chỉ bởi vì, bản Tây Du Ký mà Đại Thánh gia từng nhắc qua?

Chậm rãi lắc đầu, hầu tử nhẹ giọng nói:

- Ta cũng không biết. Thứ kia kỳ thực sai sót rất nhiều, trước kia ta thiên tân vạn khổ tưởng muốn nhảy ra, cuối cùng lại một đầu cắm vào. Giờ muốn duy trì nguyên dạng, lại không biết nên bắt tay từ đâu.

Khép lại hai mắt, hắn khẽ bật cười, nói:

- Kỳ thực có đôi lúc ta rất hâm mộ đám Ngộ giả đạo, tựa như Lão Quân, đương sơ hắn cũng làm chuyện như ta đang làm, lại luôn có thể tứ lạng bạt thiên cân, không cần cái gì lớn lớn nhỏ nhỏ cũng phải nhúng tay như ta bây giờ. Kỳ thực ta sợ, bởi vì ta căn bản nhìn không thấu rốt cục tiết điểm nào có khả năng sẽ ảnh hưởng đến kết cục sau cùng, bởi thế đành phải bắt lấy từng điểm từng điểm một.

Vươn tay lau mặt một cái, hầu tử cười khổ nói:

- Kỳ thực, ta tương đối loạn.

- Loạn, không bằng lấy bất biến ứng vạn biến. Chúng ta chỉ để ý đi về hướng tây, cái khác, cứ giao cho thiên định. Tựa như đương sơ bần tăng từng làm.

- Giao cho thiên định?

- Đúng!

Huyền Trang gật gật đầu nói:

- Nếu sáng mai mặt sông kết băng, chúng ta không đợi nữa, trực tiếp qua sông, chặng đường tiếp theo cũng không cần băn khoăn quá nhiều, thế nào?

Nghe vậy, hầu tử gật gật đầu nói:

- Được

Ngày kế, lúc trời vừa sáng mờ mờ, mặt sông vốn chạy chồm sóng dữ quả nhiên đã kết băng.

Nhìn mặt sông biến thành một mảnh trắng mênh mông, Huyền Trang quay đầu nhìn hầu tử, nhẹ giọng thán nói:

- Thiên ý.

Nói xong, hắn chống pháp trượng, từng bước đi tới mặt sông.

- Thế là có thể đi?

Tiểu Bạch Long nghểnh cổ lên, kéo dài giọng nói:

- Cẩn thận rớt xuống bây giờ.

Hầu tử lười nhác liếc Tiểu Bạch Long một cái, rảo chân bước theo, tiện tay tung ra thuật pháp, gia cố mặt sông dưới chân Huyền Trang.

Thoáng do dự một lúc, những người khác đều bước nhanh đuổi theo.

Trong gió rét kẹp lấy tàn tuyết, hàng người cứ thế không che không ngăn hành tẩu trên mặt sông rộng lớn vô biên, từng bước tiến hướng Tây Ngưu Hạ Châu, giống như mấy con kiến bé nhỏ lầm lũi giữa giá lạnh.

*****

Đồng thời với đó, Phổ Hiền thân mặc một bộ tăng bào xanh lá cây, tay nắm Ngọc Như Ý dẫn theo hai tên môn đồ chậm rãi hạ xuống bên một dòng suối nhỏ cách đó chừng trăm dặm.

Ở đây thưa vắng bóng người, lại dựa bên nguồn nước, dù có ở trong trời đông, cũng vẫn giữ được cảnh thanh bình đầy sức sống, nhìn qua, rất có phong vị của nơi thế ngoại đào nguyên.

Chỉ thấy Phổ Hiền nhìn lướt qua cảnh tượng bốn phía, tay giơ lên.

Lập tức, cỏ cây bốn phía tức thì điêu tàn, thân cành lại điên cuồng dài ra. Ngay trước mắt ba người, cường hành dựng thành từng tòa phòng ốc.

Phổ hiền lại lăng không chỉ tới, thỏ rừng, hươu nai vốn tung tăng trong rừng, thậm chí chim chóc bay múa trên trời đều dồn dập ngã xuống trước mặt hắn, tấn tốc huyễn hóa thành từng thôn dân, đứng lên, ai nấy hai tay hợp mười, khom lưng hành lễ với Phổ Hiền.

Thấy thế, Phổ Hiền lại khẽ vuốt tới, bãi cỏ lập tức cuộn lên từng phiến từng phiến, biến thành một mảnh đồng ruộng, trong đồng ruộng tấn tốc mọc ra hoa màu. Trên đất dựng lên tường rào bằng trúc, thậm chí còn có dây leo mọc trên đó.

Nháy mắt, có phòng xá, có đồng ruộng, có trâu cày, thậm chí có trẻ nhỏ vui đùa bên suối, một tiểu thôn trang lặng lẽ thành hình. Tất cả hết thảy đều đủ, nhìn qua tựa như vốn đã tồn tại từ lâu.

Thẳng đến lúc này, Phổ Hiền mới thu tay, nhàn nhạt đánh giá thành quả mình vừa dựng nên.

Môn đồ ở bên khom người nói:

- Sư phó, cái này sợ rằng không lừa được yêu hầu...

- Vi sư có nói muốn lừa yêu hầu đâu?

Phổ Hiền cười cười, nhẹ giọng nói:

- Phải đợi, còn có người khác.