Đại Bát Hầu

Chương 542: Hồng Hài Nhi



Trong một ngọn núi phía tây nam Nam Chiêm Bộ Châu.

Dưới bầu trời âm u, một quần yêu quái thân mặc khải giáp thống nhất tụ tập thành quân trận trên sườn núi, ai nấy nhìn qua đều là thân kinh trăm chiến.

Sau lưng bọn họ, đại kỳ chữ “Hoa” tung bay theo gió.

Trên đỉnh núi chính giữa, Lữ Lục Quải thân mặc triều phục màu đen đương sơ của Hoa Quả Sơn, ngồi quỳ trên tấm thảm đỏ hồng, trước người đặt một chiếc bàn thấp, trên bàn bày biện một bộ trà cụ đơn sơ.

Đôi dưỡng tử dưỡng nữ của hắn đứng ở hai bên, im lìm không nhúc nhích.

Đã bao nhiêu năm, tất cả phân chi của Hoa Quả Sơn, cơ hồ các đại Yêu Vương thủ lĩnh đều tuyên xưng mình hiệu trung với Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không, nhưng thực sự kiên trì sử dụng quân kỳ, phiên hiệu của Hoa Quả Sơn, công khai lấy quan chức thời đại Hoa Quả Sơn để định danh, thậm chí yêu cầu mỗi một con yêu quái gia nhập sau này đều tất phải tuyên thệ hiệu trung với tượng khắc hầu tử, lại chỉ có mình phân chi của Lữ Lục Quải. Cho dù trên thực tế bọn họ là phân chi yếu nhất trong rất nhiều phân chi của Hoa Quả Sơn, cũng là phân chi bị Thiên Đình chèn ép nghiêm trọng nhất.

Hồi lâu, nước trên bếp lò ở bên réo rắt liên hồi, Lữ Lục Quải lại không hề có ý pha trà, mà chỉ lặng lẽ nhìn về hướng bắc, im lìm chờ đợi.

Ước chừng một canh giờ sau, mấy thân ảnh mới chậm rãi xuất hiện phía chân trời, dẫn đầu chính là Ngưu Ma Vương.

So với mấy trăm năm trước, thân xác hắn có vẻ càng thêm to lớn, một thân áo choàng đen, sừng trâu khổng lồ trên đỉnh đầu uy vũ như thể mũ giáp thiên nhiên ban tặng.

Chú ý thấy bộ khải giáp màu đen rõ ràng là không hợp thân trên người Ngưu Ma Vương, cũ nát mà nặng nề, Lữ Lục Quải không khỏi thoáng sửng sốt, hai hàng lông mày lập tức nhăn lại.

Hắn nhận ra bộ khải giáp này, đây là khải giáp chế thức thống nhất dành cho tướng soái cao cấp của Hoa Quả Sơn đương sơ. Do trong hàng ngũ yêu quái, thân hình Ngưu Ma Vương xác thực to lớn bất thường, đương sơ bộ khải giáp này còn phải do hắn tự tay hạ chỉ thị, đặc ý để công tượng đả tạo riêng.

Một hàng tổng cộng mười con yêu quái vững vàng hạ xuống dưới sườn núi.

Những người tay giơ rương gỗ đều dừng lại, Ngưu Ma Vương chỉ mang một nam hài thân mặc chiến giáp đỏ, tay cầm Hồng Anh thương leo lên núi dốc, từng bước đi tới trước mặt Lữ Lục Quải.

Khẽ liếc nhìn dưỡng tử dưỡng nữ đứng ở hai bên Lữ Lục Quải, Ngưu Ma Vương chắp tay với đối phương, từ tốn cười nói:

- Mạt tướng, tham kiến Lữ thừa tướng.

- Ai nha!

Lữ Lục Quải tức thì như lĩnh hội được điều gì, không khỏi bật cười, hướng tới Oanh Nhi khoát khoát tay nói:

- Dâng trà cho Ma vương.

Oanh Nhi ở bên gật gật đầu. Lập tức quỳ ngồi đến trước bàn thấp, bắt đầu khoan thai pha trà, Lữ Lục Quải cười khanh khách ngồi nhìn.

Dưỡng tử Xà tinh ở sau lưng chậm rãi co tay lại, sắc mặt lãnh đạm.

Ngưu Ma Vương nhìn tay đang pha trà của Oanh Nhi, lại nhìn Xà tinh sau lưng Lữ Lục Quải, cuối cùng nhìn sang Lữ Lục Quải một mực cười khanh khách, trên mặt vẫn duy trì ý cười như thường, đầu trán lại đã lấm tấm mồ hôi.

Nam hài đứng ở sau lưng hắn từ từ siết tay, bước ra một bước muốn tiến về phía trước. Lại bị Ngưu Ma Vương ngăn lại.

Ngẩng đầu lên, nam hài trông thấy Ngưu Ma Vương chính đang khe khẽ lắc đầu với mình, lúc này mới có phần không cam lui ra sau một bước.

Đợi Oanh Nhi pha trà xong, châm đầy hai chén, đẩy đến hai bên bàn thấp, Lữ Lục Quải mới như thể hoàn toàn tỉnh ra, vội vàng nói:

- Nãy giờ quên mời Ma vương ngồi, xin lỗi, xin lỗi. Lão phu niên kỷ lớn, khó miễn có lúc hồ đồ. Ha ha ha ha. Tới, Ma vương mời ngồi.

Khóe môi Ngưu Ma Vương khẽ giật nhẹ, mắt chớp chớp cười nói:

- Không sao, không sao, luận phẩm cấp, mạt tướng thua kém Lữ thừa tướng nhiều lắm, ở trước mặt Lữ thừa tướng, dù có phải đứng cũng là hẳn nên.

Nghe vậy, nam hài sau lưng tức thì hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên.

Tiếng hừ vừa ra, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Lữ Lục Quải nhìn nam hài, vuốt râu dài nói:

- Vị này là...

- Đây là độc tử của mạt tướng, nhũ danh Hồng Hài Nhi, đã có hơn ba trăm tuổi, chỉ là tướng tùy tâm sinh, đến nay vẫn chưa cởi đi được tâm tính hài đồng.

- Hả?

Lữ Lục Quải gật gật đầu nói:

- Thì ra là Thánh Anh đại vương trong lời đồn. Lão phu giờ mới được gặp mặt.

Ngưu Ma Vương chắp tay nói:

- Một mực chưa từng dẫn hắn tới diện kiến thừa tướng, là mạt tướng sai sót.

- Không sao.

Lữ Lục Quải khoát khoát tay nói:

- Ma vương mời ngồi.

Nghe vậy, Ngưu Ma Vương bèn gật gật đầu, bước lên trước một bước, ngồi xuống phía đối diện bàn thấp.

Thân xác to lớn kia so sánh với dáng người thấp bé của Lữ Lục Quải, nhìn qua tựa như một con voi rừng với một con mèo hoang. Chỉ là mèo hoang ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng cao cao tại thượng, mà voi rừng, lại là khom lưng gập gối.

Nhìn bộ khải giáp cũ nát trên người Ngưu Ma Vương, Lữ Lục Quải hít một hơi thật sâu, thong thả thán nói:

- Chuyện đó, Ma vương thấy thế nào?

- Không việc gì, không việc gì.

Ngưu Ma Vương vội vàng khoát tay nói:

- Lão Ngưu chẳng qua là muốn tìm cớ gặp mặt, thỉnh an với thừa tướng thôi, tuyệt không có ý khác. Mấy gia hỏa gây phiền hà cho thừa tướng, hôm qua lão Ngưu đã kết liễu rồi, đầu lâu đều ở trong rương, thừa tướng có thể lập tức phái người tra nghiệm.

Nói rồi, Ngưu Ma Vương chỉ chỉ mấy tên yêu quái tay nhấc rương dưới sơn ải.

- Hả?

Lữ Lục Quải bất giác ách nhiên thất tiếu, nghiêng mặt sang khoát khoát tay với Xà tinh sau lưng:

- Đi tra nghiệm một cái.

- Dạ.

Xà tinh lập tức rảo bước xuống sườn núi, không lâu sau liền đã trở về, chắp tay nói:

- Phụ thân, hài nhi đã tra nghiệm qua, xác tạc không lầm.

Lữ Lục Quải khẽ thở dài một hơi, nói:

- Ma vương, ngài biết Đại Thánh gia đã trở về?

Nghe được lời này, trên mặt Ngưu Ma Vương lập tức lộ vẻ kinh khủng, cả người đứng bật dậy, tròng mắt mở to hỏi:

- Đại Thánh gia đã trở về?

Lữ Lục Quải khe khẽ liếc Hồng Hài Nhi sau lưng Ngưu Ma Vương.

Lúc này, so với vẻ kinh khủng của Ngưu Ma Vương khi nghe nói hầu tử đã trở về, sắc mặt Hồng Hài Nhi lại vô cùng hờ hững, giống như sớm đã biết trước.

Thấy thế, Lữ Lục Quải không khỏi nhìn đăm đăm Ngưu Ma Vương, trên môi thoáng cười nhẹ.

Cái cười nhẹ kia lập tức khiến Ngưu Ma Vương lúng túng không thôi, lại không thể không tiếp tục giả bộ kinh khủng, thấp giọng nói:

- Đại Thánh gia hiện ở nơi nào, mong thừa tướng đại nhân dẫn mạt tướng đi diện kiến một hồi.

Lúc nói lời này, trên trán Ngưu Ma Vương sớm đã mướt mồ hôi.

Lữ Lục Quải không gấp không chậm cúi đầu nhấp ngụm trà, nói:

- Đại Thánh gia đã trở về, lão phu, cũng vừa từ bên người Đại Thánh gia quay lại đây. Chẳng qua, hiện tại Đại Thánh gia tạm thời không muốn quấy nhiễu những người khác, đến lúc nên gặp, tự nhiên sẽ để ngươi gặp.

- Nói phải lắm, nói phải lắm, Đại Thánh gia há là mạt tướng muốn gặp là có thể gặp? Là mạt tướng đường đột.

Ngưu Ma Vương gật đầu lia lịa, thuận miệng hỏi:

- Lúc ở cùng thừa tướng, Đại Thánh gia có từng nhắc tới mạt tướng?

- Nhắc!

Vừa nghe, tròng mắt Ngưu Ma Vương tức thì mở to, cổ vươn dài, có phần thấp thỏm áp thấp giọng nói:

- Đại Thánh gia... Nói thế nào?

- Đại Thánh gia nói...

Ngưu Ma Vương nuốt khô ngụm nước bọt.

- Đại Thánh gia nói...

Hồng Hài Nhi ở bên cũng khe khẽ nghiêng mắt sang.

Ngước đầu mặt không biểu tình nhìn đăm đăm Ngưu Ma Vương, Lữ Lục Quải chống lấy bàn thấp, chậm rãi nói:

- Đại Thánh gia nói... Ngươi tự lo cho tốt.

- Hả... Tự lo cho tốt.

Ngưu Ma Vương lập tức ngơ ngác.

*****

Ước chừng một lúc lâu sau, đám người Ngưu Ma Vương mới từ từ bay về bắc phương.

Đống rương lúc đến mang theo, cùng với số đầu lâu chứa trong rương đều bị giữ lại.

Hồng Hài Nhi chậm rãi dựa tới bên người Ngưu Ma Vương, có phần bất phẫn nói:

- Lữ Lục Quải này đúng thật là tiểu nhân đắc chí, hồ giả hổ uy. Cư nhiên dám lên mặt với phụ vương. Đương sơ liền nên thừa dịp con khỉ chưa trở về, trực tiếp tiễu sạch bọn chúng.

- Im mồm.

Ngưu Ma Vương mắt vẫn nhìn đăm đăm tiền phương, miệng lại thấp giọng nói:

- Những lời này, ngày sau không được nói ra. Nếu để người nghe vào tai, dù có là vi phụ cũng không giữ được ngươi. Ngày sau nhắc tới, nhất định phải xưng Đại Thánh gia, còn có thừa tướng đại nhân.

- Phụ vương!

Hồng Hài Nhi lập tức kêu rít lên, nói:

- Lữ Lục Quải ngang ngược như vậy, chẳng lẽ ngươi nuốt được cục tức này?

- Thế ngày thường ngươi có ngang ngược với thuộc hạ không?

Ngưu Ma Vương lành lạnh hỏi ngược lại.

- Cái đó... Cái đó sao có thể đem ra so sánh? Tu vị hài nhi cao hơn đám tiểu yêu kia đâu chỉ gấp trăm, dù là ngang ngược thì đã làm sao? Lữ Lục Quải hắn là cái thá gì? Mới mấy trăm năm, lại đã già khú đế rồi. Đừng nói Lữ Lục Quải, nghe ngũ thúc nói, cho dù là đại nguyên soái Đoản Chủy đương sơ, cũng đều không phải đối thủ của phụ vương ngài. Vốn là kẻ tài cao nên thượng vị, dựa vào cái gì mà để bọn họ ngồi lên đầu phụ vương ngài?

Ngưu Ma Vương lập tức quát nói:

- Chỉ bằng tu vị Đại Thánh gia cao hơn ngươi ta cả ngàn lần, lý do đó đủ chưa?

Hồng Hài Nhi lập tức cứng họng.

Hít một hơi thật sâu, Ngưu Ma Vương mím môi thấp giọng nói:

- Hắn nói ai nên thượng vị, thì kẻ đó được thượng vị, không ai ngăn trở được. Hơn nữa... Rất nhiều chuyện đương sơ không hề đơn giản như ngươi tưởng tượng, ngày sau đừng nên nói những lời kia, cẩn thận họa từ miệng mà ra.

- Chẳng lẽ hắn còn dám giết chúng ta? Hắn vừa trở về, phải đối kháng Thiên Đình, đối kháng Phật Môn, chẳng lẽ không cần binh lực của chúng ta?

Nghe vậy, Ngưu Ma Vương lập tức bật tiếng cười hừ, thấp giọng nói:

- Ngươi biết ngươi vốn nên còn có một nhị thúc là Giao Ma Vương không?

Hồng Hài Nhi chợt sững sờ.

- Ngươi không biết về Đại Thánh gia.

Ngưu Ma Vương chậm rãi nói:

- Tình thế đương sơ ác liệt hơn hiện nay rất rất nhiều, khi đó hắn vẫn còn chưa đột phá tu vii Thiên Đạo, còn chưa thực sự trở thành vạn yêu chi vương, bởi chiến hỏa Hoa Quả Sơn càng là bị thiêu rụi thành một mảnh phế khu. Nhưng hắn dám giết nhị đệ, người có cựu oán với hắn từ trước ngay trước mặt năm người chúng ta.

Thoáng dừng một chút, Ngưu Ma Vương tiếp tục nói:

- Huống hồ, ngươi chưa chứng kiến qua cuộc chiến thực sự giữa tu giả Thiên Đạo, chúng ta, căn bản có cũng được mà không có cũng không sao. Hắn một mình một người liền có thể phá hủy toàn bộ Thiên Đình. Nếu đối thủ là kẻ mà hắn cũng không cách nào đánh bại, như là tây phương Như Lai, dù có thêm vạn người, mười vạn người, vạn vạn người như ngươi, cũng không làm nên chuyện. Trận chiến Thiên Đình cùng trận chiến Hoa Quả Sơn năm đó, nói đến cùng, chẳng qua là cuộc chiến giữa một mình hắn với Thiên Đình, với Phật Môn.

Khẽ liếc nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Hồng Hài Nhi, Ngưu Ma Vương thấp giọng dặn dò:

- Bây giờ khác với ngày trước, sau này nói chuyện chú ý cố kỵ chút. Đại Thánh gia mà thật muốn giết người, sẽ không quản ngươi là ai đâu. Trận chiến Hoa Quả Sơn đương sơ, năm người chúng ta triệt thoái trước, chiến hậu lại không nghe hiệu lệnh từ Lữ Lục Quải, hiện tại chỉ sợ hắn đang chờ tính sổ.