Đại Bát Hầu

Chương 544: Ngũ Trang Quan (2)



Không lâu sau. Đạo đồ kia đã bưng lên nước trà. Lần lượt dâng chén cho hai người, nói “Mời dùng trà.” liền lại lui ra ngoài cửa.

Do dự hồi lâu, Thanh Tâm thấp giọng hỏi:

- Thế, Vạn Thọ đại tiên chuẩn bị xử trí chuyện của sư huynh ta thế nào?

Trấn Nguyên Tử thấp mày thong thả hỏi ngược lại:

- Hắn đang đụng đến căn cơ của Đạo môn chúng ta, ngươi nói xem, lão phu nên xử trí thế nào?

- Chắc chỉ là hiểu lầm thôi.

Thanh Tâm lúng túng cười cười, nói:

- Bản thân sư huynh của ta cũng là người trong Đạo môn. Làm sao sẽ động tới căn cơ Đạo môn được?

- Ngươi xác định hắn tự nhận mình là người trong Đạo môn?

Trấn Nguyên Tử hỏi ngược lại.

Vừa nghe câu hỏi, ý cười trên mặt Thanh Tâm lập tức thu lại, cúi xuống, da đầu tê rần.

Không khí trong đại điện tức thì trở nên lúng túng dị thường.

Không lâu sau, một tên đạo đồ vội vã tiến vào, quỳ đất dập đầu nói:

- Khải bẩm sư tôn, đám người yêu hầu đã từ bãi Điền Long vượt qua Lưu Sa Hà, đi bộ mà đến. Dự tính sau một tháng sẽ tạt qua Vạn Thọ sơn.

- Hả?

Trấn Nguyên Tử chợt sửng sốt, khe khẽ liếc sang Thanh Tâm, nói:

- Nếu không việc khác, các ngươi tạm thời về trước đi. Nơi này lão phu còn có chút việc bận, e là không tiện tiếp đãi. Mong các ngươi hiểu cho.

- Vạn Thọ đại tiên quá lời.

Thanh Tâm đứng dậy cung kính hành lễ nói:

- Thanh Tâm cũng vừa khéo có chuyện quan trọgn, không tiện ở lâu.

- Vậy nhớ thay mặt lão phu hỏi thăm Bồ Đề lão đầu một tiếng.

- Thanh Tâm biết rồi.

Lại lặng lẽ hành lễ, Thanh Tâm liền dẫn theo Thi Vũ Huyên lui ra ngoài cửa, đi thẳng tới cửa lớn Ngũ Trang Quan.

Trên đường, Thanh Tâm nhỏ giọng hỏi:

- Bãi Điền Long, ngươi biết ở đâu không?

- Không biết, chẳng qua có thể hỏi đường.

- Vậy được, chúng ta đi gặp vị sư huynh thích gây chuyện kia.

- Hả?

Thi Vũ Huyên tức thì ngây dại.

*****

Đồng thời với đó, Trấn Nguyên Tử trong đại điện lại thoáng súc mày, lẩm bẩm nói:

- Bồ Đề lão đầu này, để hắn ra tay xử lý chuyện yêu hầu, lại tống nha đầu kia cho ta.

- Sư phó đây là...

- Không có gì.

Trấn Nguyên Tử vuốt râu nói:

- Gọi ngươi tiến vào để lộ hành tung yêu hầu, thuận nước đẩy thuyền thôi.

- Thuận nước đẩy thuyền?

Đạo đồ hơi do dự, thấp giọng nói:

- Đệ tử không hiểu.

Nhìn đạo đồ, Trấn Nguyên Tử nhẹ giọng thán nói:

- Tạm thời ngươi không cần hiểu.

*****

Ngoài Ngũ Trang Quan, Thi Vũ Huyên thu lại ngọc giản vào trong tay áo, chỉ tới nơi giao giới giữa Tây Ngưu Hạ Châu và Nam Chiêm Bộ Châu trên bản đồ trước người nói:

- Bãi Điền Long chính là nơi hẹp nhất trên Lưu Sa Hà.

Thoáng dừng một chút, nàng nói tiếp:

- Nhưng mà, đạo đồ kia nói đã qua bãi Điền Long, đang trên đường tới đây, chứ không hề nói là ở ngay tại bãi Điền Long. Phạm vi lớn như vậy, biết tìm thế nào? Sư tôn dặn ngươi không được chạy loạn... Hay là, chúng ta hỏi sư tôn rồi hẵng quyết định?

- Có gì mà khó tìm? Bọn họ đi bộ, phải tìm nơi nào đó nghỉ chân, chúng ta cứ chờ ngay trên đường bọn họ phải qua là được.

Thanh Tâm tiện tay thu lại địa đồ, cười khanh khách nói:

- Nếu mà hỏi sư phó, hắn nào chịu để ta làm thế?

- Nhỡ đụng phải yêu quái...

- Đụng phải yêu quái, bọn họ dám động thủ thì đánh thôi, ai sợ ai?

- Nhưng làm thế liệu có được không?

Hai hàng lông mày Thi Vũ Huyên càng súc càng chặt.

- Khó được mới có cơ hội thoát khỏi tay lão đầu tử, ta không tính toán đưa xong kinh văn liền trực tiếp trở về. Hơn nữa, ta đi gặp sư huynh của mình còn cần ai phê chuẩn?

Nói rồi, Thanh Tâm đã đằng không mà lên, bay vút về hướng đông nam.

Thi Vũ Huyên chỉ còn nước đi theo.

Sư thúc này của nàng, nếu luận năm tuổi, kỳ thực nhỏ hơn nàng bốn trăm năm, nhưng tu vị lại cao hơn nàng rất nhiều. Càng kỳ quái chính là, tiến bộ tu hành vô cùng thần tốc, lại không phải bởi vì sư thúc này có tư chất tốt đẹp gì, mà là bởi vì nàng có lão sư lợi hại.

Trên trời dưới đất, với dạng sư phó nhất đẳng như Tu Bồ Đề, người khác có thể vái được một người, trở thành nhập thất đệ tử đã là phúc từ tiền kiếp tu tới.

Nàng lại có những hai người.

Một người là Tu Bồ Đề, một người khác, thì chính là Thái Thượng Lão Quân đại danh đỉnh đỉnh. Hơn nữa loại “phúc” ấy là mang theo từ trong bụng mẹ.

Thi Vũ Huyên còn nhớ, ngày đó, Tu Bồ Đề đột nhiên từ ngoài đạo quan ôm về một bé gái vừa đầy tháng, đương chúng tuyên bố với tất cả môn đồ rằng vị này chính là đệ tử nhập nhất thứ mười một của hắn, cũng là sư thúc mới của chúng môn nhân.

Lời kia còn chưa nói xong, Thái Thượng Lão Quân liền đến, cũng muốn nhận nàng làm đồ đệ.

Hai người cãi cọ một trận, sau cùng kết quả thành là này bé gái này đồng thời được hai vị đại năng nhận làm nhập thất đệ tử, khiến chúng đệ tử Tà Nguyệt Tam Tinh Động nhìn mà trợn mắt há mồm.

Ngay sau đó, tùy theo bé gái lớn dần, nàng bắt đầu chạy qua chạy lại giữa hai nơi, được tiếp lên ba mươi ba tầng trời ở vài ngày, rồi đón về Tà Nguyệt Tam Tinh Động, được tiếp lên ba mươi ba tầng trời ở vài ngày, rồi đón về Tà Nguyệt Tam Tinh Động...

Nàng có thể dùng thư phòng Tu Bồ Đề như thư phòng của chính mình, có thể tùy ý cầm đan dược Thái Thượng Lão Quân luyện ra, có thể kéo lấy râu mép Thái Thượng Lão Quân còn khiến Thái Thượng Lão Quân khen: “Lực đạo khá lắm.” Đây là đãi ngộ mà không tên đệ tử dưới gối hai vị đại năng nào trước đây từng được hưởng thụ.

Vạn ngàn sủng ái trút hết lên người, dùng câu nói đó để hình dung vị sư thúc này, thật sự không hề quá đáng chút nào.

Nếu mà cầm ra kho pháp bảo trên người nàng, chỉ sợ ngay cả loại thiên tướng khắp người toàn là bảo bối như Na Tra đều chỉ có nước nhìn mà ghen tỵ.

Đến cùng thì tiền thế tu nhân tích đức đến đâu, mà đời này có thể được hai vị đại năng sủng ái tới vậy?

Thi Vũ Huyên thực nghĩ mãi mà không ra.

*****

Lúc này, trên sườn núi cách đó hơn ngàn dặm, Lý Tĩnh chính đang tự tay giao Cửu Xỉ đinh ba cho hầu tử, lại đưa mắt để thiên tướng thủ hạ giao hộp chứa Bàn Đào cho Hắc Hùng tinh.

Mở nắp ra nhìn một cái, hầu tử thong thả nói:

- Qua gần nửa năm, ta còn tưởng các ngươi không định đưa, đang nghĩ xem ngày nào có rãnh lên Lăng Tiêu bảo điện tìm tân nhiệm Ngọc đế tâm sự một hồi, dạy hắn về cách làm người thế nào cho phải.

- Đại Thánh gia nói đùa.

Lý Tĩnh lau mồ hôi trên trán, vội khom lưng chắp tay, cười bồi nói:

- Chỉ là công vụ bận rộn, vì một ít chuyện nên mới để lỡ, lại thêm phàm trần và Thiên Đình vốn cách biệt, tin tức tới lui cũng cần chút ngày giờ, rốt cuộc Bàn Đào và Cửu Xỉ đinh ba đều cần Ngọc đế hạ chỉ mạt tướng mới có thể đưa tới được... Mong Đại Thánh gia lượng thứ cho.

- Quên đi, đưa tới là được.

Quay lưng, hầu tử tiện tay ném Cửu Xi đinh ba cho Thiên Bồng đứng ở cách đó không xa.

Thiên Bồng giơ tay tiếp lấy Cửu Xỉ đinh ba, thuận thế thu lại, lặng lẽ đứng đó không thốt lời nào.

- Vị này là...

- Hắn là ai ngươi không cần quan tâm.

Hầu tử hít một hơi thật sâu, nói với Lý Tĩnh:

- Đúng rồi, ta còn có chuyện muốn các ngươi kiểm tra giúp, cái tên Quyển Liêm đại tướng mà trước đây các ngươi lùng bắt, giúp ta kiểm tra xem rốt cục hiện tại hắn đang ở đâu.