Đại Bát Hầu

Chương 543: Ngũ Trang Quan (1)



Một sợi dương quang thấu qua tầng mây chiếu sáng rặng núi dài đằng đẵng bên dưới.

Trên bậc đá, Thanh Tâm thân mặc một bộ váy áo xanh lá từng bước leo lên dưới sự dẫn dắt của một tên đạo đồ. Thi Vũ Huyên theo sát gót sau lưng, trên tay bưng một cái khay, trong khay đặt ba quyển kinh văn.

Một hàng ba người từng bước đi tới trước đại điện Ngũ Trang Quan, chỉ thấy cửa điện đóng chặt.

Đạo đồ dừng chân ngẫm nghĩ một lát, quay đầu khom người nói với Thanh Tâm:

- Sợ là khách của sư tôn còn chưa đi, phiền hai vị hơi đợi thoáng chốc.

Thanh Tâm lặng lẽ gật đầu, buồn chán dạo bước ngay trước cửa điện, mắt đảo quanh nhìn bốn phía.

Ngũ Trang Quan chính là tòa đạo quan cự đại tọa lạc trên đỉnh Vạn Thọ sơn, có tường che cao vót, có điện đường khôi hoằng, có quảng trường rộng lớn, không đâu là không lộ ra khí tức trang nghiêm. Dù nói là cung điện cũng không hề quá phận. Thậm chí lấy bề thế của cung điện phàm trần hiện nay, trừ phi đến cấp bậc như đế vương, còn thì không cách nào đưa ra tịnh luận.

Trừ những điều đó ra, dưới chân núi Vạn Thọ sơn còn có một tòa thành bang nhỏ, trực tiếp thuộc quyền cai quản của Ngũ Trang Quan. Cư trú trong thành đại đa là môn đồ Trấn Nguyên Tử. Nếu tính ra, con số phải lên tới cả vạn người.

Đương sơ, Vạn Thọ sơn Ngũ Trang Quan, linh đài Phương Thốn sơn Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Côn Luân sơn, tịnh xưng tam đại phái Đạo môn phàm trần.

Luận tạo nghệ, Côn Luân sơn đứng đầu, Tà Nguyệt Tam Tinh Động xếp sau, Ngũ Trang Quan đứng cuối. Luận môn đồ và sức ảnh hưởng thì là Côn Luân sơn đứng đầu, Ngũ Trang Quan xếp sau, Tà Nguyệt Tam Tinh Động đứng cuối.

Tổng thể mà nói, Côn Luân sơn là thứ nhất không gì chối cãi, hai phái còn lại tuy cũng được xưng là tam đại phái. Nhưng luận thực lực thực tế lại đều yếu hơn Côn Luân sơn rất nhiều, tại phàm trần cũng không nhiều người biết đến.

Nhưng mà, trong trận chiến sáu trăm năm trước, Linh đài cửu tử thân vẫn, Tà Nguyệt Tam Tinh Động nhất mạch cơ hồ im tiếng biệt tích. Môn đồ Côn Luân sơn cũng tử thương thảm trọng trong trận chiến Thiên Đình, chiến hậu lại đại quy mô bổ sung cho Thiên Đình cơ hồ đã bị diệt sạch, thực lực cũng đã giảm đi nhiều. Chỉ riêng Vạn Thọ sơn Ngũ Trang Quan, tuy Trấn Nguyên Tử hao tổn chút linh lực, nhưng cũng bởi thế đạo đồ mặc dù tử thương vô số, nhưng về tổng thể mà nói thì thực lực vẫn còn. Chiến hậu đã chớp thời cơ phát triển thành một đại phái nổi danh ngang với Côn Luân sơn.

Hồi lâu, cửa điện ầm vang mở ra, chỉ thấy Thái Ất chân nhân tay nắm phất trần, có phần chán nản từ trong đại điện đi ra, trông thấy Thanh Tâm, hai người nhất thời đều sửng sốt.

Thanh Tâm vội vàng chắp tay hành lễ, nói:

- Thanh Tâm tham kiến Thái Ất đạo huynh.

- Thanh Tâm?

Thái Ất chân nhân thoáng chần chờ trong chốc lát, nhìn Thanh Tâm từ trên xuống dưới một lần. Vuốt râu dài nói:

- Ngươi nhìn qua ngược lại có chút quen mặt, chỉ là... Chúng ta gặp nhau lúc nào?

- Thái Ất sư huynh quý nhân hay quên.

Thanh Tâm khẽ cười nói:

- Gia sư chính là Tu Bồ Đề, ngươi ta từng có duyên gặp mặt tại tiệc Bàn Đào.

- Tu Bồ Đề?

Nghe được lời này, sắc mặt Thái Ất tức thì chuyển lạnh, khẽ thở dài một hơi nói:

- Thì ra là người của Tà Nguyệt Tam Tinh Động.

Nói rồi, hắn quay đầu nhìn vào trong đại điện một cái, khẽ phất tay áo, cũng không tạm biệt Thanh Tâm, cứ thế rảo bước đi xuống bậc thang, không quay đầu dù chỉ một lần.

Nhất thời, Thanh Tâm sửng sờ đương trường.

- Thái Ất chân nhân này sao lại thế?

Thi Vũ Huyên ở bên nhìn theo lưng ảnh Thái Ất chân nhân dần khuất xa, thấp giọng nói:

- Tuy danh vọng sư thúc không bằng hắn, nhưng kể ra cũng là ngang hàng, sao chẳng thấy đáp lễ?

- Xuỵt... Hắn nghe được đấy.

Thi Vũ Huyên khe khẽ che miệng, thẳng đến lúc Thái Ất chân nhân đằng không mà lên, tan biến phía chân trời mới bèm bẹp môi thong thả nói:

- Chính là cố ý nói cho hắn nghe.

- Nói hay lắm.

Tức thì, hai cô gái đều che miệng cười lên khúc khích, khiến đạo đồ ở bên nhìn mà không khỏi nhăn mày.

Quay đầu lại, Thanh Tâm hỏi đạo đồ:

- Thái Ất chân nhân tới làm gì vậy?

- Không biết.

Đạo đồ lắc lắc đầu nói:

- Thái Ất sư thúc mới đến sáng nay, nói là có việc gấp muốn tìm sư tôn...

- Hả?

Thanh Tâm bĩu môi nói:

- Xem ra chắc là cái việc gấp kia bị đụng tường. Đi, dẫn ta đi gặp sư tôn của ngươi.

Đạo đồ gật gật đầu, vươn tay làm tư thế mời.

Bước vào đại điện, từ xa xa hai người đã trông thấy Trấn Nguyên Tử ngồi dựa trên chủ vị, tay nắm một quyển kinh văn.

Một đường đi tới chỗ Trấn Nguyên Tử, Thanh Tâm làm như vô ý đánh giá khắp điện đường.

Đại điện cao phải tới ba trượng, rộng mười trượng, dài mười lăm trượng. Tám cột đá khắc rồng bay phượng múa phải bốn người mới ôm xuể đứng phân hai bên, mặt đất trải bằng nền đá trơn bóng màu xám đen, trên nóc là phù điêu chạm khắc tượng trưng cho nhật nguyệt sao trời.

Trừ mấy chiếc bồ đoàn, sau lưng Trấn Nguyên Tử còn có mười hai tấm bình phong cao một trượng, hai bên phân biệt xếp đặt hai lư hương lớn màu đen, lại thêm mấy chiếc bồ đoàn nâu vàng, trong đại điện cơ hồ không còn vật khác, lại mang đến cho người xem một loại cảm giác hào hùng đại khí cách tuyệt với thế gian.

Một đường đi tới trước mặt Trấn Nguyên Tử, hai người chắp tay nói:

- Thanh Tâm (Thi Vũ Huyên), bái kiến Vạn Thọ đại tiên.

Thẳng đến lúc này, Trấn Nguyên Tử mới chậm rãi buông xuống kinh văn trong tay, ngẩng đầu nhìn hai người một cái, khẽ cười cười, chỉ vào bồ đoàn ở bên nói:

- Ngồi đi, vừa nãy còn nhắc tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động của các ngươi, không ngờ các ngươi cũng đến.

- Nhắc tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động chúng ta?

Thanh Tâm thoáng sửng sốt, nhẹ giọng nói:

- Cái mà Vạn Thọ đại tiên bảo là nhắc tới... Liệu có phải là chỉ chuyện của Thái Ất sư huynh?

Trấn Nguyên Tử nhướng mắt thong thả nói:

- Ngươi biết hắn tìm lão phu làm gì?

Thanh Tâm lắc lắc đầu nói:

- Không biết. Thanh Tâm chỉ phụng mệnh tới đưa kinh văn cho Vạn Thọ đại tiên thôi.

Nghe được lời này, Trấn Nguyên Tử không khỏi cười hừ một tiếng, nhìn ba quyển kinh văn trong tay Thi Vũ Huyên, thán nói:

- Vốn muốn để sư phó các ngươi đưa tới, cũng tiện bàn chút chuyện. Kết quả hắn lại sai các ngươi đưa sang. Xem ra, lão gia hoả kia lại muốn trí thân ngoại sự.

Vừa nghe, Thanh Tâm và Thi Vũ Huyên đều không khỏi ngơ ngác, nhất thời không hiểu là chuyện gì.

Trấn Nguyên Tử vẫy tay nói với đạo đồ sau lưng hai người:

- Thu kinh văn lại đi.

Đạo đồ gật gật đầu, tiếp lấy khay đựng kinh văn trong tay Thi Vũ Huyên, xoay người lui ra ngoài điện.

- Ngồi đi, đừng đứng mãi thế.

Trấn Nguyên Tử lại chỉ chỉ bồ đoàn nói.

Giờ hai người mới dám khom người tạ lễ, ngồi xuống trên bồ đoàn.

Trấn Nguyên Tử từ từ ngồi thẳng lưng lên, thong thả nói:

- Thái Ất chân nhân tìm lão phu, chủ yếu là muốn nhờ lão phu ra mặt xử lý chuyện của sư huynh ngươi.

- Hả?

Nghe vậy, mắt hai người đều chợt mở to, có phần kinh ngạc nhìn Trấn Nguyên Tử.

- Lão phu tìm Bồ Đề lão đầu, cũng là vì chuyện của sư huynh ngươi. Nhưng mà hắn lại hay rồi. Dạy ra tên đồ đệ làm loạn khắp trời đất, bản thân lại tránh ở một bên xem trò hay, đừng để lại đợi đến lúc hết thảy thành định cục mới ra tay thu dọn thì đã muộn.

Nói rồi Trấn Nguyên Tử khoát khoát tay, tỏ ý cho một tên đạo đồ khác đứng ở cạnh đại môn dâng trà.

- Sư huynh… sư huynh của ta?

Thanh Tâm có phần ngập ngừng hỏi:

- Vạn Thọ đại tiên muốn chỉ thập sư huynh?

- Bằng không còn có thể là ai? Ngươi còn có mấy tên sư huynh?

Hai người bỗng chốc trầm mặc.

Người khác có lẽ không biết hầu tử đã trở về, nhưng các nàng... Ngọc đế năm lần bảy lượt phái người chỗ Tu Bồ Đề, sao các nàng có thể không biết?

Cùng lắm, thì chỉ biết được không quá rõ ràng thôi.