Đại Bát Hầu

Chương 546: Thôn trang (2)



Lúc này, trong một gian nhà tranh không hề thu hút, Phổ Hiền chính đang thấu qua khe hở trên song cửa quan sát các nàng.

Tăng nhân ở bên thấp giọng hỏi:

Sư phó, chẳng lẽ người chúng ta đợi là các nàng?

Phổ Hiền khẽ gật đầu.

Thế, tiếp theo, chúng ta nên làm thế nào?

Không cần làm gì cả, tận lực duy trì thôn trang như thường là được.

Hít một hơi thật sâu, Phổ Hiền thán nói:

Tận lực duy trì hết thảy thôn trang như thường, ắt phải, không khiến các nàng nhìn ra nửa điểm sơ hở.

Đệ tử hiểu rồi!

Ngay trong cảnh giả tượng chuyên môn dựng ra dành cho các nàng, Thanh Tâm chậm rãi theo sát bên người lão nông, hưng phấn nhìn quanh bốn phía.

Thiếu niên gánh rơm rạ ngơ ngác nhìn càng. Mục đồng tất tả dắt trâu, lừa kéo máy xay trong sân viện…

Trong mắt nàng, hết thảy mọi thứ bình phàm trong thôn làng đều vô cùng mới lạ, mỗi một thứ ở đây, tại Tà Nguyệt Tam Tinh Động, tại Đầu Suất Cung nàng chưa bao giờ gặp qua.

Ý cười như hoa, khiến Thi Vũ Huyên ở sau lưng nhìn mà có phần đành chịu.

Đây có đúng là vì muốn gặp Ngộ Không sư thúc? Hay đơn thuần chỉ là tìm cớ ra ngoài chơi?

Đi hồi lâu. Lão nông chỉ hướng trước mắt nói:

Đó là nhà của lão đầu.

Đằng xa, hai người bắt gặp một gian có tranh nho nhỏ, bờ rào cũ nát vây quanh sân viện, tường chẳng qua là do loạn thạch chồng chất mà thành, rơm rạ trên nóc nhà lởm khởm chỗ cao chỗ thấp, chắc rằng đã chắp vá rất nhiều lần.

Trong sân, một bà bà nhìn qua đã hơn tám mươi, già yếu lụ khụ ngồi trên băng ghế nhặt nhạnh hạt thóc vương vãi chung quanh.

Vị này là…

Đây là… Mẹ ta.

Thế con cái lão gia gia ngài đầu cả?

Lão nông thoáng sửng sốt, hồi lâu mới thấp giọng nói:

Có một đứa con trai, hai mươi mấy năm trước không may bị hổ cắn chết. Vợ ta cũng bởi thế mà lâm bệnh… Đến sau, trong nhà này chỉ thừa lại hai mẹ con chúng ta.

Nghe vậy, Thanh Tâm vội lúng túng ngậm miệng lại, không dám hỏi thêm.

Trên đường, sau lưng bọn họ, một đám thôn dân cùng theo phía xa xa, hiếu kỳ quan sát hai người.

Đợi đến đi vào sân viện, Thanh Tâm từ từ bước lên khom lưng chắp tay nói:

Chào bà.

Bà lão cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên, lại hoảng hốt nửa ngày mới nói:

Ai… Ai?

Lão nông thấp giọng nói:

Mắt mẹ ta không tốt lắm.

Nói xong liền đi tới bên tai bà lão cao giọng gầm nói:

Mẹ, khách tới nhà!

Ngươi nói cái gì?

Ta nói, có khách tới nhà!

À à, khách nhân.

Nói xong, bà lão lại ngồi yên bất động.

Thi Vũ Huyên đứng ở sau cùng thở dài nhìn bà lão, nhẹ giọng thán nói:

Xem ra không chỉ trong mắt, cả lỗ tai đều không tốt lắm. Lão gia gia này đúng thật là…

Thanh Tâm bĩu môi, thong thả liếc Thi Vũ Huyên một cái, từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình trắng, đổ ra một hạt kim đan, nhét vào trong tay lão nông nói:

Gia gia, đưa cái này cho bà bà ăn, tròng mắt và lỗ tại liền sẽ tốt lên, chắc còn có thể sống thọ hai mươi năm.

Hả?

Vừa nghe lời này, không chỉ lão nông, ngay cả Thi Vũ Huyên đều ngơ ngác.

Lão nông nhìn kim đan trong lòng bàn tay, nhìn mẫu thân, lại nhìn Thanh Tâm, nhất thời hoảng thần.

Thi Vũ Huyên dựa đến bên người Thanh Tâm, thấp giọng hỏi:

Đây là… Kim đan của Thái Thượng Lão Quân? ỦI

Ngươi cứ thế đưa cho một bà lão chưa từng quen biết?

Không được ư?

Thanh Tâm hỏi ngược lại.

Thứ này… Thứ này hắn là Thái Thượng Lão Quân dùng cho ngươi đề thăng tu vị? Không biết bao nhiêu tu sĩ nằm mơ mà không được.

Ngươi cũng muốn?

Cái đó… Ta… Cái đó ai mà không muốn?

Đây là ta tiện tay cầm từ Đâu Suất Cung.

Thanh Tâm nhấc bình lên lắc lắc bên tai, nói:

Còn thừa nằm viện, tặng hết cho ngươi, sau này ta lại tìm sự phó cầm là được.

Nói rồi, Thanh Tâm nhét nguyên cả bình vào tay Thi Vũ Huyên.

Nhất thời, thần tình Thi Vũ Huyên không khác gì thần tình lão nông vừa nãy.

Mắt thấy cảnh đó, Thanh Tâm từng bước đi tới bên cạnh lão nông, cầm lấy kim đan trong lòng bàn tay lão nông, nhè nhẹ đặt lên bờ môi bờ lão.

Tới, bà bà mở miệng, a…

Ngay trong ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người, lão bà bà kia khẽ há miệng, ngậm kim đan vào miệng.

Sau đó, một màn không thể tưởng tượng đã xảy ra.

Ngay trước mặt chúng nhân, những vết tích mà năm tháng để lại trên thân thể, phảng phất từ từ bị loại lực lượng nào đó rút khỏi người bà lão.

Nếp nhăn trên mặt giảm thiểu từng chút từng chút một, đầu tóc vốn chỉ còn lưa thưa mấy sợi cũng phi tốc mọc dài ra, hai tay khô quắt thừa lại mỗi da bọc xương cũng dần dần căng tràn da thịt, ngay cả ánh mắt trống rỗng không chút thần thái đều tinh minh trở lại.

Không lâu sau, bà lão chậm rãi đứng lên, vẻ mặt kinh khủng nhìn bốn phía, nhìn Thanh Tâm đang cười khanh khách. Ngay sau đó, từng giọt lệ nóng từ trong vành mắt chảy xuôi.

Người quanh bốn phía đều kinh hoàng nhìn nàng.

Thần tiên ! Là thần tiên !

Không biết người nào đột nhiên kêu lên, ngay sau đó, đám thôn dân vây ngoài bờ rào tức thì quỳ vái, kêu trời kêu đất.

Hai mẹ con trong viện cũng vội vàng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu.

Thanh Tâm sợ đến nỗi vội vươn tay đi đỡ, luôn miệng khuyên bọn họ không cần làm vậy.

Đằng xa, Phổ Hiền thoáng bật cười.

Tăng nhân ở bên không khỏi nghi hoặc, nói:

Thế này thì hào sảng quá, kim đang là thứ có thể cầm ra tùy tiện tặng người? Năm đó Ngọc đế vì cầu một viên không biết đã phải lao tâm lao lực rất lâu mới có được.

Ngươi biết nàng là ai chăng?

Tăng nhân chậm rãi lắc đầu

Phổ Hiền thở dài một hơi nói:

Ở ngoài sáng, nàng là nhập thất đệ tử thứ mười một của Tu Bồ Đề, trên thực tế, nàng còn có một thân phận khác – Đệ tử đích truyền duy nhất của Thái Thượng Lão Quân.

Tăng nhân không khỏi cả kinh, nói:

Thế gian còn có nhân vật này?

Vốn là không có.

Phổ Hiền khẽ cười nói:

Nhưng vạn sự, vẫn có ngoại lệ. Nàng chính là cái ngoại lệ kia, chỉ là không thường ra ngoài hành tẩu, mới không nhiều người biết thôi.

Đối với nàng mà nói, kim đan có tính là gì? Chẳng qua là thứ Thái Thượng Lão Quân nhàn tới vô sự làm ra để giết thời gian thôi, muốn bao nhiều, chỉ cần xem tâm tình.

Lúc này, cách đó không đến trăm dặm, đám người hầu tử chính đang chậm rãi đi tới nơi này