Đại Bát Hầu

Chương 547:



Gió đêm từ từ thổi lên.

Trong sơn cốc vắng lặng, nguyệt ảnh đong đưa theo cành lá.

Thanh Tâm và Phổ Hiền đứng cách nhau vài trăm trượng, lặng lẽ nhìn nhau, Vũ Huyên đứng ở sau lưng Thanh Tâm gắt gao siết lấy pháp khí, tập trung mười hai phần tinh thần sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.

Tăng nhân bị Thanh Tâm chỉ kiếm lên yết hầu sợ đến nỗi run lên, khẽ nghiêng mặt sang cầu trợ Phổ Hiền.

Hồi lâu, Phổ Hiền đột nhiên bật cười:

Huyền thuật không có sơ hở, sơ hở là tại trên thân kẻ làm phép. Thì ra là thế. Có điều, Thanh Tâm thí chủ trừ Tà Nguyệt Tam Tinh

Động và Đầu Suất Cung ra, tịnh chưa sống ở nơi khác, lại cũng biết trong đống kia có chút nào là đặc sản Tây Ngưu Hạ Châu, chút nào không phải, thực sự khó được a.

Ngươi quên ta có một sự phó đã từng quận lâm tam giới, không gì không biết không gì không hiểu?

Trường kiếm trong tay Thanh Tâm khẽ nhấc, mũi kiếm đặt lên yết hầu tăng nhân tức thì nhướng lên, cười khanh khách nói:

Nói đi, đường đường tây phương Phổ Hiền tôn giả, sao lại bố ra mê trận với tiểu nữ tử chưa nhập thế như ta, rốt cục là có mục đích gì? cả.

Thanh Tâm thí chủ nghĩ nhiều rồi, kỳ thực, chẳng có mục đích gì

Phổ Hiền nhàn nhạt nói:

Chỉ là muốn cùng thí chủ thảo luận một chút về kinh điển Phật môn, lại sợ thí chủ tồn tâm nghi ngờ thôi. Hả? Nếu đã không có mục đích gì với ta, vậy là có mục đích với sư huynh kia của ta rồi?

Thanh Tâm lập tức hỏi.

Thần sắc Phổ Hiền vẫn bình đạm như thường, nhẹ giọng nói:

Xem ra, Thanh Tâm thí chủ có thành kiến khá sâu với bần tăng.

Thanh Tâm hít một hơi thật sâu, thong thả nói:

Bày ra loại ma trận này, khó trách người khác có thành kiến. Bây giờ bị phát hiện, nói đi, là người tự hành rời đi. Hay là đánh một trận thống khoái?

Vừa nghe lời này, Phổ Hiền tức thì ngơ ngác. Ngay cả Vũ Huyên đứng sau lưng Thanh Tâm cũng không khỏi mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thanh Tâm.

Phải biết Phổ Hiền chính là nhân vật có số tại tây phương, luận thực lực, so với Trần Nguyên Tử đều không hề kém cạnh.

Không khí chợt căng cứng lại.

Hồi lâu. Phổ Hiền nghiêm mặt nói:

Thanh Tâm thí chủ giao thủ cùng bần tăng, liệu có mấy thành thắng tính?

- Thực không dám giấu, ba thành.

Ba thành đã đòi đánh, có ngạo mạn quá không?

Chỉ thấy Thanh Tâm chậm rãi vươn ra ba ngón tay, giữa ba ngón tay kẹp lấy hai viên đan dược hình cầu một xanh một trăng, nhẹ giọng nói:

Chẳng qua, Thanh Tâm có mười thành nắm bắt có thể cắt lúc hai vị sư phó chạy tới.

Tu Bồ Đề cùng Thái Thượng Lão Quân đồng thời chạy tới…

Nghe vậy. Khóe môi Phổ Hiền thoáng co rút.

Đây là muốn dẫn phát đại chiến giữa hai phái Phật Đạo…

Hơi do dự một lúc. Hắn mím môi, từ từ lùi ra sau, nhẹ giọng nói:

Nếu đã thế, bần tăng từ biệt ở đây, ngày sau còn gặp lại. Nói xong, hóa thành một sợi khói xanh tiêu tán trong gió.

Thấy thế, Thanh Tâm chậm rãi chuyển đi mũi kiếm đặt trên yết hầu tăng nhân. Hai tên tăng nhân lập tức hai tay hợp mười, hướng Thanh Tâm cung kính khom lưng hành lễ, ngay sau đó, hóa làm hai đạo kim quang tan biến phía chân trời.

Bọn họ vừa đi, Vũ Huyên tức thì ngồi bệt trên đất, tay ôm ngực trùng trùng thở dốc.

Trên trán, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ từ chảy xuôi. Như quả… Như quả vừa nãy hắn thật ứng chiến, thì phải làm thế nào?

Ứng chiến thì đánh thôi.

Thanh Tâm “cheng” một tiếng, thu trường kiếm vào trong vỏ, xoay người vươn tay bắt lấy cánh tay Vũ Huyên, kéo nàng từ dưới đất lên, nhẹ giọng hỏi:

Không sao chứ?

Vũ Huyên chậm rãi lắc đầu. Có phần thấp thỏm nhìn thần sắc hờ hãng của Thanh Tâm, thấp giọng hỏi:

Ngươi… Chẳng lẽ không sợ chút nào?

Có chút!

Có chút?

Vũ Huyên bất giác súc mày.

Hai người cứ thế trầm mặc hồi lâu, Vũ Huyên thấp giọng hỏi:

Hay là, chúng ta quay về đi, Vu Nghĩa sư huynh cũng nói qua, lần này Ngộ Không sự thúc xuất sơn sợ là lại muốn tái khởi phân tranh cùng Phật môn. Nhỡ ra… Nhỡ ra chúng ta không cẩn thận bị cuốn vào…

Ngươi sợ?

Thanh Tâm nhẹ giọng hỏi.

Chẳng phải ngươi cũng hơi sợ?

Vũ Huyên lập tức hỏi ngược lại.

Mím môi suy tư một lúc, Thanh Tâm ngẩng đầu nói:

Sư phó dạy ta một đạo lý…

Sư phó nào? Thái Thượng Lão Quân.

Thanh Tâm ho khan hai tiếng, nói:

Sự phó dạy, sợ hãi không giải quyết được vấn đề, thậm chí khả năng khiến cho tình thế ác hóa, bởi vì, điều đối thủ thích nhất chính là trong lòng kẻ cần đối phó có điều cố kỵ. Chỉ cần người sợ, đồng nghĩa với hắn có thể không chút kiêng kị ra tay với người. Hiện tại Ngộ Không sư huynh dám ngang ngược với Thiên Đình, chẳng phải là bởi hắn biết Thiên Đình sợ mình? Dù hiện tại không ra tay, cũng chỉ bởi thời cơ chưa chín muồi. Còn nếu ngươi không sợ, như vậy trước lúc động thủ đối phương phải suy xét xem hậu quả khi chọc giận ngươi sẽ thế nào.

Tròng mắt Vũ Huyên từ từ híp thành một khe nhỏ, bĩu môi nói:

Nhưng không sợ” đồng nghĩa với có khả năng để chính mình thâm nhập hiếm cảnh mà hoàn toàn không biết.

Thanh Tâm chợt bật cười vui vẻ nói:

Yên tâm đi, nếu vừa bắt đầu đối phương đã chọn dùng huyền thuật mê hoặc chúng ta, đã chứng tỏ mục đích của bọn họ không cách nào chỉ dựa man lực cường hành đạt tới. Bây giờ đã bị chúng ta đoán được, liền có cảnh giác, tạm thời bọn họ sẽ không ra chiêu tự chuốc phiền hà đầu.

Nói rồi, Thanh Tâm bắt đầu đánh giá bốn phía.

Tiếp theo người tình thế nào? Tiếp tục chờ thôi. Thanh Tâm khẽ thở dài một hơi nói: Nếu đã tới, tóm lại cứ phải gặp mặt rồi hẵng đi. Có chút chuyện cần phải thông báo cho Ngộ Không sư huynh, dù sao cũng là đồng môn.

Cách đó năm mươi dặm, hầu tử chính đang lơ lửng giữa trời ngắm nhìn tiền phương.

Sao vậy?

Huyền Trang cưỡi bạch qua tạt qua bên dưới nhẹ giọng hỏi.

Hầu tử chậm rãi hạ xuống bên cạnh Huyền Trang, dắt dây cương nói:

Có người sử dụng đại hình thuật pháp, có điều đã giải trừ. Hình như là huyền thuật của Phật môn.

Bao xa?

Cách chừng năm mươi dặm. Kỳ thực hôm qua ta đã cảm giác được, chỉ là không quá xác định. Quanh vùng này một không đạo quan, hai không yêu quái, cả thành bang nhân loại đều không có, khả năng là mai phục bố ra nhắm vào chúng ta.

Nói tới đó, hầu từ ngửa đầu quát một tiếng nói:

Tập trung tinh thần đi, gần đây khả năng có mai phục!

Thiên Bồng vai vác Cửu Xỉ định ba đi ở tiền phương chậm rãi quay đầu nhìn hầu tử một cái, Tiểu Bạch Long rớt lại đằng sau thì đã sợ đến mắt trợn tròn.

Có mai phục? Cái gì mai phục?

Chú ý là được, mặc kệ là cái gì mai phục? Binh tới tướng đỡ nước tới tường che!

Trong rừng núi hoang vu, hàng người cứ thế lầm lũi tiến bước.

Khoảng cách chỉ chừng năm mươi dặm, bọn họ lại phải đi tới quá trưa ngày thứ ba mới đến nơi, giữa đường còn nghỉ lại trong rừng một đêm.

Lúc đặt chân lên sơn cốc, vừa khéo chính là khi ánh nắng ngập tràn nơi đây.

Hiện ra trước mắt chúng nhân là vài chục căn phòng ốc chằng chịt, nông phu tụm năm tụm ba cày cấy trên đồng ruộng, đám trẻ vui đùa bên bờ suối nhỏ.

Nhìn thôn làng, hầu tử không khỏi nhăn mày.

Đại hình thuật pháp mà Đại Thánh gia từng nói, là chỉ nơi này?

Đúng là nơi này, có điều…

Trên mặt hầu tử thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

Nếu nói địa điểm cảm giác đến là hoang giao dã lĩnh thì cũng thôi, nhưng đây cư nhiên là một thôn làng?

Với một thôn làng tầm thường thế này, làm sao có thể có người thi triển thuật pháp gì được? Nếu nói bản thân thôn xóm là ảo giác Phật môn tạo ra, vì sao hắn lại không nhìn ra sơ hở?

Chẳng lẽ Như Lai tự thân tới?

Do dự hồi lâu, hầu tử ngẩng đầu nhìn Huyền Trang ngồi trên lưng ngựa nói:

Hay là, tránh ra?