Đại Bát Hầu

Chương 553: Nhân Sâm quả (1)



Nghe Trấn Nguyên Tử hỏi vậy, Huyền Trang không khỏi sửng sốt.

Những người khác lại không thèm để ý, tưởng là lời khách sáo, vẫn cứ điềm nhiên như không, nhưng riêng Huyền Trang lại biết phân lượng của câu nói này.

Đạo và Phật, chính là hai đại phái, tuy tịnh không trực tiếp xung đột, nhưng rốt cục vẫn là giáo nghĩa khác biệt.

Có câu gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Nếu Huyền Trang chủ động nhắc tới thì cũng thôi, còn đây đường đường là Vạn Thọ đại tiên Trấn Nguyên Tử, một trong mấy vị đại năng có số của Đạo gia, cư nhiên lại tuyên xưng hiếu kỳ với “phổ độ”, một khái niệm thuộc về Phật pháp, muốn Huyền Trang giảng giải một chút về điều này, xác thực không thể không khiến Huyền Trang nghi hoặc.

Nhất thời, Huyền Trang trước giờ Thái Sơn sụp ngay trước mắt mà mặt không đổi sắc lại có phần cầm nắn bất định.

Đương nhiên, lúc này trong những người tại trường không chỉ mỗi Huyền Trang là kinh ngạc, hầu tử ở bên hai mắt cũng đã sớm híp thành một khe nhỏ.

Ngay không lâu trước đó, chẳng phải Thanh Tâm mới nhắc hầu tử rằng hắn đã chọc tới Đạo gia? Muốn nói Tam Thanh hoặc Tu Bồ Đề ra tay ngáng trở, hầu tử thực không tin tưởng lắm. Đây không phải tác phong của bọn họ. Nghĩ tới nghĩ lui, trong mấy vị đại năng thật chỉ có vị lăng đầu thanh Trấn Nguyên Tử này là có khả năng ra mặt.

Chẳng lẽ cái gọi là chọc tới Đạo gia, chỉ chính là hắn?

Nghĩ đến đây, hầu tử thoáng nhướng mày lên, ánh mắt quan sát Trấn Nguyên Tử càng thêm phần ý vị sâu xa.

Thấy Huyền Trang có vẻ do dự, Trấn Nguyên Tử lại chắp tay nói tiếp:

- Hi vọng Huyền Trang pháp sư không tiếc chỉ giáo.

Nói rồi khom người làm bộ muốn vái.

Huyền Trang cả kinh, vội bước lên dìu đỡ, nói:

- Vạn Thọ đại tiên đa lễ. Lễ này Huyền Trang vạn vạn không nhận được.

- Vậy là Huyền Trang pháp sư đồng ý?

Ngẩng đầu lên, Trấn Nguyên Tử mỉm cười nhìn Huyền Trang.

- Cái này...

Thẫn thờ chớp chớp mắt, Huyền Trang trông sang hầu tử ở bên, lại do dự hồi lâu, cuối cùng mới hai tay hợp mười, nhẹ giọng nói:

- Huyền Trang... Tận lực mà làm thôi.

Nghe được lời ấy, Trấn Nguyên Tử từ từ thẳng người lên, vuốt râu cười nói:

- Bần đạo cảm tạ Huyền Trang pháp sư trước.

Huyền Trang hai tay hợp mười, đáp lời:

- Không dám.

Hầu tử ở bên sớm đã súc mày thành hình chữ bát.

Với thái độ đó, đánh chết hầu tử cũng không tin Trấn Nguyên Tử không có điều mưu đồ.

Đang lúc này, mấy tên đạo đồ bưng thức ăn từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, tấn tốc bày đầy mỹ vị lên bàn.

Một tên đạo đồ trong đó từ tốn đi tới bên cạnh Trấn Nguyên Tử, khom lưng nói:

- Sư phó. Đồ chay đã chuẩn bị xong.

Trấn Nguyên Tử gật gật đầu, quay hướng Huyền Trang nói:

- Đây là đồ chay mà Ngũ Trang Quan đặc ý chuẩn bị cho chư vị, chư vị từ từ thưởng thứ. Một đường lữ đồ mệt nhọc, bần đạo cũng không làm phiền chư vị nghỉ ngơi. Đợi quá trưa, bần đạo sẽ phái người tới đón Huyền Trang pháp sư.

Huyền Trang hai tay hợp mười, khom người nói:

- Xin phiền Vạn Thọ đại tiên.

- Bần đạo cáo từ.

Nói xong, Trấn Nguyên Tử liền xoay người đi ra ngoài. Đám đạo đồ theo sát ngay sau, chỉ để lại một tên thủ ở ngoài cửa tùy thời chờ đợi sai phái.

Đợi Trấn Nguyên Tử đi rồi, mấy người hầu tử mới chậm rãi bước tới vây quanh bàn ăn.

Vốn chỉ là đồ chay đơn giản, nhưng trong tay đầu bếp Ngũ Trang Quan lại trở nên vô cùng sặc sỡ, từ xa nhìn lại, có phi cầm, có thú chạy, có hoa tươi, có lục diệp, đủ mọi chủng loại, giống như từng kiện nghệ thuật phẩm. Thậm chí khiến người khó mà phân biện tài liệu nguyên bản của nó là gì.

Nhìn đống đồ chay kia, Tiểu Bạch Long lập tức cười tươi như hoa:

- Đây mới đúng là thức ăn cho người, không sai, không hề kém cạnh đầu bếp Tây Hải Long cung chút nào. Chẳng qua, phải thử qua vị đạo mới có thể đưa ra kết luận chính xác được.

Nói xong, hắn cầm lấy đũa gõ lên bàn một tiếng, tức thì vươn tới thức ăn.

Nhưng không đợi hắn kịp chạm đũa vào mâm. Chỉ nghe “ba” một tiếng, tay kia đã bị hầu tử đẩy ra.

Vừa vỗ, Tiểu Bạch Long lập tức sửng sốt, vội vàng hai tay nâng đũa đưa tới trước mặt hầu tử, cười hì hì nói:

- Đúng đúng, hẳn phải để Đại Thánh gia động đũa trước. Ngươi nhìn Ngao Liệt ta xem, quá lâu rồi chưa ăn được thứ gì ra hồn, nước miếng chảy cả ra, không còn biết trời đất là gì. Ai, hồ đồ, hồ đồ.

Nói xong, còn làm bộ làm tịch tự vả lên miệng mình.

Vươn tay tiếp lấy chiếc đũa mà Tiểu Bạch Long đưa cho, hầu tử khẽ liếc mắt nhìn hắn, thán nói:

- Thèm ăn như vậy, có bị độc chết cũng đáng đời.

- Có độc?

Lời này vừa nói ra, chúng nhân tại trường đều ngơ ngác.

Huyền Trang hít một hơi thật sâu nói:

- Chắc không đến nỗi đâu, rốt cuộc, hắn chính là Vạn Thọ đại tiên.

- Ngươi biết cái gì? Hắn mời chúng ta tới có thể là ý tốt được ư? Ngươi nói ta nghe, chỉ bằng khúc mắc xưa kia giữa ta với hắn, phải thế nào hắn mới nhiệt tình khoản đãi chúng ta như vậy? Vẫn nên cẩn thận là hơn.

Nói rồi, hầu tử đặt chân lên ghế, vươn đũa lật lật đĩa thức ăn, từng đạo linh lực thấu qua ngón tay, thuận theo chiếc đũa chảy vào trong đồ ăn thức uống.

Thẳng đến khi đầy bàn thức ăn giống như nghệ thuật phẩm bị lật cho tơi bời hoa lá, hầu tử mới khoát khoát tay nói:

- Xác nhận không có độc, ăn đi.

Nói xong, chính mình lại đặt chiếc đũa lên bàn, xoay người đi ra ngoài cửa, bỏ lại chúng nhân ngơ ngác nhìn nhau.

Hồi lâu, Tiểu Bạch Long nhìn bàn thức ăn, từ từ bật cười nói:

- Đại Thánh gia làm thế có phải thái quá không? Sao Vạn Thọ đại tiên có thể làm ra loại chuyện hèn hạ đó?

Ngẩng đầu, hắn mới phát hiện những người khác không chỉ không cười, thần tình trên mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc, đành phải vội vàng thu lại ý cười.

Hồi lâu, Thiên Bồng khẽ thở dài một hơi nói:

- Cẩn thận chút không có gì là không tốt, nết đã xác nhận không có độc thì ăn đi.

Nói rồi suất tiên ngồi xuống ghế.

Lúc này, ở đầu bên kia Ngũ Trang Quan, một tên đạo đồ bưng khay đậy bằng vải đỏ chậm rãi bước vào trong đại điện.

- Sư phó, Nhân Sâm quả đã được hái xuống, tổng cộng năm trái.

Trấn Nguyên Tử đang khoanh chân nhắm mắt mà ngồi thoáng mở mắt ra.

Đạo đồ lập tức bóc một góc vải đỏ.

Dưới tấm vải, từng trái Nhân Sâm quả màu trắng sữa hình thù như đứa trẻ phóng xạ ra quang mang trắng ngà.

Lần nữa đắp vải đỏ lại, đạo đồ nhẹ giọng hỏi:

- Sư phó, có cần đưa Nhân Sâm quả tới đó ngay không?

Từ từ khép mắt, Trấn Nguyên Tử thấp giọng nói:

- Trước cứ đặt đấy, không vội. Đợi vi sư nói chuyện cùng Huyền Trang pháp sư xong hẵng làm quyết định.

- Đệ tử tuân mệnh.

Đạo đồ cung kính khom lưng với Trấn Nguyên Tử. Hai tay bưng khay đựng Nhân Sâm quả từ tốn lui ra ngoài đại điện.

Lúc này, hầu tử chính đang sưu tầm khắp tứ xứ Ngũ Trang Quan.

Ngũ Trang Quan rất lớn, quy mô hệt như một tòa cung điện, số cư trú bên trong lại gần gần chỉ chừng sáu bảy mươi đạo đồ. Về phần pháp trận phòng ngự, tuy cũng không ít, lại đều không khởi động, đến nỗi hầu tử tới lui như vào chỗ không người.

Chỉ chốc lát, đám người Huyền Trang ngay cả cơm đều chưa ăn xong, hầu tử đã cơ hồ lục soát khắp toàn bộ Ngũ Trang Quan, thậm chí đã tới dưới Nhân Sâm quả, nhưng không hề phát hiện được điều gì dị thường. Hầu tử mất hứng, đành phải xoay người về lại lầu các.

Nháy mắt đã quá trưa, quả nhiên Trấn Nguyên Tử phái người tới đón.

Đạo đồ mới vừa vượt qua bậc cửa, liền thấy Kim Cô bổng chắn ngang trước người.

Vểnh chân bắt chéo, hầu tử nghiêng nghiêng đầu nhìn đạo đồ.

Thấy thế, đạo đồ vội dừng chân, cách qua Kim Cô bổng hành lễ với Huyền Trang, lại hướng hầu tử hành lễ, nhẹ giọng nói:

- Gia sư sai đệ tử đến đón Huyền Trang pháp sư tới chính điện.

Hầu tử ngẩng đầu lên, cười hì hì hỏi:

- Ta đi cùng được không?

- Được!

- Những người khác thì sao?

- Cũng được.

Quay đầu sang, hầu tử khoát khoát tay với mấy người còn lại:

- Nếu thế, chúng ta cùng tới đại điện một chuyến.

- Mời các vị!

Nói rồi đạo đồ nghiêng mình tiện tay làm ra tư thế mời.

Chúng nhân liếc nhìn nhau một cái, ai nấy đều lần lượt đứng dậy đi theo.