Đại Bát Hầu

Chương 552: Dừng chân tại Ngũ Trang Quan (2)



Nắm lấy mảnh vụn Thiên Đạo thạch kia, Thanh Tâm lách vài vòng trong đại sảnh lầu các.

Hồi lâu, hai hàng chân mày cau chặt rốt cục chậm rãi giãn ra. Chẳng lẽ thật sự không có ở đây? Sư phó thật sự không ở trong cung.

Tước Nhi ở bên phụ họa nói.

Hơi do dự một lúc, giờ Thanh Tâm mới đành chịu vẩy đám mảnh vụn Thiên Đạo thạch trong tay về lại hộp gỗ, vỗ vỗ tay, đậy nắp lại.

Chậm rãi đi tới bên cạnh Thanh Tâm. Tước Nhi nhẹ giọng hỏi:

Thanh Tâm muội muội sao vậy? Tức tối thế, đã xảy ra chuyện gì à?

Có tên hỗn đản… Quên đi, không nói.

Quay đầu qua, Thanh Tâm trông hướng mấy tên đạo đồng ngẩn ở bên cạnh.

Đám đạo đồng kia vừa bị nàng nhìn như vậy, tức thì cả kinh, ai nấy vội vàng giật lui hai bước.

Cũng không quản ba bảy hai mươi mốt, Thanh Tâm vươn tay chỉ chỉ hai tên đạo đồng trong đó rồi nói:

Ngươi, cả người nữa. Cầm theo pháp bảo sự phó ban cho, theo ta xuống hạ giới xử lý con khi kia!

Đúng lúc này, đám người hầu tử đã từ từ đi tới dưới núi Vạn Thọ, chứng kiến tòa Vạn Thọ thành trực thuộc Ngũ Trang Quan, không khỏi nhìn mà cảm thán.

Khác với thành trì phàm trần bình thường, đây là một tòa thành thị theo kiểu cởi mở, không có tường thành, thậm chí ngay cả pháp trận dùng để phòng ngự cũng rất ít thấy.

Phòng ốc tầng tầng lớp lớp, đình viện trang nhã, đường phố rộng thoáng. Người đi lại nườm nượp không dứt, trên không trung thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tu sĩ giá ngự pháp khí lướt qua.

Thậm chí trong những tu sĩ kia còn hôn tại một ít yêu quái, nhìn qua, môn đồ Trấn Nguyên Tử ở quanh đây có vẻ tinh không bài xích bọn họ.

Điều này cũng không khó lý giải vì sao đương sơ mấy tên Yêu Vương lại tìm đủ mọi cách từ trong tay Trấn Nguyên Tử đổi lấy pháp khí và đan dược.

Thứ nhất, Ngũ Trang Quan khác với Côn Luân sơn, tịnh không quá bài xích yêu quái. Thứ hai, Ngũ Trang Quan cũng khác với Tà Nguyệt

Tam Tinh Động, không hề chui mình trong góc. Bọn họ có nhân lực vật lực to lớn, có thể cung cấp được số lượng đan dược pháp khí khổng lồ, đồng thời giá cả tương đối thấp rẻ.

Đương nhiên, nơi này không hoàn toàn là một xã hội tu tiên cởi mở. Vô luận lúc nào, nó đều được vững vàng nắm giữ trong tay Trấn Nguyên Tử, lấy Trần Nguyên Tử làm đầu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao đương sơ Trần Nguyên Tử có thể hạ lệnh một tiếng, lập tức khiến sáu đại Yêu Vương không lấy được nửa viên đạn dược, nửa kiện pháp khí.

Quay đầu lại, hầu tử nhìn Huyền Trang nhẹ giọng hỏi:

Có vào không?

Vì sao không vào?

Huyền Trang khẽ cười nói:

Nếu đã tới, thì cứ vào xem xem, coi như mở rộng kiến thức.

Nói rồi, Huyền Trang đã nhấc bước men theo đường lớn rộng thoáng đi tới Vạn Thọ thành, những người khác cũng nhất luật đi theo.

Không lâu sau, một tên đạo đồ đứng ra ngăn trở đường đi của chúng nhân, khom người chắp tay nói:

Mấy vị đang trên đường tới Tây Thiên thỉnh kinh đúng không?

Hầu tử cướp đường đi tới đứng chắn trước người Huyền Trang, thanh côn động mạnh, đưa trái cây cầm ở trong tay lên gặm một miếng, lười nhác đáp nói:

Không sai, có gì chỉ giáo?

Vị này hẳn là Đại Thánh gia?

Hầu tử nhìn đạo đồ, mặt không biểu tình nói:

Trước nói nói xem ngươi có gì chỉ giáo cái đã.

Nghe vậy, nhãn thần đạo đồ nhìn đầu tư có phần lấp lánh, vội vàng chuyển hướng sang Huyền Trang có vẻ thân thiện hơn một chút, chắp tay nói:

Gia sư Trần Nguyên Tử muốn mời mấy vị vào nghỉ tạm tại Ngũ Trang Quan, đặc mệnh đệ tử tiến đến dẫn đường.

Đi Ngũ Trang Quan?

Hầu tử lập tức bật cười, thong thả nói:

Có Nhân Sâm quả đưa tặng không?

Gia sư đã sai người chuẩn bị hai trái, một trái cho Đại Thánh gia, một trái cho Huyền Trang pháp sư. Xem như là lễ gặp mặt.

Hai trái sao đủ?

Hầu tử tiện tay ném trái cây ăn dở, nói:

Ngươi đếm đếm chúng ta nơi này có bao nhiêu người, nếu không biết đếm thì để ta đếm giúp cho.

Đạo đồ ngẩn người, vươn tay chỉ chi, nói: Tổng… Tổng cộng năm người…

Ngươi có đếm sai không đấy?

Cái này…

Đạo đồ ngửa đầu đếm lại một lần, chỉ tới chỉ lui nửa ngày, vẻ mặt đau khổ thấp giọng nói: 2

Đại Thánh gia, Huyền Trang pháp sư, cộng thêm Long huynh, Hùng huynh, với cả vị tiên sinh này, tổng cộng năm người, không sai a.

Hầu tử tiện tay chỉ tới, lại chỉ trúng bạch mã, nói:

Nó không tính ư?

Ngựa?

Nghe vậy, khóe mắt đạo đồ lập tức co giật liên hồi.

Tiểu Bạch Long ở bên đã cố nén không cười ra tiếng.

Chi thấy hầu tử bước lên trước một bước, dựa tới trước mặt đạo đồ, cười hì hì nói:

Nó đúng là một con ngựa, nhưng nó là một con ngựa có Phật tính. Cùng theo Huyền Trang pháp sư từ động thổ đi đến chỗ này, chính là thần mã. Ngươi nói xem, liệu có nên dành cho nó một trái Nhân Sâm quả không?

Đại Thánh gia chớ trêu đùa tiểu nhân. Do dự hồi lâu, đạo đồ lau mồ hôi trên trán, gượng cười thấp giọng nói:

Nhân Sâm quả trân quý như thế, sao có thể cho một con ngựa ăn được? Đại Thánh gia nói đùa, nói đùa.

Huyền Trang cũng vội đỡ lời:

Đại Thánh gia, nếu Vạn Thọ đại tiên đã có thành ý thính mời, chúng ta cứ tới đó nghỉ tạm. Đừng làm khó vị đạo trưởng này nữa.

Thấy Huyền Trang mở miệng, hầu tử mới thong thả lui ra sau một bước, lại dùng ngón tay xoa xoa vai đạo đồ nói:

Dặn trước rồi đấy, năm trái, ít nửa trái, ta không để yên cho ngươi đâu.

Đạo đồ kinh hoàng gật đầu.

Dưới sự dẫn đường của đạo đồ, đám người trực tiếp vượt qua Vạn Thọ thành, từng bước leo lên bậc đá Vạn Thọ sơn.

Lên đỉnh núi, từ xa xa một hàng sáu người đã nhìn thấy Trần Nguyên Tử dẫn theo mười mấy món đồ thủ ở ngoài cửa.

Nháy mắt bắt gặp hầu tử, thần tình trên mặt Trấn Nguyên Tử thoáng cứng đờ, lại tấn tốc khôi phục vẻ cười nhạt, nhẹ giọng nói:

Đại Thánh gia, Huyền Trang pháp sư, một đường khổ cực. Huyền Trang vội vàng đáp nói: Làm gì có, bần tăng tài nào đức nào mà phiền Vạn Thọ đại tiện chờ lâu?

Người hai bên chậm rãi tụ lại, khom người hành lễ với nhau, chỉ riêng hầu tử chống côn đứng đó, ngước đầu ý vị sâu xa nhìn Trần Nguyên Tử.

Khẽ thu lại thần tình, Trấn Nguyễn Tử vẻ mặt nghiêm trang nghiêng người đưa tay làm tư thế mời, nhẹ giọng nói với Huyền Trang:

Chư vị một đường mệt nhọc, cứ vào trong quan thả xuống hành lý nghỉ ngơi cái đã, sau đó, có gì rồi hăng tính.

Huyền Trang hai tay hợp mười nói:

Quấy rầy Vạn Thọ đại tiên.

Tiếp sau, dưới sự chỉ dẫn của một tên đạo đồ, Tiểu Bạch Long dắt bạch mã tới chuồng ngựa được chuẩn bị sẵn. Đám người còn lại thì tùy theo Trần Nguyên Tử chậm rãi leo lên bậc đá rộng thoáng, vượt qua bậc cửa đại môn, từng bước đi vào sâu trong Ngũ Trang Quan.

Từ đầu tới đuôi, hầu tử không nói lời nào, một mực lặng lẽ chú ý Trần Nguyên Tử, Trần Nguyên Tử lại khắc ý né tránh ánh mắt hầu tử, một đường trò chuyện với Huyền Trang.

Kể ra, trong trận chiến hơn sáu trăm năm trước, Trần Nguyên Tử là bại tướng dưới tay hầu tử, cho đến ngày nay, ân oán khi xưa vẫn chưa được hóa giải. Lấy thân phận Trần Nguyên Tử, muốn hắn chủ động cúi đầu với hầu tử, phải cần mặt mũi bao lớn? Hắn làm thế sao hầu tử có thể không nghi cho được?

Đi qua quảng trường rộng rãi, vượt qua cầu vòm tinh trí, bước lên hành lang hẹp dài, hàng người rất nhanh liền đi tới đình viện nằm ở mé bên Ngũ Trang Quan.

Đưa mắt nhìn lại, lầu các nhỏ đứng độc lập, bốn phía hoa thơm đua nở, chim chóc bay múa, cảnh quan trang nhã vô cùng.

Tiến vào lầu các, đập mặt mà đến là giá bác cổ cao vót, bày biện đủ các loại vật dụng, nhìn qua rất là sang trọng.

Đối với chủ nhân Tề Thiên cũng như hầu tử mà nói thì có lẽ không tính là gì, nhưng thật luận ra, nơi đây có lẽ là phòng ốc tốt nhất mà kiếp này Huyền Trang từng ở.

Sai phái chúng đệ tử giúp đỡ thu dọn hành lý xong, Trấn Nguyên Tử lại quay sang nhẹ giọng nói với Huyền Trang:

Bần đạo nghe nói Huyền Trang pháp sư quyết tâm chứng đạo phổ độ, cảm thấy rất hiếu kỳ. Ngày sau, mong Huyền Trang pháp sư giảng giải cho bần đạo một chút, xem đạo phổ độ kia nó như thế nào.