Dưới trọng kích tưởng như vô cùng vô tận, thân hình Nhân Sâm thụ ẩn ẩn có phần bất ổn.
Thân rễ to lớn sa xuống mặt đất, kéo thành một vệt dài sâu vài trượng. Mặt đất phi tốc rạn nứt, cả toàn Vạn Thọ Sơn lung lay muốn ngã, bắt đầu có xu thế không gánh được, có thể đổ sụp bất kỳ lúc nào.
Dần dần, dưới thế công hung mãnh của hầu tử, Nhân Sâm thụ cự đại bị bức tới gần vách dốc, mắt thấy sắp bị đánh bay xuống đáy cốc.
Đúng lúc này, Nhân Sâm thụ hệt như phát cuồng, khua múa chạc cây loạn xạ, thân rễ như roi da tấn tốc lướt lên, trùng trùng đâm vào mặt đất.
Ngay sau đó, những thân rễ kia xuyên thấu cả tòa Vạn Thọ sơn, đan xen vào nhau, nhanh chóng trói cố định thổ địa dưới chân thành một cục to tướng.
Thân cây đang bị hầu tử đánh cho giật lùi từng chút từng chút một, lúc này tức thì áp tới trước.
Ngay trong chớp mắt, hai chạc cây cự đại giao thác vào nhau, đồng thời ập hướng hầu tử.
Nương theo cơ hội này, hầu tử lăng không chuyển mình, lướt tránh qua hai chạc cây, vung côn bổng lên đánh tới chủ cán.
Đúng lúc này, phiến lá trên tất cả tán cây khẽ chớp động, phát ra lục quang.
Từng đạo linh lực xanh lá từ mấy ngóc ngách tấn tốc sinh trưởng ra, nháy mắt liền đan dệt thành từng tấm mạng nhện khổng lồ ngăn trở quỹ tích côn bổng hầu tử bổ tới.
Nhưng mà, hầu tử tịnh không hề có ý thu tay.
Kim Cô bổng vẫn trùng trùng nện xuống.
Dưới sức xung kích, vô số linh lực xanh lá nứt gãy, hóa thành từng điểm óng ánh tiêu tán vô tung, nhưng cuối cùng những tấm lưới kia nương theo sức dẻo dai cường đại chắn đầu mút Kim Cô bổng ngừng cách thân cây không đến một trượng.
Nháy mắt, hầu tử đột nhiên ngơ ngác.
Bởi vì hắn chứng kiến Trấn Nguyên Tử dài ra sáu cánh tay, hai mắt phóng xạ lục quang, trong miệng vươn ra hai chiếc răng nanh cự đại.
- Thứ quái quỷ gì kia? Tri Chu?
Hầu tử hơi ngớ.
Quay đầu nhìn lại, hắn chợt phát hiện bốn phía quanh mình đã bị lục quang kết thành lưới phong kín, chạc cây từ từ di động, áp sát hắn từng chút từng chút một.
- Thì ra là thế... Thì ra là thế...
Hầu tử đưa tay lên trán, khẽ bật cười ra tiếng:
- Tri Chu. Mấy vạn năm Tri Chu, mấy vạn năm cự mộc, đúng thật là tuyệt phối. Thì ra là thế, khó trách ngươi không bài xích yêu quái, bởi vì mẹ nó bản thân ngươi chính là yêu quái --!
Siết lấy Kim Cô bổng. Thân hình hầu tử chợt quay vòng, những sợi linh lực xanh lá đánh tới hầu tử tức thì bị xoắn cho nát vụn.
Toàn bộ tán cây chấn động một cái, vô số phiến lá rụng xuống.
Đợi lúc Trấn Nguyên Tử kịp hoãn thần, hầu tử sớm đã thoát ly phạm vi tấn công của tán cây rồi.
Lơ lửng giữa trời, mắt nhìn đăm đăm Nhân Sâm thụ, hầu tử trùng trùng thở dốc, trên mặt thoáng hiện ý cười dữ tợn.
- Thì ra là thế, ta còn đang thắc mắc vì sao Yêu tộc không có đại năng. Thì ra đại năng ở chỗ này. Trận chiến hơn sáu trăm năm trước thiếu chút thì giết ngươi rồi. Lại không bức ngươi hiện ra chân thân... Là bởi không có Nhân Sâm thụ, dù hiện ra chân thân cũng vô dụng ư? Con mẹ nó, thế vì sao ngươi lại nhẫn tâm nhìn Yêu tộc bị đồ lục? Hả? Ngươi nói ta nghe xem nào!
- Ta, Tam Thanh, Tu Bồ Đề, Nữ Oa, cả Nhân Sâm thụ này nữa, vốn đã tồn tại từ thời Sáng Thế.
Hóa đi bốn cánh tay mọc thêm, Trấn Nguyên Tử chậm rãi khôi phục bản tướng, nhàn nhạt nói:
- Chúng ta không có đồng loại, cũng sẽ không có đồng loại. Đối với chúng ta mà nói. Nhân loại thành tiên, cũng chẳng qua là một loại yêu quái thôi.
- A ha ha ha, ngươi là Tri Chu, Nữ Oa là Xà, thế Tam Thanh là thứ gì? Chẳng lẽ đúng là nhất khí hóa Tam Thanh? Vậy sư phó kia của ta lại là thứ gì?
- Cái đó sợ rằng phải cần chính ngươi đi hỏi hắn.
Trấn Nguyên Tử mặt không biểu tình đáp nói.
- Được, ta sẽ hỏi.
Nói rồi, lại một tiếng gào thét, hầu tử lần nữa vung lên Kim Cô bổng nện tới Nhân Sâm thụ.
Trong cuồng phong, hiệu lực Nhân Sâm quả đã dần dần phát tác, Huyền Trang khắp người vô lực, dựa vào Tiểu Bạch Long dìu đỡ mới miễn cưỡng đứng được trên đất. Lại vẫn nắm chặt lấy tay Thiên Bồng, nhỏ giọng nói:
- Nhanh, mau ngăn cản Đại Thánh gia, không thể đánh nữa. Nếu còn đánh tiếp, Như Lai liền có đầy đủ lý do để ra tay... Nhanh...
Nhìn đăm đăm sắc mặt trắng bệch của Huyền Trang, Thiên Bồng lặng lẽ gật đầu, quay sang dặn dò với Hắc Hùng tinh ở bên:
- Dẫn hắn rời đi trước, nơi này quá nguy hiểm.
Nói xong. Lui ra sau một bước thoát ly vòng phòng hộ.
Tung ra trọng kích liên miên không dứt, hổ khẩu hầu tử gần như chấn nát.
Nhân Sâm thụ liều mạng khua múa chạc cây ngăn cản, thân rễ như một con cự xà cắm xuyên mặt đất, bám lấy trọn cả tòa Vạn Thọ sơn.
Nó không còn phải lùi ra sau, nhưng dưới xung kích điên cuồng, cả tòa Vạn Thọ sơn lại đều từ từ di động, tất cả mọi thứ ven đường đều bị nghiền thành phấn mạt.
Trường cảnh chiến đấu trăm năm khó gặp một lần, khiến cho đám tu sĩ tránh né xa xa nhìn mà ngẩn ngơ.
Nếu bình thường, dù có là chiến đấu cấp bậc Thái Ất kim tiên, ở trong tam giới cũng cực ít phát sinh. Đến cấp Đại La Kim Tiên, thì đã ít lại càng ít.
Phải biết giữa thiên địa này tổng cộng mới có bao nhiêu Đại La Kim Tiên? Những người này đây đó thường thường đều quen biết, phân thuộc các thế lực khác đồng, đồng thời vị cao quyền trọng, làm sao sẽ dễ dàng tự thân động thủ?
Mà trước mắt là cái gì đây?
Bất kỳ tu sĩ nào tại trường đều nhận ra Trấn Nguyên Tử, cũng nhận ra Nhân Sâm thụ, tuy bọn họ không nhất định sẽ nhận ra hầu tử, nhưng khẳng định sẽ nhận ra thân tu vị này.
Trấn Nguyên tử với tu vị Đại La Hỗn Nguyên đại tiên trung kỳ, cộng thêm Nhân Sâm thụ tu vị bất minh, nhưng rất có thể đã đạt tới trạng thái Đại La Hỗn Nguyên đại tiên đỉnh phong, đối đầu với Tề Thiên đại thánh rõ ràng có tu vị Đại La Hỗn Nguyên đại tiên đỉnh phong, hơn nữa bản thân còn là Hành giả đạo thuần túy... Đây là muốn diệt thế lần nữa ư?
Tùy theo chiến đấu càng lúc càng quyết liệt, loại lo lắng này càng lúc càng hiện rõ, rất nhiều tu sĩ bắt đầu chạy tứ tán.
Mắt thấy Nhân Sâm thụ khó mà chịu nổi, chỉ thấy Trấn Nguyên Tử lại lần nữa hóa ra trạng thái sáu tay kia, rót từng đạo linh lực vào thân Nhân Sâm thụ.
Lập tức, từ tán cây, vô số sợi linh lực xanh lá như xúc tu phi xạ mà ra.
Một kích Kim Cô bổng trùng trùng đánh xuống, còn chưa chạm tới hộ thuẫn Nhân Sâm thụ liền bị vô số xúc tu quấn chặt, tuy sức mạnh của hầu tử ở một cấp độ hoàn toàn cách biệt với đám xúc tu, trong lúc lôi kéo những xúc tu kia không ngừng nứt gãy, nhưng vẫn còn vô số xúc tu trên đường ập tới, quan trọng hơn chính là, chúng có thể hóa giải bớt uy lực Kim Cô bổng, giảm bớt công kích mà Nhân Sâm thụ phải gánh chịu.
Nháy mắt, song phương sa vào giằng co, ngươi tới ta đi, lại đều không cách nào thu được chiến quả gì đáng kể. Trong khi đó địa giới Vạn Thọ sơn làm chiến trường đã bị tồi tàn đến biến dạng.
Nương theo đám tu sĩ dưới mặt đất bỏ chạy mất tăm, cơ hồ tất cả núi đồng bốn phía đều bị tước thấp một đoạn, về phần không trung, tuần thiên tướng Thiên Đình bị chiến đấu kịch liệt hấp dẫn tới cũng giá ngự chiến xa xoáy vòng tới lui, có điều khi nhìn rõ song phương đang chiến đấu liền không dám kề cận nửa bước. Chỉ đứng ở đằng xa quan sát, đồng thời báo lên Thiên Đình.
Lại một lần va chạm trùng trùng, xung kích tản ra quét ngang hết thảy, Nhân Sâm thụ hơi ngửa ra sau, hầu tử thì bị hất ngược về.
Ngay lúc hầu tử đang chuyển mình chuẩn bị xông tới lần nữa, Thiên Bồng đã bay tới ngăn ở trước người.
Nhất thời, song phương đều dừng tay, khung cảnh dần an tĩnh.
Nhìn Thiên Bồng, hầu tử khẽ vung tay, nói:
- Ngươi đến cũng vô dụng thôi, trận chiến này không phải kẻ như ngươi có thể nhúng tay.
- Các ngươi không thể đánh tiếp, nếu còn đánh tiếp, vô luận thắng thua, Như Lai đều có cớ để can dự. Đến lúc đó điều mà ngươi muốn vĩnh viễn không đạt được.
Thoáng trầm mặc một lúc, Thiên Bồng khẽ nói:
- Để ta thử xem!
Nói rồi, hắn từ từ quay đầu trông hướng Trấn Nguyên Tử.
Lúc này, Trấn Nguyên Tử cũng nhìn hắn, vuốt râu, trong ánh mắt thoáng hiện một tia nghi hoặc.
Chỉ thấy Thiên Bồng hướng Trấn Nguyên Tử chắp tay nói:
- Vạn Thọ đại tiên liệu có còn nhận ra tại hạ?
Híp mắt quan sát Thiên Bồng hồi lâu, cuối cùng Trấn Nguyên Tử chậm rãi lắc đầu.
- Thế dạng này thì sao?
Nói rồi, Thiên Bồng giơ tay lên, áo vải trên người tấn tốc huyễn hóa thành một bộ khải giáp màu trắng bạc của Thiên Hà thuỷ quân, tán phát ra ngân quang nhu hòa.
Hai mắt Trấn Nguyên Tử tức thì chợt mở to, hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi là... Thiên Bồng Nguyên Soái chuyển thế?