Lúc này, khi trận đại chiến kinh thiên động địa phát sinh tại Tây Ngưu Hạ Châu đang xảy ra, tin tức về nó đã thông qua vạn ngàn tu sĩ trong Vạn Thọ thành, thông qua tuần thiên tướng tuần thị giữa thiên không, giống như hoa tuyết bay tứ tán khắp tam giới.
Trong Nam Thiên môn, binh khí sáng ngời, vài chục vạn đại quân nghiêm trận chờ đợi.
Trong Ngự thư phòng, tâm tạng Ngọc đế như chực chờ nhảy xổ khỏi lồng ngực, từng đạo thánh chỉ thi nhau tung ra, thúc giục Tuần Thiên phủ làm rõ tình hình, thúc giục nội vụ phủ liên hệ Tam Thanh, Tu Bồ Đề.
Nhưng mà, cơ hồ không có tin tức phản hồi.
Ẩn ẩn, Ngọc đế cảm thấy long ỷ mà hắn ngồi hơn sáu trăm năm nay có phần bất ổn, đưa mắt nhìn lại, tiên gia văn võ toàn triều lại chỉ biết vâng vâng dạ dạ, không ai lấy ra được ý tưởng nào.
Rốt cục là sao thế này? Chẳng phải tất cả yêu cầu đều thỏa mãn hắn rồi ư? Vì sao yêu hầu kia lại đột nhiên gây sự?
Chẳng lẽ là bởi phản ứng chậm trễ lần trước?
Không đúng, lúc trở về Lý Tĩnh có nói yêu hầu nhờ hắn tìm kiếm tung tích Quyển Liêm đại tướng đang lẩn trốn bấy lâu, nếu muốn trở mặt thì trở mặt ngay khi đó, cần gì phải chờ tới hiện tại? Ngọc đế nghĩ mãi mà không thông.
Nếu gặp phải chuyện tầm thường, chỉ cần không có dấu hiệu chứng tỏ đối phương nhắm vào Thiên Đình, tạm thời gác sang một bên là được, không đáng phải âu lo. Nhưng phải biết cảnh máu chảy đầu rơi của Ngọc đế thượng nhiệm hơn sáu trăm năm trước còn chưa phai mờ, hiện nay yêu hầu lại làm vậy, Trương Bách Nhẫn sao có thể an tâm cho được?
Nhìn đám tiên gia văn võ cúi gằm trước mắt, Ngọc đế cắn răng, nhẹ giọng nói với Lý Tĩnh ở bên:
- Chẳng lẽ yêu hầu tiến một bước, trẫm phải lui một bước?
Lý Tĩnh cúi đầu không đáp.
Ngay cả nhân vật cấp nguyên lão chấp chưởng đại quân Thiên Đình như Lý Tĩnh mà còn không dám lên tiếng, hơn mười tên trọng thần Thiên Đình còn lại càng không dám cất lời.
Hoàng đế khó đương, Ngọc đế Thiên Đình, lại khó càng thêm khó. Thời này khắc này. Điều đó sớm đã là chuyện mà mọi người trên Thiên Đình đều biết.
Tròn mắt quét tới quét lui chúng tiên gia tại trường mấy lượt, Ngọc đế trùng trùng vỗ một chưởng lên long án, chỉ vào đám tiên gia giận quát:
- Có cách nào, nói ta nghe, vô luận được hay không, đều phải nói ra cho trẫm! Hôm nay nói gì cũng được, chỉ không được không nói chuyện! Nếu... Nếu ai không nói. Dứt khoát cởi xuống mũ ô sa cho trẫm. Không có gan xung phong hãm trận, ra mưu hoạch sách cũng không nói được, cần các ngươi làm cái gì?
Mắng mỏ liên hồi, đám tiên gia tại trường không ai không đối mặt nhìn nhau.
Hồi lâu, Thọ tinh công vâng vâng dạ dạ nói:
- Bệ hạ, bây giờ hẳn nên làm rõ xem đã xảy ra chuyện gì trước cái đã, làm rõ rồi hẵng quyết định.
- Làm rõ?
Chỉ nghe Ngọc đế hừ lạnh một tiếng. Nói:
- Trẫm đã hạ mười hai đạo thánh chỉ cho Tuần Thiên phủ, ngươi xem xem đám chết nhát kia đã làm những gì? Ngay cả tiếp cận thăm dò cũng không dám, thật đánh lên, còn hi vọng bọn họ thủ vệ Thiên Đình?
Lời này cơ hồ là Ngọc đế cắn răng hét ra, còn thiếu mỗi nước lật bàn.
Mười lăm tên yếu viên Thiên Đình tại trường dồn dập cúi đầu, không ai dám lên tiếng.
- Báo --!
Đúng lúc này, một tên thiên binh vội vã từ ngoài cửa chạy vào, khuỵu gối quỳ xuống đất sảng giọng nói:
- Khải tấu bệ hạ, Tuần Thiên phủ gấp tấu. Chiến sự tại Vạn Thọ sơn đã lắng lại.
- Hả? Lắng lại?
Đám tiên gia thiên tướng ai nấy đều kinh ngạc, không khỏi quay đầu nhìn sang thiên binh.
Ngọc đế từ từ đứng dậy, chỉ vào thiên binh lạnh lùng nói:
- Xảy ra chuyện gì, mau bẩm báo ta nghe!
Thiên binh chắp tay, sảng giọng nói:
- Khải tấu bệ hạ, phía yêu hầu đột nhiên xuất hiện một người, đang đàm phán cùng Trấn Nguyên Tử. Người đó tựa hồ là... Tựa hồ là...
- Ai?
Thiên binh khom lưng, cẩn thận nói:
- Theo lời thiên tướng tư lịch khá sâu tại hiện trường thì. Người đó, có vẻ như là chuyển thế của Thiên Bồng đại nguyên soái Thiên Hà thuỷ quân xưa kia.
Lời này vừa ra, đám tiên gia tại trường không khỏi sững sờ, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau.
- Thiên Bồng Nguyên Soái... Chuyện gì thế này?
Ngay cả Ngọc đế cũng hơi ngớ, hai mắt không ngừng đảo quanh.
- Thám...
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Ngọc đế khẽ run lên, chỉ vào thiên binh, bạo quát nói:
- Tái thám! Tái thám! Tái thám --! Làm rõ tình hình cho trẫm!
Trong tiếng gào thét, Ngọc đế đưa tay ném đi trấn giấy trên long án. Thiên binh sợ đến nỗi cả lăn lẫn bò cuồng chạy ra ngoài Ngự thư phòng, ngay cả mấy lời đại loại như “Lĩnh chỉ” đều quên nói.
Thời này khắc này, cách Vạn Thọ sơn vạn dặm, Lữ Lục Quải đã triệu tập binh mã, chuẩn bị xuất kích Vạn Thọ sơn.
Đồng thời với đó, Ngưu Ma Vương thân ở Tây Ngưu Hạ Châu, cách hầu tử cự ly càng gần đã bị tin tức đột nhiên mà đến nện cho hoa cả mắt.
Hắn ra vẻ trấn định ngồi trên bảo tọa, lại liên tục không ngừng phái ra thám báo tới Vạn Thọ sơn, thần sắc lo âu sớm đã hiển hiện hết cả lên mặt.
Chuyện này rốt cục là sao? Đại Thánh gia khai chiến cùng Trấn Nguyên Tử? Giữa bọn họ có khúc mắc gì? Chẳng lẽ là tiếp diễn cựu oán sáu trăm năm trước?
Nếu thế, hết thảy những gì từng xảy ra sáu trăm năm trước liệu có lặp lại lần nữa?
Trong cảnh tin tức tình báo có hạn, Ngưu Ma Vương căn bản không có được nhận thức rõ nét về toàn bộ vụ việc. Nhưng mà, đối với hắn, vấn đề trọng yếu nhất... Là liệu hắn có nên chọn đội vào lúc này không?
Đối với vấn đề này, trong lòng hắn rất thấp thỏm, cũng không có đáp án, đến nỗi ngần ngừ bất định.
- Phụ vương không cần lo lắng. Nhi thần cho rằng, đây chính là cơ hội tốt.
Trong đám yêu tướng, Hồng Hài Nhi bước ra khỏi hàng chắp tay nói:
- Nếu yêu hầu đánh thắng, chúng ta liền thừa thế đăng trường, tuy đã trễ, nhưng cũng tính là có lòng cứu giá. Nếu yêu hầu rơi xuống hạ phong, chúng ta liền tiếp tục án binh bất động. Lần này mà thua nữa, chắc yêu hầu kia sẽ vạn kiếp bất phục, cũng vừa khéo giải khốn cảnh trước mắt của bên ta.
Rất nhiều tướng lĩnh mới nổi tại trường nghe vậy đều dồn dập gật đầu tán thưởng. Nhưng ở đầu còn lại, đám tướng già lại chỉ trầm mặc không nói.
Khẽ liếc nhi tử một cái, Ngưu Ma Vương lạnh giọng nói:
- Ngươi cho rằng Đại Thánh gia là ai? Cứu giá chậm trễ? Hừ, lời này hắn sẽ tin? Trễ là trễ, nếu vừa bắt đầu mà không chịu đi, dù hắn thắng, cũng ngàn vạn lần không thể xuất hiện. Bằng không chính là kết cục bị giết tế cờ ngay giữa đương trường.
- Điều này sao có thể?
Hồng Hài Nhi trước là kinh ngạc, sau lại cười cười, nói:
- Chỉ vì chậm trễ chút liền chém giết thần tử, hắn làm sao ăn nói với vạn ngàn tướng sĩ hiệu trung với mình. Làm sao khiến chúng tướng tâm phục khẩu phục? Như thế, những kẻ không ra tay càng sẽ quyết tâm phản bội đến cùng! Được không bù mất a.
- Vi phụ từng nói qua, ngươi không hiểu Đại Thánh gia, đừng dùng lẽ thường đi suy đoán suy tính trong đầu hắn.
Có phần chán nản vuốt vuốt huyệt thái dương, Ngưu Ma Vương thuận miệng đáp nói:
- Hắn cần ăn nói gì với ngươi? Ta chỉ hỏi ngươi câu này là đủ rồi. Hắn cần ăn nói gì với ngươi? Hắn cần ngươi hiệu trung?
Câu kia khiến Hồng Hài Nhi á khẩu đương trường. Quay đầu nhìn lại, hắn phát hiện đám yêu tướng tư lịch sâu dày dưới tay phụ thân đều dùng một loại nhãn thần đành chịu nhìn mình, ánh mắt kia, giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện vậy.
Nhất thời, mặt Hồng Hài Nhi đỏ bừng.
Do dự hồi lâu, cuối cùng hắn đành phải nhếch nhác về lại hàng ngũ, cúi đầu, nắm tay siết chặt.