Đại Bát Hầu

Chương 562: Kết nghĩa (1)



Sáng sớm, đại bộ phận Ngũ Trang Quan và Vạn Thọ thành đã khôi phục như ban sơ, tắm gội trong dương quang ấm áp, đám tu sĩ bị bách trôi dạt một đêm đã lũ lượt kéo về nơi ở.

Mấy tên tu sĩ tư cách khá già dặn dời bàn ngồi trên chủ cán đạo, đăng ký tổn thất trong đêm qua, chuẩn bị hướng Ngũ Trang Quan cầu xin một ít viện trợ.

Trong Ngũ Trang Quan, đạo đồ tay bưng các loại khí cụ tới lui trên bậc đá dài, ở quảng trường phía tiền phương đặt một chiếc bàn phủ vải vàng, trên bàn bày ra mấy dạng tế phẩm đơn giản, ngoài ra còn kèm một lư hương thanh đồng.

Mấy sợi khói xanh từ từ thăng lên.

Hầu tử và Trấn Nguyên Tử lặng lẽ đứng trước bàn dài, một bên đứng hơn mười tên đạo đồ Ngũ Trang Quan, bên còn lại là đám người Huyền Trang, bao gồm cả Lữ Lục Quải vừa chạy tới, về phần trên trời cao, trong rừng núi nơi xa, thì tiềm phục thám báo của các phương.

Hành động theo dõi Ngũ Trang Quan còn xa mới tới thời điểm kết thúc.

Hồi lâu, một tên đồng tử bưng bát đựng nước sạch đặt lên trước bàn.

Hầu tử nhìn nước dập dờn trong chén, lại nhìn Trấn Nguyên Tử, hai hàng lông mày nhăn nhúm thành một đoàn.

Trấn Nguyên Tử từng bước đi tới trước bàn, điểm lên ba trụ hương, vái vái hướng đông tượng trưng một cái, liền cắm vào trong lư hương. Ngay sau đó, hắn dùng móng tay khẽ vạch, cắt đứt ngón tay, nhỏ hai giọt máu tươi vào chén.

Máu đỏ tươi hòa vào nước sạch, tấn tốc khuếch tán đi.

Quay lưng, Trấn Nguyên Tử cầm ba trụ hương còn lại đặt trên mặt bàn đưa cho hầu tử:

- Đến lượt ngươi.

Nhưng hầu tử lại không vươn tay đi tiếp.

Cứ thế trầm mặc hồi lâu, Trấn Nguyên Tử vuốt râu cười nhẹ nói:

- Sao? Khinh thường lão phu?

Hầu tử chớp chớp mắt nói:

- Khinh thường thì không đến nỗi. Tốt xấu gì cũng là đại năng có số.

- Vậy là không tin tưởng?

- Ta tin hay không trọng yếu vậy ư?

Hầu tử lườm hắn một cái, nhướng mày hất lên tầng mây trên đỉnh đầu nói:

- Bọn họ tin hay không mới quan trọng.

- Vậy còn do dự cái gì?

Nhìn huyết thủy trong chén, hầu tử thong thả thán nói:

- Ta đang nghĩ, máu Tri Chu liệu có độc không.

Vừa nghe, Trấn Nguyên Tử không khỏi bật cười, nói:

- Người cùng lứa thường xưng bần đạo là Lục Cước Tri Chu Trấn Nguyên Tử, nhưng trên thực tế, bản tướng của bần đạo chỉ tương tự với Tri Chi mà thôi, tịnh không phải Tri Chu. Đại Thánh gia cứ việc yên tâm.

Hầu tử thở dài một hơi nói:

- Có điều nghĩ lại thì cũng chẳng có gì, dù là có độc, chắc khó mà độc chết nổi ta. Nếu dễ bị độc chết như vậy, không bằng chết quách cho xong.

Nói rồi, hắn vươn tay tiếp lấy ba trụ hương trong tay Trấn Nguyên Tử, châm đốt, hướng về phía đông vái vái, thuận miệng thán nói:

- Đời này ta vái không nhiều, dù là vái thiên địa, đây cũng chỉ là lần thứ hai. Bởi thế, làm vậy là nể mặt ngươi lắm rồi đấy.

- Lần trước là lúc nào?

- Lần trước là lúc thành thân.

- À...

Trấn Nguyên Tử khẽ gật đầu. Nói:

- Xem ra ta còn phải tìm lúc rảnh rỗi tới Hoa Sơn thăm em dâu một chuyến.

- Ta nói qua nhận ngươi làm huynh trưởng ư?

- Bần đạo già hơn ngươi mấy vạn năm, bần đạo không làm huynh trưởng, chẳng lẽ ngươi làm?

Cắm ba trụ hương vào trong lư đồng, hầu tử chậm rãi quay đầu lại, cười hừ nói:

- Chỉ lấy huynh đệ tương xứng, bất luận lớn nhỏ, thế nào?

Trấn Nguyên Tử cười cười đành chịu, phất phất tay nói:

- Được rồi, theo ý ngươi.

Nghe được câu này, hầu tử mới vươn tay cắt ngón tay, nhỏ máu vào trong chén.

Hắc Hùng tinh ở bên khe khẽ nhích lại gần Tiểu Bạch Long, thấp giọng hỏi:

- Đây là chú pháp gì?

- Không phải chú pháp.

- Không phải? Thế cần quái gì phải kết nghĩa? Làm theo kiểu phàm nhân vậy thì được tích sự gì đâu?

- Thế là ngươi không hiểu rồi?

Tiểu Bạch Long thoáng ngẩng đầu lên, đắc ý nói:

- Đây là làm cho người khác xem, Tam Thanh không lên tiếng, Tu Bồ Đề tổ sư không lộ diện, Trấn Nguyên Tử kết nghĩa cùng Đại Thánh gia là để tỏ rõ thái độ với chuyến tây hành này. Ngày sau, chúng ta cũng đỡ đi rất nhiều phiền toái.

Do dự hồi lâu, Hắc Hùng tinh lắc đầu nói:

- Ta vẫn không hiểu. Chẳng phải Trấn Nguyên Tử hận chuyện tây hành thấu xương, thậm chí không tiếc lấy mệnh ra đánh cược? Sao lại đột nhiên chuyển sang ủng hộ? Cư nhiên còn chủ động đề ra kết nghĩa.

- Có lẽ là sợ những tu sĩ khác sẽ đứng ra ngăn trở như hắn.

Quay đầu nhìn Thiên Bồng sắc mặt hờ hững gần đó, Tiểu Bạch Long nhẹ giọng nói:

- Nguyên nhân thật sự, e là chỉ có con heo sau lưng mới biết. Có điều hắn cũng chung thuyền với chúng ta, hắn cảm thấy không sao, vậy chắc hẳn không có vấn đề.

Lúc này, trước Kim Quang động Côn Luân sơn sớm đã hội tụ trên trăm tên tu sĩ.

Có người đầu tóc hoa bạch như lão nhân, có người nhìn qua khoảng trung niên, có người khuôn mặt thanh tú như đang thanh niên, còn có cả người hệt như hài đồng. Song không một ngoại lệ, ai cũng đều áo mũ chỉnh tề, có vẻ địa vị phi phàm.

Những người này kỳ thực đều là đại lão các phái hệ Xiển Giáo hiện nay không nhậm chức tại Thiên.

Chiến sự Vạn Thọ sơn nổ ra, bọn họ liền thông qua các đường kênh nghe được tin tức, sau khi thông qua đạo đồ trong nội bộ Ngũ Trang Quan biết chiến sự là bởi Huyền Trang mà lên, chúng nhân liền cả đêm đuổi tới Kim Quang động cầu kiến Thái Ất chân nhân.

Đáng tiếc Thái Ất chân nhân tịnh không tại trong quan, đạo đồ giữ cửa cũng không cho bọn họ vào, đến nỗi đám nhân vật tai to mặt lớn của Đạo gia chỉ còn nước tụ ở trước cửa khổ sở chờ đợi.

Bỗng đột nhiên, trong đám người có kẻ cao giọng kêu nói:

- Thái Ất sư thúc đã trở về!

Lập tức, chúng nhân đều quay đầu nhìn về mặt tây.

Phía xa xa, Thái Ất chân nhân tay nắm phất trần, cưỡi mây mà đến, sắc mặt rất là khó coi.

- Tham kiến Thái Ất sư thúc!

- Tham kiến Thái Ất sư bá!

- Tham kiến Thái Ất sư thúc tổ!

Không đợi Thái Ất chân nhân rớt đất, những tu sĩ kia đã lũ lượt khom lưng hành lễ, nhưng mà, Thái Ất chân nhân không hề đáp lễ, dù là mấy câu miễn lễ cũng không.

Vừa hạ xuống đất, Thái Ất chân nhân mặt mày xanh đen bước nhanh đi tới đại môn, giống như đám vãn bối bốn phía đều không tồn tại.

Sau phút sững sờ, chúng tu sĩ vội vàng vây quanh Thái Ất chân nhân, ai nấy mồm năm miệng mười hỏi lên.

- Thái Ất sư thúc, sự tình ở Ngũ Trang Quan rốt cục phải xử lý thế nào?

- Thái Ất sư bá, yêu hầu đã xuất sơn. Chuyện này không thể không lo.

- Kim Thiền tử tây hành vốn là chuyện của Phật môn, nhưng lại nguy hại tới Đạo gia chúng ta, sợ rằng, việc này vẫn nên sớm làm tính toán thì hơn...

Nói tới nói lui, cảnh tượng tuy nhốn nha nhốn nháo, song những kẻ ở đây đều là người có phần tư lịch, tự nhiên hiểu được lễ tiết, không người dám trực tiếp chắn trước mặt Thái Ất chân nhân.

Về phần Thái Ất chân nhân vẫn cứ im lìm rảo bước mà đi, tựa như bọn họ không hề tồn tại, nghiêm mặt đi tới cửa lớn, chúng tu sĩ cũng chỉ còn gắt gao theo sát ngay sau.