Nhân Sâm thụ chậm rãi giũ thân rễ đang quấn chặt nguyên cả tòa Vạn Thọ sơn ra, giống như một con bạch tuộc từ từ di động, hướng tới vị trí ban đầu mà đi.
Trấn Nguyên Tử đằng không mà lên, bay về hướng Huyền Trang dưới đống phế khu.
Hai mắt hầu tử khẽ đảo quanh, tay nắm Kim Cô bổng vội vàng đuổi theo.
Thấy Trấn Nguyên Tử hạ xuống bên cạnh mình, hai tay Huyền Trang run run giơ lên, hợp mười, khom lưng đến:
- Bần tăng cảm tạ Vạn Thọ đại tiên...
- Hừ, cảm ơn cái gì? Không phải chính bần đạo khiến ngươi chịu khổ?
Nói rồi, Trấn Nguyên Tử vươn tay nắm chặt lấy mạch môn Huyền Trang.
Hầu tử ở bên lúc này vẫn siết lấy Kim Cô bổng duy trì tư thái sẵn sàng chiến đấu. Nghiêng mắt nhìn chăm chăm Trấn Nguyên Tử.
Giây phút sau, Trấn Nguyên Tử từ trong tay áo lấy ra một viên đan dược, đặt ở chưởng tâm bóp vụn, phân ra một phần tư giao vào trong tay Huyền Trang, nhẹ giọng thán nói:
- Ăn đi, dược lượng chừng này là vừa đủ.
Huyền Trang đang muốn nuốt xuống. Hầu tử lại đưa tay nắm chặt cổ tay hắn, nhìn Trấn Nguyên Tử thong thả nói:
- Nói trước, như quả hắn có chuyện gì, Ngũ Trang Quan này của ngươi, ta tận diệt gà chó không lưu. Dù ngươi có xua tán môn nhân cũng thế thôi.
Trấn Nguyên Tử thoáng ngẩng đầu, sảng giọng nói:
- Yên tâm đi, nếu muốn hại hắn, vừa nãy lão phu tiếp tục cầm cự với ngươi là được rồi, không cần làm như này để chuốc lấy bêu danh.
Giờ hầu tử mới buông ra cổ tay Huyền Trang.
Tu giả nơi xa, tuần thiên tướng giữa thiên không, còn cả Thái Ất chân nhân từ đầu đến cuối náu mình trong mây đều không khỏi rướn cổ quan vọng tình hình.
Thẳng đến lúc bọn họ chứng kiến Huyền Trang nuốt xuống đan dược, chứng kiến Trấn Nguyên Tử ra tay rót linh lực vào cơ thể Huyền Trang để dẫn dắt dược lực, chứng kiến sắc mặt Huyền Trang dần dần chuyển tốt, ai nấy mới thở phào một hơi. Ngay sau đó, lại ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Tin tức mới lại truyền ra khắp tam giới.
Trong Ngự thư phòng, Ngọc đế nắm lấy tấu chương mới nhất được trình lên, cả người giống như bong bóng xì hơi, ngồi bệt trên long ỷ, cười cười tự giễu.
Nhưng mà, đối với Lý Tĩnh, phiền toái còn chưa kết thúc.
Thu được tin tức hầu tử giải hòa cùng Trấn Nguyên Tử, Lữ Lục Quải lập tức hạ lệnh hạm đội quay về, chính mình lại dẫn theo vài tên thuộc cấp gia tốc đuổi tới Vạn Thọ sơn. Hai tốp còn lại là Ngưu Ma Vương, Cửu Đầu Trùng thì dừng lại nguyên chi hạm đội, bồi hồi không tiến.
Vì triệt để lắng lại thế cục thật không dễ dàng mới hơi hoà hoãn này, Lý Tĩnh bắt đầu phái người tiếp xúc cùng hai vị Yêu Vương, khuyên nhủ bọn họ chủ động triệt thoái, để hết thảy khôi phục nguyên trạng.
Một trường đại chiến căng thẳng, cứ thế dễ dàng hạ xuống màn che.
Nhân Sâm thụ lần nữa cắm thân rễ xuống lòng đất, Trấn Nguyên Tử đằng không mà lên, khua múa phất trần trong tay.
Từng điểm kim quang từ trên không trung vẩy xuống, loạn thạch run run bay lên, lần nữa tổ hợp lại.
Hết thảy vốn bị hủy hoại biến dạng chính đang từ từ khôi phục nguyên trạng dưới bàn tay của hắn, bao gồm cả cảnh quan cây cỏ.
Nhìn Huyền Trang chậm rãi tiến vào lầu các vừa được dựng lại dưới sự dìu đỡ của Tiểu Bạch Long, hầu tử không khỏi súc mày, quay sang trông hướng Thiên Bồng ở bên.
- Vừa nãy ngươi nói gì với hắn? Sao hắn lại đột nhiên thay đổi ý định, quay ngoắt trăm tám mươi độ vậy?
Thiên Bồng nhấp môi nói:
- Nói một ít điều liên quan tới chuyện phổ độ.
- Liên quan tới chuyện phổ độ?
Hầu tử súc mày càng sâu:
- Cái gì liên quan đến phổ độ mới được? Ngươi nói ta nghe xem nào.
Nói xong, hầu tử dỏng tai lên.
Nhìn hầu tử, Thiên Bồng khẽ cười cười, lại xoay người rời đi, vừa đi vừa thong thả nói:
- Chính ngươi tự ngộ đi thôi. Mỗi ngày đều ở ngay bên cạnh Huyền Trang pháp sư, ngươi không muốn hiểu rõ “Đạo” mà mình đang thủ hộ ư?
Hầu tử nghe mà ngẩn ngơ, vươn tay móc móc lỗ tai bước nhanh đuổi theo, thét to nói:
- Rốt cục đã nói những gì, ngươi kể rõ ta nghe xem nào, nói chuyện đừng nói một nửa, khó chịu lắm.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Thái Ất chân nhân trong cao không đành phải xoay người rời đi.
Lúc này, trong Đâu Suất Cung, Thanh Tâm chính đang nhíu mày nhìn chằm chằm đạo đồng tiến đến bẩm báo.
Đạo đồng kia bị nàng nhìn cho cả người nổi gai ốc, đầu càng chôn càng thấp.
Hồi lâu, Thanh Tâm hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Sau đó thì sao?
Đạo đồng ngẩng đầu lên thẫn thờ chớp mắt.
- Ta hỏi ngươi sau đó thì sao? Cứ thế liền kết thúc? Không đánh nữa?
Đạo đồng ngơ ngẩn lắc đầu.
- Náo nửa ngày cuối cùng cứ thế mà kết thúc?
Thanh Tâm lập tức như điên lên, “A –“ một tiếng thét chói tai buột ra, sợ đến nỗi Tước Nhi ở bên hai mắt trợn tròn, kinh ngạc nhìn nàng.
- Ta đã chuẩn bị triệu tập nhân mã đi xuống tham chiến, đột nhiên ngươi lại tới nói cho ta rằng bọn họ không đánh nữa? Ý gì đây? Ý gì đây? Ý gì đây --! Ngươi nói rõ ràng cho ta --!
Kêu rít lên, Thanh Tâm vươn tay kéo lấy cổ áo đạo đồng, Tước Nhi ở bên vội vàng nắm chặt cổ tay ngăn nàng lại, nhẹ giọng nói:
- Thanh Tâm muội muội bớt giận, cái đó đâu phải hắn sai.
- Ta biết không phải hắn sai, nhưng mà... Nhưng mà... Ta đã chuẩn bị sẵn sàng, lại tới nói cho ta... Thật sự là...
Nín một hơi, Thanh Tâm xoay người trùng trùng đạp cước lên hộp gỗ chứa bột phấn Thiên Đạo thạch ngay bên cạnh.
Chỉ nghe “quang” một tiếng. Thái Thượng Lão Quân đang tránh trong mật thất dưới đất ôm ngực lau mồ hôi, Tu Bồ Đề ở bên che miệng cố nén không cười ra tiếng.
Tước Nhi thấp giọng hỏi:
- Thanh Tâm muội muội sao vậy?
Quay đầu lại, Thanh Tâm đẩy Tước Nhi ra, trông hướng đạo đồng tiến vào bẩm báo, cau mày nghiêm túc hỏi:
- Lần này trước trước sau sau đánh nhau ác liệt thế, con khỉ kia có bị thương không?
- Không.
- Không bị chút nào?
- Không bị chút nào.
- Đối thủ của hắn là Vạn Thọ đại tiên, còn thêm cả Nhân Sâm thụ, cư nhiên vẫn không thụ thương?
Đạo đồng ngẩng đầu hồi tưởng một lúc, đáp nói:
- Nguyên một trường đều là hắn đè lên Vạn Thọ đại tiên cùng Nhân Sâm thụ mà đánh, nếu nói Vạn Thọ đại tiên và Nhân Sâm thụ có thụ thương hay không, thì đúng là có tổn hại một chút, còn hắn, không hề.
Ngay sau đó, liền là một trận trầm mặc, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Hồi lâu, Thanh Tâm vỗ vỗ ngực, thở dài nói:
- Không đâu, không đâu, hắn là Địa tiên chi tổ Trấn Nguyên Tử, sao có thể dễ dàng khuất phục vậy được? Nhất định còn có hậu thủ, nhất định còn có hậu thủ. Kiểu gì cũng phải cho con khỉ kia một bài học mới đúng.
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tên đạo đồ khác vội vã chạy vào, chắp tay nói:
- Theo tin mới nhất, Vạn Thọ đại tiên quả nhiên có hậu thủ! Hắn muốn kết bái cùng yêu hầu!
Lập tức, tròng mắt Thanh Tâm trợn tròn, thiếu chút thì hộc cả máu tươi.
Nhất thời đại sảnh im lìm như chết.
- Đây... Đây mà là hậu thủ... ?