Đại Bát Hầu

Chương 564: Đến nhà Tiểu Bạch Long (1)



Sau khi nghỉ ngơi, buổi tối hôm đó Huyền Trang liền một lần nữa ứng hẹn với Trấn Nguyên Tử tới đại điện Ngũ Trang Quan giảng giải về đạo phổ độ.

Lần này hầu tử vẫn tự thân đi theo, không dám có chút nào lơ là.

Trấn Nguyên Tử cũng vẫn khách như trước, Huyền Trang cũng là có hỏi tất đáp, kiệt tâm tận lực giải thuyết lý niệm của mình.

Thời gian cứ thế trôi đi từng chút từng chút một

Vừa đến giờ tý, hầu tử mượn cớ ngày mai còn phải dậy sớm lên đường, lôi Huyền Trang về lại lầu các.

Lần này, Trấn Nguyên Tử tịnh không có ý giữ lại, hết thảy tựa hồ thật đúng như lời Trấn Nguyên Tử, đã triệt để vứt bỏ ý tưởng ngăn trở tây hành.

Tuy kết cục này rất phù hợp với lợi ích hầu tử, nhưng rốt cục Thiên Bồng đã nói nhiều gì, mà có thể nhanh như vậy liền thay đổi tâm tư của Trấn Nguyên Tử?

Điểm này, hầu tử nghĩ mãi mà không thông.

Tạm biệt Trấn Nguyên Tử, đưa Huyền Trang về lại nơi ở, hầu tử vừa bước chân ra cửa lầu các, mới phát hiện Thiên Bồng lúc trước không biết đã chạy đi đâu giờ đã trở về. Dưới ánh trăng, hắn ngồi ngay ngắn trong đình viện trang nhã, bộ dạng nhân hình, đang thong thả phẩm trà, nhìn qua rất là thích ý.

- Hắc, ban ngày chạy đi đâu?

Hầu tử vác Kim Cô bổng thong thả đi tới, ngồi xuống ghế đá đối diện Thiên Bồng.

- Chán quá, ra ngoài dạo cho thoáng thôi.

Thiên Bồng cúi đầu, rót chén trà cho hầu tử, đẩy sang.

- Ngươi mà cũng chán? Ta tưởng ngươi từ nhỏ đã quen vậy rồi

Vươn tay nâng chén trà lên, hầu tử nhấp nhẹ một ngụm liền đặt xuống.

Ngay sau đó, hai người cứ thế lẳng lặng ngồi kia.

Ánh trăng từ từ chìm khuất trong mây. Gió nhẹ thổi qua, vỗ về cành lá.

Toàn bộ Ngũ Trang Quan chìm trong vắng lặng, chỉ thừa lại tiếng dế mèn thỉnh thoảng vang lên rả rích.

Thiên Bồng cúi đầu nhìn chăm chăm mảnh lá trà trôi nổi trong chén, hơi nóng chậm rãi thăng lên, thỉnh thoảng thổi phù một hơi.

Con ngươi hầu tử đảo quanh, lúc thì ngưỡng vọng thiên không, lúc thì cúi đầu nhìn con kiến lầm lũi trên lá khô bên cạnh. Một lát lại nhìn đăm đăm Thiên Bồng, thế ngồi nhấp nhổm mãi mà không yên được.

Từ góc độ nào đó mà nói, hai người vốn phân thuộc trận doanh bất đồng này kỳ thực có rất nhiều điểm chung, tỷ như đều rất cố chấp, đã nhận định chắc rồi thì có tám con ngựa cũng kéo không lại được. Tỷ như đều cầu sống đúng với bản tâm của mình. Tỷ như đều không thích náo nhiệt. Tỷ như đều thích một mình ngồi ngẩn ngơ...

Nhưng hai người này, lại cũng có rất nhiều điểm khác biệt.

Cùng là một mình ngẩn ngơ, Thiên Bồng là thật đúng ngẩn ra đấy, không hề nhúc nhích, có lẽ đang chăm chú tự hỏi điều gì, có lẽ căn bản là đầu óc trống rỗng. Trên đường, cảnh như thế chúng nhân sớm đã nhìn quen.

Còn cái gọi là “một mình ngẩn ngơ” của hầu tử lại là lẳng lặng ngồi làm gì đó. Dù có là trong những tháng ngày bị áp dưới Ngũ Hành sơn hắn cũng sẽ tự mình nghĩ ra gì đó để làm, đại loại như dày vò cỏ dại cát bùn bên người, nếu thật không làm gì cả, hắn sẽ buồn bực đến chết mất, hệt như cảnh nhấp nhổm bây giờ.

Hồi lâu, Thiên Bồng khẽ thở dài một hơi, hầu tử lắc lắc người hỏi:

- Có gì mà phải thở vắn than dài?

Thiên Bồng nhướng mày nhàn nhạt nhìn hầu tử một cái, nói:

- Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi.

- Chút chuyện nhỏ thì có gì mà phải thở dài? Quê ta có câu tục thoại, thở dài một hơi, già mất ba năm.

- Tục thoại quê ngươi? Nơi như Hoa Quả Sơn mà cũng có tục thoại?

- Không phải Hoa Quả Sơn, nơi khác.

Hơi dừng một chút, hầu tử thong thả nói tiếp:

- Mà Hoa Quả Sơn thì sao? Hoa Quả Sơn rất tốt. Dưới sự thống lĩnh của ta, Hoa Quả Sơn chính là Yêu quốc đứng đầu tam giới, không hề kém cạnh Thiên Đình. Cảnh tượng ngày đó... Hắc hắc, đáng tiếc ngươi không có cơ hội chứng kiến.

Thiên Bồng nhìn hầu tử cười hừ một tiếng, lại hít thở sâu, hai tay ôm lấy chén trà thán nói:

- Nhưng rồi cũng hủy trên tay ngươi.

Hầu tử nghiêng mắt nhìn sang, tức thì phản phúng một câu:

- Ngươi cũng khá gì đâu, chẳng lẽ Thiên Hà thuỷ quân không phải hủy trên tay ngươi?

Lập tức, hai người đều trầm mặc.

Hồi lâu, Thiên Bồng nhẹ giọng thán nói:

- Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà. Xem ra, hai chúng ta đều là Tiêu Hà.

Hai người nhìn nhau, chợt bật cười.

Trên lầu các, Huyền Trang lặng lẽ nhìn xuống hai người trong đình viện.

Cất tiếng cười xong, hầu tử nhẹ giọng hỏi:

- Hôm qua phải cảm tạ ngươi, xem ra để ngươi đi cùng quả nhiên là đúng. Cùng một lời nhưng nếu ta đi nói, chắc gia hỏa Trấn Nguyên Tử kia sẽ chẳng thèm để ý.

- Có gì đâu mà ta, đều là châu chấu trên cùng một cành. Bảo hộ Huyền Trang pháp sư tây hành, đây là chuyện ta đáp ứng, nhất định sẽ kiệt lực mà làm.

- Rốt cục ngươi đã nói gì với Trấn Nguyên Tử?

- Sau này ngươi sẽ biết, giờ có nói ngươi cũng không hiểu.

- Thế hôm nay ngươi đi đâu? Không phải là Thiên Đình phát hiện ngươi ở chỗ này, vội vàng phái người tới lôi kéo đấy chứ? Ngươi cũng đừng biến thành nội ứng Thiên Đình đấy nhé, bình sinh ta hận nhất chính là phản đồ. Một khi biến thành phản đồ, liền không có dư địa nào để nói chuyện đâu.

Thiên Bồng ngẩng đầu cười nhạt, nhìn hầu tử nói:

- Ngươi cảm thấy ta là loại người như vậy ư?

Nhíu mày trầm tư một phen, hầu tử lắc đầu nói:

- Chắc là... Không phải.

- Không phải là được rồi. Muốn chơi trò mèo kia, sớm đã dùng rồi, cần gì đợi đến ngày hôm nay.

- Điểm này ta tin tưởng ngươi, tuy nhiên cái mặt mo của ngươi nhìn vẫn rất gợi đòn.

Lúc này, trên cao không cách đó mấy chục dặm, Thanh Tâm chính đang nắm lấy một chiếc Bát Quái kính lớn bằng bàn tay chăm chú quan sát. Bên cạnh nàng là hai vị kim ngân đồng tử lơ lửng giữa trời.

Cảnh tượng trong Bát Quái Kính chính là cảnh hầu tử đang nói chuyện cùng Thiên Bồng tại đình viện.

Hồi lâu, nàng nhẹ giọng hỏi:

- Người này là Thiên Bồng Nguyên Soái?

- Hẳn không sai.

Đồng tử thân mặc đạo bào màu vàng ở bên trùng trùng gật đầu nói:

- Tin tức là từ chỗ Tuần Thiên phủ mà ra, hẳn sẽ không sai. Cái người này, trước kia ta có gặp qua hai lần, khuôn mặt không khác gì tiền thế. Trước kia hắn là đại nguyên soái Thiên Hà thuỷ quân, đến sau còn từng chấp chưởng tất cả binh mã Thiên Đình, trước lúc Nam Thiên môn bị công phá, hắn bị tiền nhiệm Ngọc đế lấy tội danh thông địch phán vào Trích Tiên tỉnh, bởi vì một ít sơ sót cuối cùng rơi vào súc sinh đạo, thành là trư yêu.

- Ngay cả tên Thiên Bồng này cũng đi chung với hắn?

Thả xuống Bát Quái Kính trong tay. Hai hàng chân mày của Thanh Tâm không khỏi súc thành một đoàn.

Đồng tử thân mặc đạo bào trắng bạc ở bên khẽ thấp giọng nói:

- Khi đó hắn bị phán đày vào Trích Tiên tỉnh, ta còn tiếc hắn oan khuất. Giờ nhìn hắn đi cùng một nơi với yêu hầu, nghĩ lại đương sơ tiền nhiệm Ngọc đế nói hắn thông địch không chừng là thật. Chẳng qua...

Thoáng dừng một chút, ngân bào đồng tử nhìn Thanh Tâm, có phần thấp thỏm nói:

- Như thế. Sự tình liền càng vướng tay. Bản thân vũ lực yêu hầu đã thông thiên, lại có thêm Thiên Bồng thông hiểu quân lược trợ giúp, chúng ta làm sao báo thù đây? Hay là... Sư muội, bỏ đi thôi?

Nói xong, hai tên đồng tử liền cẩn thận quan sát sắc mặt Thanh Tâm.

- Làm sao?

Mặt Thanh Tâm chợt tối sầm lại, lạnh giọng nói:

- Các ngươi sợ?

Hai đồng tử khẽ rụt cổ, nuốt khô ngụm nước bọt, không dám mở miệng.

Nhìn Bát Quái Kính trong tay. Thanh Tâm mấp máy môi nói:

- Nếu lợi hại như vậy, sao đương sơ hai đứa kia còn ngã lộn nào? Ta không vội, chỉ cần nhìn chằm chằm vào, sớm muộn sẽ có cơ hội ra tay, phải cho con khỉ ngang ngược đó một bài học mới được. Chuyện này, các ngươi nguyện ý thì giúp, không nguyện ý... Cũng phải giúp!