Sáng sớm hôm sau. Trời còn tinh mơ đám người hầu tử đã thu dọn xong, tiến đến từ hành Trấn Nguyên Tử.
Trước khi đi, Trấn Nguyên Tử lần nữa đưa tặng mỗi người một trái Nhân Sâm quả làm lễ vật, lần này, Trấn Nguyên Tử đặc ý nói cho chúng nhân biết cách ăn Nhân Sâm quả chính xác, biểu thị thành ý.
Cáo biệt Trấn Nguyên Tử, đám người tiếp tục bước lên con đường Tây Thiên thỉnh kinh.
Vừa xuất phát, Tiểu Bạch Long đổi hẳn tác phong sợ hãi rụt rè đến độ lúc nào cũng rớt lại sau cùng ngày trước, dắt ngựa đi ở hàng đầu, bộ dạng hứng cao thái liệt, giống như hoàn toàn biến thành người khác.
Chính hắn đi ở mặt trước thì cũng không có gì, vấn đề là người ngồi trên ngựa mà hắn đang dắt là Huyền Trang.
Tận mấy lần hầu tử phải đặc ý dặn dò hắn đi chậm chút. Cầm đối tượng cần bảo vệ đi mở đường, đùa chắc.
Hai ngày tiếp sau Tiểu Bạch Long vẫn cứ như thế, lại còn có xu thế càng diễn càng liệt, hầu tử không khỏi khả nghi, kéo hắn sang bên hỏi quanh co một lúc. Khi ấy mới biết thì ra sắp về đến nhà hắn.
Chuẩn xác mà nói, thì là sắp đến nhà của hắn và Bạch Tố.
Vừa nghe, hầu tử liền thoải mái.
Nhớ lúc đầu, Tiểu Bạch Long gia nhập hàng ngũ tây hành này, tuy hơn phân nửa nguyên nhân là bởi hầu tử uy bức, nhưng mặt khác cũng là bởi Tiểu Bạch Long muốn tìm Bàn Đào cho tức phụ kéo dài tuổi thọ.
Sắp gặp lại vợ, hắn có thể không vui?
Mấy ngày tiếp theo, càng chạy người càng thưa, càng chạy núi càng hiểm. Vốn là thỉnh thoảng còn có thể gặp được một hai thôn làng hoặc nhìn thấy một hai đạo quan, nhưng đến sau, dứt khoát liền thành trăm dặm không hơi người, ngay cả yêu quái đều không gặp được nửa tên.
Nhưng đường này, Tiểu Bạch Long lại càng lúc càng quen thuộc, tâm tình càng lúc càng tốt.
Ngày thứ mười lăm từ khi rời khỏi Ngũ Trang Quan, cách nhà Tiểu Bạch Long đã gần trong gang tấc, trên đường, Tiểu Bạch Long tâm tình cực tốt, bắt đầu cằn nhằn lải nhải về chuyện ở chung giữa hắn và Bạch Tố.
- Nha đầu kia, vốn là rất khôn khéo, cái gì cũng nghe ta, ta khiến nàng hướng đông nàng không dám đi tây, nhưng vừa thành thân, người liền biến. Hung lên thì đúng thật là... Ai, chút chuyện nhỏ như vừng mè đậu xanh, động một tí liền đuổi ta ra ngoài, nói ta có giỏi thì về Tây Hải đi, đừng tới gặp nàng nữa. Ngươi nói xem, vợ chồng mà thế đấy?
- Kỳ thực, ta biết nàng tức mới nói thế. Mới đầu ta còn nhao một trận với nàng, đến sau phát hiện, ta căn bản không nhao thắng được. Nữ nhân này, nóng giận lên căn bản không có tí ti logic nào hết, cũng không giảng đạo lý. Lâu ngày ta liền học ra chiêu số ứng đối nàng.
- Mỗi lần nàng phát hỏa, ta cũng phát hỏa, sau đó thu dọn hành lý, vác lên lưng liền đi, cũng không quay đầu nhìn lại.
Hầu tử nhíu mày hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó?
Tiểu Bạch Long ra vẻ thần bí nói:
- Ngươi đoán.
Hầu tử lườm hắn một cái, nói:
- Muốn nói thì nói không muốn nói thì thôi.
Nói xong, lập tức tăng nhanh bước chân tiến về phía trước.
Lần này đến lượt Tiểu Bạch Long gấp, vội kéo bạch mã bước nhanh chạy theo, nói:
- Đừng đi, ta nói, ta nói. Sau đó, tìm chỗ nào đó dạo một vòng, vác hành lý tới động phủ hoặc đạo quan bằng hữu gần đấy, hạ cờ uống trà một lúc, chờ thêm một hai canh giờ rồi đi bộ trở về.
- Nữ nhân mà, nhìn thế thôi, khi nổi nóng ngươi nói gì với nàng cũng đều vô dụng. Hết giận, ngươi chẳng cần nói gì cả, cũng lại lật trời. Nếu tiếp tục nhao, ta cứ ngẩn trong nhà, hắc hắc, không chừng mấy canh giờ sau đâu lại vào đấy.
- Thông thường bao lâu nàng mới lên cơn một lần?
Hầu tử nhẹ giọng hỏi.
- Bao lâu...Ừ. Hai ba ngày một lần. Chừng năm ngày mà không phát hỏa, vậy lại có vấn đề.
- Nguyên nhân?
Hầu tử lại hỏi.
- Nguyên nhân thì nhiều lắm, tỷ như lúc nàng ra khỏi cửa dặn ta sửa sang nóc nhà bị dột, kết quả khi về phát hiện ta còn nằm ườn ra đấy. Tỷ như ta dùng thứ gì đó quên trả về chỗ cũ, bày đồ đạc ra tanh bành lại không chịu thu dọn... Đại khái là ba chuyện cỏn con thế thôi.
Hầu tử ngửa đầu suy nghĩ một lúc. Thấp giọng hỏi:
- Vậy chẳng phải ngươi sẽ thường xuyên vác hành lý chạy khắp nơi?
- Thì thế!
- Bằng hữu ngươi không cảm thấy kỳ quái?
Tiểu Bạch Long thoáng sửng sốt, gãi gãi má nói:
- Mới đầu cũng thắc mắc, đến sau thấy nhiều thành quen, thấy ta vác hành lý chạy tới uống trà liền biết là có chuyện gì, cả hỏi cũng chẳng thèm hỏi nữa.
- Cuộc sống của ngươi đúng là đáng thương thật.
- Hắc, vậy là ngài không hiểu rồi. Hạnh phúc ngày thường chính là như vậy. Thành thân mà không cãi cọ, chẳng lẽ ngày ngày hai người nhìn nhau thẫn thờ cả buổi?
- Đây là lần đầu tiên ta nghe có người nói thành thân không thiếu được cãi cọ.
- Đây chính là kinh nghiệm mà ta đúc rút ra được sau hơn sáu trăm năm ở chung, giờ truyền thụ miễn phí cho Đại Thánh gia ngài, ngài còn không biết hàng?
Hầu tử lườm hắn một cái, lại âm thầm nhớ kỹ bộ lý luận lệch lạc này của Tiểu Bạch Long.
Dương Thiền nổi giận lên, chắc khủng bố hơn Bạch Tố nhiều? Ừ. Không biết đến lúc đó chiêu này có hiệu nghiệm không nữa?
Thấy hầu tử không đáp lời, Tiểu Bạch Long lại nói tiếp:
- Hai người ở chung, kiểu gì cũng sẽ có rất nhiều ma sát, nếu nhao, có mà nhao cả ngày đều không xong. Tóm lại phải có người nhường nhịn đúng không? Chiêu này của ta, vừa có thể mang tai thanh tịnh, vừa có thể duy hộ hài hòa phu thê, có gì không tốt? Chỉ là thường xuyên vác tay nải đi khắp nơi có hơi nhếch nhác chút. Chẳng qua ta là đàn ông, biết co biết duỗi, chút khổ ấy mà còn không nuốt được. Thì còn nói gì đến chuyện thành tựu đại nghiệp? Đúng không?
- Được được được, hôm nào để Ngọc đế ban thưởng trượng phu mô phạm cho ngươi.
Hầu tử không khỏi bật cười, nói:
- Lần này lâu vậy không về, cũng không nghe ngươi nói phải trở về thông báo một tiếng, liệu có phải là nhao một trận bỏ nhà mà đi?
Vừa nghe, Tiểu Bạch Long không khỏi súc mày, co tay nói:
- Gần như thế. Có điều lần này hơi nghiêm trọng. Ta đánh nát chiếc gương mà nàng thích nhất, vốn định rời nhà đi ra nửa tháng, tốt nhất cầm theo chút lễ vật mang về làm lành... Cho nên mới nghĩ tới chuyện đi bắt Huyền Trang pháp sư làm lễ vật, cũng vậy nên mới đụng phải Đại Thánh gia ngài. Kết quả vừa giày vò... liền đi mất một năm.
- Sao ngươi lại đánh nát gương của nàng?
- Lúc soi gương không cẩn thận làm rơi.
- Ngươi đàn ông đàn ang, soi gương làm cái gì?
Tiểu Bạch Long chỉ vào mặt mình, nghiêm túc nói:
- Một công tử phong độ ngời ngời như ta, soi gương, còn cần phải hỏi để làm gì?
Hầu tử lập tức cạn lời.
Đúng là thế giới của Tây Hải Tam thái tử này, người như hắn không khả năng hiểu được.
Không lâu sau, chúng nhân đã tới trước một ngọn núi dốc đứng.
Dưới núi là một hồ nước, bốn phía cỏ cây tươi tốt, chim thú tề tụ, rất có vị đạo của nơi thế ngoại đào nguyên.
Trên ngọn núi giống như cán bút dựng đứng tọa lạc một tòa đình viện nho nhỏ, bốn phía lại không thấy có sơn đạo uốn lượn.
Ngẩng đầu nhìn đình viện kia, hầu tử nhẹ giọng hỏi:
- Nơi đó chính là nhà của ngươi?
- Đúng!
Tiểu Bạch Long vui vẻ nói:
- Rốt cuộc hai người chúng ta đều có tên trên bảng truy nã của Thiên Đình, vì sợ Thiên Đình đuổi bắt, thế nên mới chọn cái nơi xa xôi, ngay cả sơn đạo đều không có này để ở. May mà chúng ta cũng không cần đến sơn đạo, bay lên là được.
Nói rồi, Tiểu Bạch Long xoay người chắp tay nói với chúng nhân:
- Để ta đi gọi nương tử nhà ta ra nghênh tiếp các vị.
Quay lưng, Tiểu Bạch Long đằng không bay vút lên đình viện.
Hắc Hùng tinh thả gánh trên vai xuống, Huyền Trang cũng xuống ngựa, đám người cứ thế lẳng lặng chờ đợi.
Hồi lâu, mãi mà không thấy Tiểu Bạch Long trở về.
Hắc Hùng tinh thấp giọng hỏi
- Liệu hắn có lẩn trốn không?
- Không đâu!
Hầu tử đánh mắt về phía hành lý nói:
- Bàn Đào của hắn còn ở đây, nếu muốn trốn, cũng phải cầm theo Bàn Đào rồi trốn mới đúng. Huống hồ tam giới này mới bao lớn? Hắn có thể trốn được tới đâu?
Đám người tiếp tục lặng lẽ đứng đợi.
Ước chừng lại qua thời gian một nén hương, đột nhiên, Tiểu Bạch Long từ trong đình viện xông ra, đằng không mà lên, lại vững vàng hạ xuống trước mặt chúng nhân, thần sắc hoảng hốt kêu nói:
- Không hay, chẳng thấy nương tử nhà ta đâu!