Đại Bát Hầu

Chương 576: Dạ thảm phủ phò mã (1)



Trong Đấu Suất Cung, Kim Cương trác im lìm nằm bên dưới đất.

Hầu tử co tay nói:

Rốt cục có được hay không, nói một câu thôi. Chẳng phải vừa này người nói không cách nào liên hệ với Thái Thượng Lão Quân?

Vừa nãy sự phó có nói, rất nhanh hắn liền trở về.

Vừa nãy?

Tước Nhi lặng lẽ gật đầu.

Hầu tử không khỏi cười hừ một tiếng: Xem ra hắn biết ta tới đây.

Tước Nhi cúi đầu, không đáp lời mà chỉ chăm chú pha trà. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc ra ngoài sân.

Trong sân viên, Thanh Tâm khoanh tay điềm nhiên dạo bước như không, từng mảnh lá khô rơi rụng lả tả bên người.

Trong mật thất, Thái Thượng Lão Quân thở dốc đứng dậy, ném hết mấy cây bút cầm trên tay, cắn trên mồm vào trong ống bút ở bên.

Cúi đầu nhìn pháp trận phức tạp đã hoàn thành, hắn cười lên ha ha.

Từng bước lui ra ngoài pháp trận, chỉ thấy hai tay hắn khẽ bấm, từng đạo linh lực màu xám bạc hợp vào nhau, mật thất vốn u ám lập tức được chiếu sáng trưng.

Ngay sau đó, hắn cách không chỉ tới trận tâm pháp trận, lấy pháp trận kia làm trung tâm, mặt đất tức thì chớp qua một đạo gợn sóng, giữa trận tâm từ từ xuất hiện giếng phun nho nhỏ màu trắng xám.

Nước màu trắng xám thuận theo đường vẫn pháp trận chảy xuôi, rất nhanh liền bố khắp toàn bộ pháp trận, từng đạo quang hoa xám bạc sáng lên lấp lánh.

Thấy cảnh này, hai mắt Thái Thượng Lão Quân từ từ khép lại, miệng niệm động liên hồi.

Được sự dẫn dắt của chú văn, đường vẫn pháp trận vốn cố định chợt tấn tốc quay vòng, dần hình thành nên một viên cầu màu xám lớn bằng nắm tay trôi nổi giữa không trung.

Không lâu sau. Trong đường vẫn bốn phía lần lượt phù hiện từng viên cầu màu xám lớn nhỏ bất nhất. Lớn thì như ngón cái, nhỏ thì như hạt đậu nành. Tất cả ngân cầu phi tốc quay vòng trên không pháp trận, hình thành từng đạo đường vân.

Thiểm điện đan xen.

Thoáng chốc, Lão Quân dừng lại chú văn trên miệng, hai mắt chợt mở ra.

Lập tức. Đám ngân cầu đang vận chuyển trên không dồn dập nổ tung, hóa thành dịch thể trắng xám rơi lả tả xuống đất, hình thành nên một đồ án bất quy tắc.

Đồ án này nếu là đặt ở trong mắt người thường thì chỉ như nước tùy ý hắt ra, không có quy tắc gì đáng nói cả. Nhưng rơi vào trong mắt Lão Quân thì khác.

Không dừng lấy dù chỉ một khắc, Lão Quân tấn tốc bước vào trận tâm, cúi đầu chăm chú tra xem.

Đồng thời với đó. Những dịch thể trắng xám kia chính đang nhanh chóng ngấm vào mặt đất. Đến sau cùng, không thừa lại giọt nào, hệt như nơi này chưa có chuyện gì xảy ra.

Khẽ ngẩng đầu lên, Lão Quân vuốt râu lắc đầu thở dài.

Đúng là bây giờ không bằng ngày trước, chẳng qua… Cũng tốt, biết nhiều như vậy là đủ rồi.

Trong sinh đường lầu các. Tước Nhi thoáng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:

Sư phó đã trở về.

Đã trở về?

Hầu tư và Thanh Tâm đứng ngoài cửa đều hơi ngớ.

Lời còn chưa dứt, thân ảnh Lão Quân đã xuất hiện ngoài cửa.

Gặp Lão Quân, Lý Tĩnh vội khom người chắp tay nói:

Lý Tình tham kiến Lão Quân!

Miễn lễ.

Tử Bào và hai tên đạo đồ ở bên cũng vội vàng bước ra khom người chắp tay.

Sư phó, Đại Thánh gia chờ lâu đã lâu.

Biết rồi!

Lão Quân khoát khoát tay, bước qua sát vai Tử Bào, nhấc vạt áo vượt qua bậc cửa.

Lúc ngước đầu nhìn tới, Lão Quân liền bắt gặp hầu tử đứng chống nạnh trong sảnh đường.

Cách biệt hơn sáu trăm năm mươi năm, giờ phút gặp mặt, hầu tử, Lão Quân đều khẽ ngây người trong thoáng chốc. Bất động chính là hầu tử mặt không biểu tình, Lão Quân, lại mỉm cười.

Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, Lão Quân nhẹ giọng thán nói:

Đi ra bao lâu rồi?

Vừa nói Lão Quân vừa chậm rãi tiến vào trong.

Tước Nhi vốn đang ngồi pha trà ở chính vị cũng đứng dậy hành lễ, nhường vị trí cho Lão Quân.

Mới ra không lâu… Ta đi ra, ngay cả Ngọc đế đều biết, chẳng lẽ không ai báo cho ngươi? Đương nhiên là có người báo cho lão phu. Dù thế nào, lão phu cũng là một trong Tam Thanh.

Nhấc vạt áo, Lão Quân ngồi xuống vị trí ban nãy của Tước Nhi.

Ngoài cửa, Thanh Tâm thoáng súc mày, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của hai người.

Chi xuống bồ đoàn ở bên, Lão Quân nhẹ giọng nói:

Ngồi đi. Kể ra, đây hẳn là lần đầu tiên người tới Đâu Suất Cung làm khách?

Hầu tử thong thả thở dài một hơi, khom người ngồi xuống:

Là lần đầu tiên tới ư?

Không phải lần đầu tiên tới, chẳng qua, hẳn là lần đầu tiên tới làm khách. Lần trước không thể tính là làm khách được.

Dùng phất trần trong tay chỉ chỉ bốn phía, Lão Quân nhẹ giọng nói:

Thế nào? Không phá không lập, đây chính là lời sự phó người nói. Toàn bộ Đầu Suất Cung của lão phu đều bị ngươi hủy, giờ dừng lại, người cảm thấy thế nào?

Hầu từ khách sáo quét mắt một lượt, nói:

Cũng được.

Cúi đầu với lấy ấm trà, Lão Quân khẽ gật đầu nói:

Cũng được là tốt rồi, lão phu cũng khá hấn thưởng bố cục hiện nay. Đầu Suất Cung trước kia có vẻ vắng lặng quá, giờ đỡ hơn nhiều.

Nói xong, hắn khẽ nghiêng người, tự tay châm đầy chén trà cho hầu tử, mỉm cười hỏi:

Không oán lão phu?

Oán.

Hầu từ mặt không biểu tình đáp nói.

Hắc.

Thả xuống ấm trà trong tay, Lão Quân nhẹ giọng thán nói:

Vẫn oán… Đúng thật là chẳng dễ dàng gì, nếu là người của trước kia, làm sao có thể trong lòng còn oán hận lão phu, mà vẫn cùng ngồi đây uống trà?

Nhưng càng oán chính ta.

Hầu tử bổ sung nói.

Lão Quân khẽ gật đầu.

Nói chính sự đi.

Hầu tử vươn tay từ tốn đẩy Kim Cương trác trên nền đất sang:

Lần này tới là muốn nhờ người tu sửa Kim Cương trác.

Lão Quân nghiêng đầu liếc nhìn Kim Cương trác một cái, chậm rãi lắc đầu, nói:

Không có Thiên Đạo thạch, không sửa được. Không sửa được, hay là không muốn sửa?

Vừa không sửa được, cũng không muốn sửa.

Lão Quân nghiêng đầu thong thả nói:

Trước kia lão phu phải thủ hộ thiên đạo, có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ mà làm. Hiện nay, hướng đi tam giới đầu can gì tới ta? Chẳng qua, lão phu lại có thể nói cho người một ít tin tức hữu dụng liên quan tới người người muốn tìm.

Hả?

Hầu tử lập tức ngẩng đầu lên nhìn Lão Quân.

Vuốt râu, Lão Quân khẽ thở dài:

Chẳng qua, cầu người làm việc mà, giờ cũng đã khác xưa. Muốn lão phu bận trước bận sau, phải có chút lợi lộc nào đó chứ?

Nói rồi, ánh mắt thong thả liếc hướng hầu tử. Ngươi muốn lợi lộc gì? Hầu từ hồ nghi hỏi.

Lão Quân mấp máy môi nhẹ giọng nói:

Trả lại Kim Cương trác cho lão phu là được. Cùng xem như vật quy nguyên chủ, ngươi cũng không chịu thiệt. Thế nào?

Hai hàng lông mày của hầu tử thoáng co lại.