Đại Bát Hầu

Chương 575: Yêu quái phò mã gia (2)



Nhớ tới lúc mình mới gặp gỡ phò mã, công chúa không khỏi cười khẽ, vẻ ngọt ngào hiện hết lên mặt.

Ngày ấy, hắn cười trên chiến mã cao cao, mang theo cờ xí nhiễm máu đắc thắng đi về. Toàn bộ đồ thành đều hoan hô chào đón chiến thần.

Nàng đeo khăn che mặt, cải trang lẻn vào trong đám đông kêu đến khàn cả giọng, vô hồng cả tay, như người hâm mộ nhiệt tình gặp được ngẫu tượng.

Bọn họ chưa từng gặp mặt, nhưng mà, hắn vừa nhìn liền nhận ra nàng.

Cỡi ngựa, hắn thoát đội chạy vội về phía nàng, khuỵu gối xuống đất, hai tay cầm một quyển trục nâng lên trước mặt nàng. Đó là địa đồ địch quốc. Cũng là sính lễ hắn chuẩn bị hiến cho quốc vương Bảo Tượng quốc một lãnh địa tương đương với ba lần quốc thổ Bảo Tượng quốc.

Thời khắc đó, tất cả mọi người đều nhìn đăm đăm vị công chúa điện hạ này, nàng cảm thấy mình như bị ánh mắt nóng rực kia hòa tan.

Hắn dùng thanh âm chỉ có hắn và công chúa mới có thể nghe được, nói hắn là một con lang yêu, là một trong nhị thập bát tú của Thiên Đình, thiên tướng Khuê Mộc Lang. Về phần nàng, là thị nữ Phi Hương điện. Bởi làm sai chuyện, bị đày xuống Trích Tiên tỉnh, thế nên hắn liền xuống hạ giới tìm nàng. Hắn nói hắn muốn lấy nàng, hỏi nàng có nguyện ý gả cho hắn hay không?

Kỳ thực khi đó nàng chẳng nghe rõ được gì, chỉ biết có một cỗ nhiệt huyết dâng lên, nàng sớm bị ái tình đột nhiên mà đến xung váng đầu, chỉ nhớ hắn hỏi mình có nguyện ý gả cho hắn hay không. Bởi thế, nàng liều mạng gật đầu, chẳng hề dè dặt gì cả.

Ngay sau đó, quốc vương cũng đồng ý hôn sự của bọn họ, mỗi tòa phòng ốc trong vương đô đều treo lụa hồng ăn mừng, yến tiệc bày đủ ba tháng, cử quốc chúc mừng.

Thời điểm ấy, nàng không nghi ngờ gì là cô gái hạnh phúc nhất giữa thiên địa.

Sau khi thành hôn, hắn được ủy thác trong nhiệm, giống như ảo thuật lần lượt chỉnh đốn lại chế, cường hóa quân thống, hưng tu thuỷ lợi…

Mỗi hạng chính sách đều thi hành suôn sẻ, mỗi một hành động, đều thấy ngay được hiệu quả. Ngay cả thời gian nào nên gieo trồng, thời gian nào nên thu hoạch hắn đều rõ ràng, chưa từng có sơ sót.

Gần gần chỉ bằng thời gian mười mấy năm, hắn biến một quốc gia vốn bần yếu trở thành một phương bá chủ. Cũng chính bởi thế, ở cái quốc gia này hắn có được uy vọng vượt xa cả quốc vương, có người dám kháng chí, nhưng không ai dám cả gan vị kháng mệnh lệnh của hắn.

Bởi vì kẻ vị kháng hắn sẽ bị tất cả mọi người phỉ nhổ.

Nếu câu chuyện kết thúc ở đấy, có lẽ, sẽ biến thành một đoạn giai thoại truyền xuống nghìn thu.

Đáng tiếc, trên cái thế giới này làm gì có chuyện nào hoàn mỹ như vậy.

Lúc đứa trẻ đầu tiên được sinh ra, liền kinh động toàn bộ chúng nhân trong phủ phò mã. Thắng cho tới nay, bọn họ đều nghĩ hết mọi cách không để đứa trẻ tiếp xúc với bên ngoài. Đương thời những người biết chuyện, bao gồm cả chính bản thân công chúa đều tưởng rằng đây là tướng mạo đặc dị, chỉ là vừa khéo mà thôi. Ai ngờ, đứa trẻ thứ hai cũng như thế, rồi sau đó, đứa thứ ba cũng tương tự.

Giấy cuối cùng không bọc nổi lửa, trong dân gian sớm đã có lời đồn đại, mà thẳng đến mấy ngày trước… Cuối cùng, sự thể biến thành thế thái như bây giờ.

Sao vậy?

Phò mã chậm rãi đi tới bên cạnh công chúa, thấp giọng hỏi:

Hối hận vì đã gả cho ta? Công chúa khẽ lắc đầu: Vinh hoa phú quý đều đã hưởng thụ qua, hoạn nạn này, cũng nên cùng gánh chịu với người mới phải.

Không ngại ta là yêu quái?

Cái đó không quan trọng.

Thế cái gì mới quan trọng?

Quan trọng là, ngươi là trượng phu của ta.

Nói rồi, công chúa ngước đầu nhìn phò mã, cười khẽ.

Phò mã thoáng sửng sốt, vươn tay ra, ôm công chúa vào trong lòng.

Yên tâm đi, không ai có thể chia tách chúng ta. Dù có là Ngọc đế, cũng không thể.

Lúc này, trong vương cung, quốc vương Bảo Tượng quốc chính đang dạo bước tới lui trong thư phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm nói.

Yêu quái kia mười mấy năm về trước dùng yêu pháp mê hoặc cơ hồ tất cả mọi người, ngay cả bản vương cũng bị hắn che mắt, gà tam công chúa cho hắn, thành là phò mã của Bảo Tượng quốc chúng ta. Mấy năm gần đây, hắn tác oai tác quái trong Bảo Tượng quốc này, dưới một người trên vạn người… Không, không chỉ là dưới một người trên vạn người, có đôi lúc ngay cả ý chỉ bản vương hắn đều dám không nghe. Những thần tử bên dưới, ai nấy cũng dương phụng âm vị, rõ ràng là đều bị hắn mê hoặc! Yêu này không trừ, khó giải mối hận trong lòng ta!

Thế rốt cục vì sao hắn phải làm như vậy?

Huyền Trang ở bên nhẹ giọng hỏi. Vì sao? Còn vì sao được nữa? Quốc vương đột nhiên nổi giận, gầm nói:

Nhất định là vì vương vị của bản vương! Vì giang sơn xã tắc tổ truyền của Bảo Tượng quốc!

Còn cả tham muốn sắc đẹp của tam công chúa nữa.

Đại thần ở bên phụ họa nói.

Đúng đúng đúng! Nhất định là thế!

Quốc vương Bảo Tượng quốc gật đầu, trông hướng Huyền Trang, lại khẳng định lần nữa:

Nhất định là thế! Huyền Trang và Thiên Bồng đối mặt nhìn nhau. Chỉ nghe Thiên Bồng ho khan hai tiếng, nói:

Bệ hạ, việc này, sợ rằng còn có nội tình khác.

Nội tình gì, ngươi nói xem!

Hít một hơi thật sâu, Thiên Bồng nói:

Yêu quái, tại hạ gặp nhiều. Nhưng từ xưa đến nay, có yêu quái nào mà không náu mình trong sơn lâm, vì sắc đẹp, vì vương quyền mà chạy đến thành bang nhân loại, quả thật ít thấy. Nếu hắn quả đúng như lời bệ hạ nói, biết được thuật biến hóa, lại hiểu nhìn gió trắc mưa, ít nhất cũng phải là Hóa thần cảnh. Yêu quái như vậy, có đặt ở đâu cũng đều là bá chủ một phương, không đáng phải bốc lên phong hiểm chạy tới đây làm phò mã.

Làm sao?

Quốc vương chợt nhướng mày lên, lạnh giọng nói:

Ngươi cảm thấy bản vương đang nói dối, hay là cảm thấy phò mã của Bảo Tượng quốc chúng ta không đáng một văn (tiền)?

Không dám.

Đại thần ở bên thấp giọng nói:

Cho dù không phải vì sắc đẹp vì vương quyền, thì cũng là vì tài bảo chồng chất như núi trong quốc khố Bảo Tượng quốc.

Cắn răng, quốc vương cắn răng nói:

Đúng! Nhất định là thế! Chỉ cần các ngươi giúp bạn vương trừ đi yêu quái này, muốn cái gì, bản vương đều cấp cho các ngươi! Đường đường phò mã Bảo Tượng quốc chúng ta cư nhiên lại là một con yêu quái, nếu truyền ra, mặt mũi bản vương biết đặt ở đâu? Bản vương làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông?

Ngay sau đó, quốc vương Bảo Tượng quốc lại chửi rủa liên hồi, càng mắng càng khó nghe, càng mắng càng không thể lọt tai.

Huyền Trang và Thiên Bồng lặng lẽ lắng nghe, trầm mặc không cất tiếng.

Đến sau, quốc vương ngẩng đầu nhìn ra trời xám mù mịt ngoài cửa sổ, trùng trùng hừ nói:

Hôm nay sắc trời đã tối, cũng không làm khó các ngươi, trước cứ nghỉ ngơi đi đã. Dưỡng đủ tinh thần, ngày mai giúp bản vương trừ yêu! Hiểu chưa?

Nói xong, phất tay liền đi.

Không đợi hai người hồi đáp, thị tòng cạnh bên đã mời bọn họ ra khỏi thư phòng.

Trên đường, Thiên Bồng và Huyền Trang khẽ liếc nhau mấy lần, lại đều trầm mặc không nói. Trong khi thị vệ bốn phía thỉnh thoảng lại khe khẽ quan sát bọn họ, trong ánh mắt như có vẻ gì đó dị dạng.

Đến cửa cung hội hợp với Hắc Hùng tinh và Tiểu Bạch Long đứng đợi bên ngoài, mấy người đồng thời được thị vệ lĩnh tới một biệt viện an tĩnh trong thành. Sắp xếp nơi ăn chốn ở xong xuôi, đám thị vệ dân đường mới rời đi, lại tình không hề hoàn toàn ly khai, mà bao vây quanh biệt viện, giống như sợ bọn họ chạy mất.

Binh vệ vừa khép lại cửa chính, Tiểu Bạch Long vội vàng hỏi:

Không phải muốn chúng ta hàng yêu ư? Thế yêu quái kia ở đâu?

Đại Thánh gia không có ở đây, lời của quốc vương Bảo Tượng quốc kia, nghe lại có vẻ không hợp tình lý…

Nói rồi, Huyền Trang quay sang trông hướng Thiên Bồng.

Sao vậy?

Tiểu Bạch Long nghi hoặc nhìn hai người, nói:

Chẳng lẽ là đại yêu ghê gớm nào đó, cần phải Đại Thánh gia xuất mã? Ba người chúng ta gộp lại đều không xử lý được?

Thoáng trầm mặc một phen, Thiên Bồng nhẹ giọng nói:

Việc này e rằng có kỳ quặc, tạm thời không thể vọng đoán lung tung. Tối nay, ta tới do thám phủ phò mã, tra xem hư thực ra sao.