Đại Bát Hầu

Chương 578: Hỗn chiến (1)



Khuê Mộc Lang khẽ bật cười:

Ý ngươi là, ngươi đi rồi, sẽ không nói ra chuyện của ta?

Thiên Bồng chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn, mà không đáp.

Ngươi nghĩ ta sẽ tin người?

Khuê Mộc Lang mở to tròng mắt hỏi.

Trên lầu các, công chúa Bách Hoa Tu mở cửa sổ ra, kinh hãi nhìn cảnh tượng bên dưới, hai đứa trẻ sợ đến nỗi vùi mình trong ngực nàng.

Một tên binh sĩ gạt ra đám đông chạy về hướng cửa cung.

Số binh sĩ còn lại ngơ ngác mà nhìn, vây quanh hai người chặt như nêm cối, vẻ mặt có phần ngây dại.

Làm sao đây? Bệ hạ để chúng ta tới vây bắt phò mã gia, giờ phò mã gia xuất hiện…

Mấy tên binh sĩ trong hàng ngũ bao vây khẽ liếc nhìn nhau, tay nắm lấy binh khí, hơi hơi dịch bước về phía Khuê Mộc Lang. Nhưng không đợi bọn họ kịp làm ra bước hành động tiếp theo, từ ngoài vòng vây chợt truyền đến một tiếng quát măng.

Nhường ra ! Nhường hết ra cho lão tử !

Quay đầu, bọn họ trông thấy hàng ngũ binh lính sau lưng nhường ra một lối đi, một tên mãnh tướng cười tuấn mã xông vào chính giữa vòng vậy, ghì cương ngừng lại.

Thất chiến mã cao lớn vừa khéo đứng chắn giữa mấy tên binh sĩ đang chuẩn bị hành động và Khuê Mộc Lang.

Mãnh tướng vội vã xuống ngựa, lại ngoài ý liệu khuỵu gối quỳ xuống đất, cao giọng kêu nói:

Mạt tướng Tây Duẫn, tham kiến phò mã gia!

Vừa kêu, tất cả binh sĩ đều ngơ ngác.

Rất nhanh, toàn bộ binh sĩ lần lượt tra kiếm vào vỏ, ngoan ngoãn quỳ đất khấu bái. Ngay cả cung tiến thủ đứng trên đỉnh nhà dân bốn phía cũng đều chậm rãi buông dây cung ra.

Tướng lĩnh kia nhìn Thiên Bồng một cái. Thấp giọng hỏi:

Phò mã gia, có cần mạt tướng bắt lại người này không.

Khuê Mộc Lang thở dốc một hơi, ngẩng đầu nhìn lên công chúa trên lầu các nơi xa, lại cúi đầu lành lạnh nhìn đăm đăm Thiên Bồng, nói:

Tránh hết ra đi. Chuyện này, các ngươi không quản nổi đâu.

Da!

Tướng lĩnh gật đầu, đứng dậy lui ra sau. Binh sĩ bốn phía thấy thế liền lũ lượt lùi ra, vòng bao vây tấn tốc được khuếch đại không ít.

Khẽ thở dài một hơi, Thiên Bồng nói:

Xem ra, ngươi nhất quyết không để ta dễ dàng rời đi. Phải nói là, ta tuyệt không thể để người sống sót rời đi.

Khuê Mộc Lang lạnh giọng nói.

Được. Nếu đã thế, chúng ta tìm chỗ nào đó thích hợp rồi đánh. Bằng không, chỉ cần nhất thời không cẩn thận, tòa thành trì này e rằng phải bị san bằng mất. Tốt nhất đừng nên ảnh hưởng tới người vô tội, tội nghiệt càng sâu.

A ha ha ha, nhìn không ra người còn có tâm tư nhàn hạ đến vậy.

Phía xa xa, Bách Hoa Tu chứng kiến hai người hóa thành hai đạo chùm sáng, nháy mắt liền tan biến khỏi mặt đất, tức thì, đầu óc trống rông

Đám binh sĩ kia cả kinh há hốc mồm, dù có là tướng lĩnh vừa vội vã chạy tới kia cũng thế.

Hồi lâu, có người đi tới bên cạnh tướng lĩnh, nhẹ giọng nói:

Phò mã gia đi rồi, hay là… Chúng ta thừa cơ cứu ra công chúa?

Cứu con mẹ ngươi!

Tướng lĩnh kia chợt xoay người, một quyền trùng trùng nện lên mặt người đó, đạp hắn lăn lộn xuống đất.

Binh sĩ bốn phía không khỏi ngơ ngác.

Chỉ nghe tướng lĩnh kia trùng trùng chửi rủa một tiếng, rút ra trường kiếm giữa eo gầm nói:

Nghe lão tử nói đây, phò mã gia không có mặt. Hiện tại phủ phò mã do chúng ta thủ hộ! Không được lệnh của ta, bất cứ người nào đều không được bước vào phủ phò mã một bước, kẻ trái lệnh, trảm không tha!

Nháy mắt, mũi tên, lưỡi đao đồng loạt chuyển hướng ra ngoài, đại quân tiến đến vây khốn phủ phò mã bỗng chốc biến thành hộ viện.

Nghe được câu này, Bách Hoa Tu mới khẽ thở phào một hơi.

Đối với cái quốc gia này. Muốn thu phục đại yêu” phò mã không hề đơn giản chỉ là chuyện riêng của nhà quốc vương, mà đầu tiên, nó là một trường đấu tranh chính trị oanh động triều dã.

Đồng thời với đó, một tên tướng lĩnh vội vã đẩy ra cửa thư phòng quốc vương Bảo Tượng quốc.

Trong cửa, mấy tên đại thần sớm đã tụ tập tới.

Quốc vương Bảo Tượng quốc mặt mày âm lãnh ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, thoáng ngẩng đầu liếc nhìn tướng lĩnh vừa bước vào.

Khải tấu bệ hạ.

Tướng lĩnh khuyu gối xuống đất, cung kính chắp tay nói:

Phủ phò mã đã xảy ra chuyện, người thanh niên đi cùng với hòa thượng hôm nay, mang theo binh khí nửa đêm xông vào phủ phò mã. Hiện tại chính đang đánh nhau với phò mã gia.

Quốc vương Bảo Tượng quốc vươn tay vuốt ve ngọc thạch đặt trên bàn án, hít một hơi thật sâu, thong thả nói:

Bản vương biết rồi. Hắc… Xem ra đám người kia quả thật có mấy phần cân lượng, không đợi đến ngày mai liền đã ra tay. Cũng không uổng phí kỳ vọng của bản vương dành cho hắn.

Còn có…

Còn có cái gì?

Khải tấu bệ hạ, ngay vừa nãy, người thanh niên kia cùng phò mã ác đấu một trận, hai người đều hóa thành một đạo kim quang chạy biến đâu mất.

Vừa nghe vậy, quốc vương Bảo Tượng quốc lập tức đứng bật dậy:

Lời này là thật!

Thiên chân vạn xác!.

Thế còn chờ gì nữa?

Quốc vương Bảo Tượng quốc nhấc chân tấn tốc chạy đến cạnh cửa, nhìn về hướng phủ phò mã nơi xa, quay đầu chỉ vào tướng lĩnh kia quát lên:

Nếu thế, còn không nhanh truyền lệnh để Tây Duẫn mang binh xông vào phủ, cứu công chúa trở về!

Mắng chửi một trận xối xả, tướng lĩnh kia lại vẫn im lìm quỳ ở kia.

Hồi lâu, hắn nuốt khô ngụm nước bọt, ấp a ấp úng nói:

Khải tấu bệ hạ, Tây Duẫn tướng quân… Đã trở cờ, hiện tại biến thành hộ viện cho phủ phò mã, binh tướng thủ hạ cũng đều như thế…

Ngươi nói cái gì?

Quốc vương Bảo Tượng quốc tức thì trợn tròn mắt.

Nhất thời, một cỗ khí huyết dâng lên, mặt hắn đỏ gay, nắm tay gắt gao siết lại, toàn thân run run.

Tây Duẫn… Cái tên Tây Duẫn kia… Cũng dám…

Cắn răng, ánh mắt hắn quét tới quét lui trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thân một tên đại thần đang run lẩy bẩy.

Thấy quốc vương sắc mặt dữ tợn nhìn mình, đại thần đó phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên hồi, cao giọng kêu nói:

Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng a!

Từng bước đi tới trước mặt đại thần, quốc vương nhấc chân đạp thẳng lên người tên đại thần đang khổ sở cầu khẩn, trực tiếp đá lật ra đất, gầm nói:

Người đầu, lội lão thất phu này vào thiên lao cho bản vương, buổi trưa ngày mai đưa ra chợ rau chém đầu! Bệ hạ! Bệ hạ, lão thần đối với bệ hạ trung tâm cảnh cảnh! Tuyệt không hài lòng! Cầu bệ hạ tha mạng!

Hai tên binh vệ thủ ở ngoài cửa xông vào. Không quản ba bảy hai mươi mốt liền kéo đi đại thần đã khóc không thành tiếng kia.

Chuyện gì vậy?

Trong đám đại thần có kẻ nhìn mà ngây dại, thấp giọng hỏi.

Tây Duẫn là do hắn tiến cử. Nghe nói còn là cháu ruột của hắn.

Có kẻ thấp giọng đáp.

Vừa nghe, chúng nhân với thức thời ngậm miệng.

Quốc vương Bảo Tượng quốc dạo bước tới lui trong phòng, trùng trùng thở dốc, trên trán gân xanh gồ hết cả lên.

Hồi lâu, hắn dừng chân. Quát với tướng lĩnh ở bên:

Đi, cầm khải giáp ra đây cho bản vương, bản vương muốn tự thân thịt tên Tây Duẫn kia!

Tướng lĩnh thoáng do dự một lúc, cuối cùng đành phải cúi đầu kêu tiếng “dạ”, tức tốc lui ra ngoài cửa.