Rất nhanh, quốc vương liền dẫn theo thần binh hùng hổ xông ra cửa cung, đi tới phủ phò mà.
Trong ngõ hẻm chen chúc. Hai quân giằng co.
Trên nhà dân hai bên. Vô số mũi tên nhất tề chi hướng thần binh quốc vương.
Tây Duẫn cưỡi lên chiến mã cao cao chậm rãi đi tới chính giữa hai quân, tay giơ mã đao cao giọng quát lớn:
Các ngươi là ai! Nơi này là cấm khu, bất cứ người nào cũng không được tiến lên nửa bước.
Đám thần binh lập tức nhường ra một lối đi, đầu mút lối đi, quốc vương dáng người ung thùng cưỡi ngựa thong thả đi tới, sắc mặt xanh đen.
Ngay cả bản vương đều không cho tiến vào?
Tây Duẫn tức thì ngơ ngác.
Một tên tướng lĩnh cưỡi ngựa chậm rãi dựa sát bên cạnh hắn, thấp giọng nói:
Là thân binh của bệ hạ… Tướng quân, chuyện này, sợ rằng khó mà êm xuôi được.
Binh sĩ trên nóc nhà từ từ buông ra dây cung, binh sĩ trong hẻm cũng ẩn ẩn có phần khiếp ý, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau.
Hơi cắn răng, Tây Duẫn giơ tay đẩy tên thuộc hạ kia ra, cầm mã đao chỉ thẳng quốc vương, bao quát nói:
Không được buông lỏng dây cung! Tất cả binh mã, không được lùi sau nửa bước !
Tiếng quát vừa ra, cung tên vốn đã buông ra lại lần nữa được kéo lên. Đám binh sĩ đều siết chặt binh khí trong tay.
Khóe mắt quốc vương không khỏi co giật.
Hắn cưỡi bạch mà, đứng xa xa phía đối diện Tây Duẫn. Tay ghì cương bạch mã dạo bước tới lui trong hẻm nhỏ.
Trong đô thành, toàn bộ bách tính đều đóng chặt cửa nẻo. Trên đường phố trống trải chỉ thừa lại vũ khí, và tiếng móng ngựa vang rền.
Các phương binh mã nghe được đều đang tức tốc hội tụ tới đây, nhưng mà, mục đích mối phương mỗi khác. Có người ủng hộ quốc vương, cũng có người tới doanh cứu phò mã, một trận binh biến đã thành hình ngay trước mắt.
Quốc vương ngước đầu nhìn quanh bốn phía. Lệ thanh gầm nói:
Cầm binh khí chỉ hướng bản vương, các ngươi muốn mưu phản?
Binh sĩ phía đối địch đối mặt nhìn nhau, không có động tác gì. Hít một hơi thật sâu, quốc vương cao giọng gầm nói:
Tội mưu phản tru liền cửu tộc! Tây Duẫn chính là loạn thần tặc tử, hắn muốn làm phản, các ngươi cũng muốn theo hắn làm phản ư? Thả xuống binh khí trong tay, bản vương hứa, chỉ chém thủ phạm, những kẻ khác bất luận!
Vẫn không có động tác nào.
Chỉ là vẻ do dự trong mắt đám binh sĩ càng hiện rõ ràng.
Cơ thịt trên mặt Tây Duẫn thoáng co giật, hai mắt bố đầy tơ máu nhìn trừng trừng quốc vương.
Phải biết hắn gần gần chỉ là một tên tướng quân, trước mặt những binh sĩ này, uy thế còn xa xa không đủ. Nếu để quốc vương nói tiếp, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Một khi họa biến, hắn liền thị cốt vô tồn.
Thấy quốc vương lại giương mồm muốn nói, Tây Duẫn vung tay đoạt lấy cung tên trên yên ngựa của tên tướng lĩnh bên cạnh, rút ra mũi tên trong tiến động sau lưng, kéo cung xạ hướng quốc vương.
Bệ hạ cẩn thận!
Đúng lúc này, thị vệ bên người quốc vương nhanh tay lẹ mắt, kịp thời nghiêng người đụng vào bạch mã dưới hàng quốc vương.
Va chạm khiến thân hình quốc vương hơi nghiêng sang một bên, mũi tên lướt qua gò má hắn, để lại một vết máu càn cạn, lại bắn trúng yết hầu kỳ thủ ngay sau lưng quốc vương.
Quang một tiếng, kỳ thủ rơi rớt xuống ngựa, không còn tiếng thở.
Hộ giá !
Lập tức, thần binh quốc vương chợt gào lên.
Thuẫn binh xếp ở tuyến đầu nhất loạt xông lên phía trước. Trong lúc vội vàng, mấy tên tướng lĩnh nhanh chóng kéo quốc vương từ trên lưng ngựa xuống, dùng thuẫn bài hộ quanh tứ bề.
Giữa cơn hoảng loạn, có người từ phía hậu phương bắn tên nhắm vào Tây Duẫn và cùng tiện thủ bố trí trên nóc nhà dân.
Tình thế lập tức tạc nồi.
Song phương không còn dư địa nào để đàm phán nữa cả.
Cung tiện thủ trên nóc nhà bắt đầu bắn trả, cận chiến trong hẻm đã bắt đầu, song phương đánh thành một đoàn.
Nghe được tiếng binh qua chát chúa, mấy chi quân đội đang giằng co nơi khác trong thành cũng tấn tốc lao vào chiến đấu. Nhất thời, tiếng giết chấn thiên vang khắp đô thành, máu chảy thành sông.
Ánh lửa hừng hực xung thiên mà lên, ráng hồng nguyên cả góc trời.
Trong cảnh hỗn loạn, một tên quan văn vội vã đi tới bên cạnh quốc vương đang bị đám binh tướng kéo tới kéo lui, cơ hồ tìm không ra phương hướng, thấp giọng khuyên nhủ:
Bệ hạ, phản quan thế lớn, chúng ta tận nhanh hồi cung cái đã.
Hồi cung?
Quốc vương vươn tay lau đi máu tươi ai đó vương trên mặt, hơi cắn răng, dùng sức đây ra quan văn kia, giận dữ hét:
Cút ra! Đêm nay, bất kể thế nào cũng phải cướp về công chúa!
Hắn xoay người đoạt lấy mã đao trong tay tên tướng lĩnh cạnh đó, đờ lấy mũ giáp thét to:
Tất cả mọi người đi theo ta!
Mấy đứa trẻ kia thì làm thế nào?
Có người hỏi.
Thoáng ngần ngừ chốc lát, quốc vương hung hăng gầm nói:
Yêu nghiệt, giết không tha!
Dẫn theo mấy trăm tinh binh, hắn vòng qua nơi đại quận Tây Duẫn đang tụ tập, khe khẽ mò tới một đầu khác của phủ phò mã.
Lúc này, có tướng lĩnh đã dẫn mười mấy binh sĩ xông vào lầu các trong phủ.
Công chúa sợ đến nỗi gắt gao ôm lấy ba đứa trẻ, dùng tay che mắt chúng lại, kinh hoàng nhìn kẻ xông vào.
Chỉ thấy mười mấy binh sĩ xông vào trong lầu các liền tức tốc phân tán ra, ba chân bốn cẳng đóng hết cửa nẻo lại.
Tướng lĩnh kia từng bước đi tới trước bàn, thổi tắt đèn dầu, chắp tay nói:
Công chúa điện hạ đừng sợ, chúng ta là bộ đội dưới tay Tây Duẫn tướng quân, nhận lệnh tới bảo hộ ngài.
Đứa lớn trong lòng công chúa chợt ngẩng đầu lên, run run hỏi: Mẹ, ngoại công muốn giết phụ thân, giết chúng ta ư? Không đâu, ngoại công sẽ không làm vậy.
Công chúa ôm ghì đứa bé vào ngực, thấp giọng nói:
Đừng sợ, có mẹ đây rồi. Không sao đâu. Nhất định không sao… Chỉ là hiểu lầm thôi, rất nhanh liền bình yên vô sự.
Dưới ánh trăng le lói ngoài song chiếu vào, đôi mắt long lanh ẩn ẩn thấp thoáng lệ quang.
Lúc này, ở một đầu khác trong vương cung, Huyền Trang đứng trên nóc nhà tay nắm Phật châu, lặng lẽ mà nhìn than thở.
Thời này khắc này, ngay cả mấy chục tên binh sĩ vốn thủ ở bên ngoài trạch viện cũng đã lao vào chiến đấu, khắp nơi trên đường phố đều thấy được có binh sĩ đang chém giết lẫn nhau.
Cùng một tông tộc, cùng loại khải giáp, cùng loại cờ xí, thời này khắc này, trong trận hẻm chiến giáp lá cà ấy, phương thức duy nhất để phân biện địch ta là dùng miệng hỏi.
Tối lửa tắt đèn, vừa chạm mặt, câu đầu tiên là hỏi đối phương ủng đới ai, ủng đới quốc vương hay ủng đới phò mã, không phải cùng phe, tức thì cầm binh khí lên lao vào nhau.
Thế cục tấn tốc diễn biến thành một trường chính biến. Nhưng mà, đó gần gần mới chỉ là bắt đầu.
Trong hỗn loạn, binh sĩ mất đi khống chế bắt đầu thừa lúc đêm đen xông vào dân trạch, mua đồ tiền tài của bách tính. Nhất thời, bách tính trong thành tranh nhau chạy trốn. Đô thành vốn đã cực hỗn loạn, giờ lại càng thêm tanh mùi máu.
Thiên Bồng Nguyên Soái… hai người kia… bọn họ… Đi đâu rồi?
Huyền Trang nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Bạch Long ở bên suy nghĩ một chút, chỉ về hướng đông nói:
Bọn họ bay về nơi đó, chắc không quá xa. Gọi hắn nhanh nhanh quay về, nếu không về kịp…
Huyền Trang không nói tiếp, vẻ bồn chồn lo lắng hiện hết trên mặt.