Đại Bát Hầu

Chương 581: Không đồng ý



Tuy tin tức hắn thu được tính không toàn diện. Nhưng ít ra vẫn có hữu dụng. Vốn đinh ninh chắc rằng hầu tử sẽ cầm pháp khí sắp vô dụng kia ra trao đổi. Nhưng mà, hắn nghĩ sai rồi, hơn nữa còn sai cả ngàn dặm.

Từ từ khoanh tay lại, Lão Quân mím môi, híp mắt nói:

Xem ra. Đối với người tin tức về người kia không hề quá quan trọng.

Vốn chỉ là được người nhờ vả thôi.

Hầu từ ngẩng đầu lên, nhíu mày nói:

Muốn Kim Cương trác thì cũng được, chỉ cần Phong Linh sống lại, đừng nói trả Kim Cương trác, có làm trâu làm ngựa cho người đều không sao cả.

Vừa nghe lời này, Lão Quân lập tức cười hừ, vuốt râu nói:

Chính người nói đấy nhé!

Vừa nghe, hầu tử thoáng sửng sốt, hai hàng chân mày co lại, kinh ngạc nhìn Lão Quân.

Hồn phi phách tán mà còn có thể sống lại?

Tuy hắn không tu Ngộ giả đạo. Nhưng thường thức cơ bản về Âm Dương thuật thì hắn cũng biết. Chưa từng nghe nói hồn phi phách tán mà còn có thể sống lại.

Chẳng lẽ, định luật này vào tay Lão Quân liền không đúng nữa?

Hầu tử nghĩ mãi mà không thông.

Thở dài một hơi, Lão Quân lại vươn tay nâng ấm trà lên, châm đầy chén cho hầu tử, nhẹ giọng nói:

Khó được tới một chuyến, đây là trà ngon do lão phu tự tay trồng. Đừng để lỡ, về phần cái người mà người muốn tìm… Đừng vội, cứ tiếp tục đi về phía trước, các ngươi tự nhiên rồi sẽ gặp.

Hả?

Ai bảo ngươi hủy Thiên Đạo thạch của lão phu làm chi, giờ chỉ đành dùng thuật bói toán, bói được ra chừng đó. Tin tức này, coi như là lão phu đưa tặng.

Hầu tử nửa tin nửa ngờ nâng trà, nhấp một ngụm, tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm Lão Quân.

Lão gia hoả này đổi tính rồi ư? Vừa nãy lúc mới đến khẩu khí còn cường ngạnh lắm mà, yêu cầu phải cầm Kim Cương trác ra trao đổi. Giờ lại dễ dàng nói ra như vậy?

Liệu có phải ý đồ không thành, nên cố ý che giấu điều gì?

Chắc không đâu, giở thủ đoạn ở ba chuyện vặt vãnh này, đường đường Thái Thượng Lão Quân, đâu cần phải đến mức ấy.

Hay là… Lại nuôi dưỡng âm mưu nào đó?

Hầu tử càng nghĩ càng nghi hoặc, lại mãi mà không tìm ra manh mối. Nhất thời có phần ngần ngừ bất định, không biết liệu có nên tin tưởng

Lão Quân.

Tây Ngưu Hạ Châu, trên một gò đất phía tây nam cách đô thành Bảo Tượng quốc ba mươi dặm, Thiên Bồng cõng Huyền Trang từ từ hạ xuống đất, nhẹ nhàng thả Huyền Trang xuống.

Sau lưng, Hắc Hùng tinh cũng kịp thời chạy tới.

Huyền Trang hai tay hợp mười, khom lưng nói:

Bần tăng cảm tạ nguyên soái. Tiếp theo, mong nguyên soái về lại trong thành một chuyến. Giải chuông còn cần người buộc chuông, nếu thật đúng như lời nguyên soái nói, chắc chỉ cần tìm được Khuê Mộc Lang, ôn tồn khuyên nhủ, tất cả vấn đề liền sẽ giải quyết dễ dàng. Chúng ta hành đạo phổ độ, sao có thể thấy sinh linh đồ thán mà ngồi yên không quản? đâu.

Tận lực mà làm thôi, nhưng mà hắn có vẻ không dễ khuyên vậy

Thiên Bồng khẽ gật đầu, chỉ vào Hắc Hùng tinh nói:

Huyền Trang pháp sư giao cho ngươi, đợi đến sự tình được giải yết, trong thành không còn gì nguy hiểm, ta sẽ trở về đón các ngươi.

Được!

Hắc Hùng tinh nắm lấy Hắc Anh thương trùng trùng gật đầu.

Xoay người, Thiên Bồng hóa thành một đạo ngân quang tan biến phía chân trời.

Nhìn theo bóng dáng Thiên Bồng dần tan biến, hồi lâu sau, Hắc Hùng tinh hít một hơi, quay người.

Bỗng đột nhiên, hắn chợt trông thấy Khuê Mộc Lang không biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức đứng ở sau lưng Huyền Trang!

Đồng thời với đó, đám người Bách Hoa Tu mắt thấy sắp xông tới cửa chính phủ phò mã.

Ra cửa liền hội hợp với đại quân của Tây Duẫn. Đến lúc đó, bằng mấy trăm cấm quân kia, căn bản chẳng làm gì được nàng.

Nhưng ngay lúc bọn họ còn cách của chính phủ phò mã chưa đến hai mươi bước, cấm quân truy kích đã chém bay đầu tướng lĩnh điện hậu, từ phía sau tấn tốc xông tới vây quanh bọn họ.

Mấy tên binh sĩ còn lại tán thành vòng tròn, bảo hộ Bách Hoa Tu và ba đứa trẻ ở chính giữa.

Đứa trẻ trong tã lót tựa hồ cũng bị này sát khí bừng bừng kia cảm nhiễm, khóc lóc nỉ non không thôi, hai đứa còn lại quấn quanh bên người Bách Hoa Tu, gắt gao kéo lấy chéo áo nàng, run lên lẩy bẩy.

Đối mặt với từng thanh cương đao nhuốm máu, Bách Hoa Tu sững sờ.

Ngươi muốn đi đâu?

Cấm quân từ từ nhường ra một lối đi, ở đầu mút lối đi, quốc vương Bảo Tượng quốc toàn thân nhuốm máu xách đao từng bước đi tới, trên mặt chất đầy nộ ý.

Gặp mặt phụ vương, Bách Hoa Tu ôm lấy ba đứa trẻ, phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Từng bước đi tới trước mặt, cách Bách Hoa Tu chưa đến hai trương, quốc vương Bảo Tượng quốc sắc mặt xanh đen, gằn giọng hỏi lại:

Ngươi muốn đi đâu?

Phụ vương…

Bách Hoa Tu quỳ rạp dưới đất, tròng mắt lấp lánh lệ quang chớp nháy liên hồi, run rẩy nói:

Nữ nhi nguyện theo phụ vương hồi cung, xin… Xin phụ vương tha cho ba đứa nhỏ, và cả mấy vị tướng sĩ đây…

Ngươi đã bị yêu pháp mê hoặc.

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy quốc vương Bảo Tượng quốc khẽ giương tay, binh sĩ chắn ở trước mặt đã đầu thân đôi ngả.

Không đợi số binh sĩ còn lại kịp phản ứng, trong đám cấm quân đã xông ra mấy chục binh sĩ tay nắm trường thương, tức tốc quấn quanh bốn phía Bách Hoa Tu, đâm chết mấy tên tướng sĩ thủ hạ Tây Duẫn còn sót lại.

Mấy tên cấm quân đã mài đao soàn soạt đi tới trước mặt ba đứa trẻ.

Mắt thấy những binh sĩ được lệnh đến bảo hộ mình lần lượt gục ngã, Bách Hoa Tu kinh hãi, hai mắt trợn tròn.

Lúc này, Thiên Bồng đã lơ lửng trên bầu trời đô thành, nhìn ánh lửa bùng lên khắp nơi, chính đang suy tư xem nên bắt đầu xuống tay từ chỗ nào để ngăn trở trường tai nạn này.

Bỗng đột nhiên, hắn hơi ngờ, vội vàng lấy ra ngọc giản giữa eo, đưa lên bờ môi.

Lập tức, sắc mặt trắng bệch.

Trong Đấu Suất Cung, Thái Thượng Lão Quân một bên pha trà, một bên thong thả nói:

Nếu đã trở về, lúc nào rảnh, nên tới thăm sư phụ ngươi một chuyến.

Hầu tử khẽ liếc Thanh Tâm ngoài sân một cái, mặt không biểu tình đáp nói:

- Dù ta muốn đi, hắn cũng chưa hẳn chịu gặp. Hơn nữa, thay mặt, ta thật sự không biết phải nói gì với hắn… Chẳng lẽ hỏi đương sơ hắn tính toán ta, rốt cục là vì điều gì? Làm thế liệu có thích hợp không?

Hắc, ném chuyện kia sang một bên, thì còn có thể tâm sự tình nghĩa sự đô ngày xưa mà. Nói đến cùng, hắn không chiều cao tam giới trục xuất ngươi khỏi sự môn, ngươi cũng không tuyên bố từ bỏ sự môn. Tình nghĩa sư đồ vẫn còn ở đó.

Hầu từ khoát khoát tay:

Ta từng thử qua coi hắn là sự phó, có điều… Hắn tựa hồ không có ý định xem ta là đồ đệ. Đối với hắn mà nói, ta chỉ là thứ công cụ nhằm đạt được mục đích thôi. Được rồi, chuyện của Tà Nguyệt Tam Tinh Động chúng ta, ngươi đừng nói nhiều. Nói ta cũng sẽ không nghe.

Nói rồi, hầu tử như chợt nhớ ra điều gì, chuyển sang hỏi:

- Sao ngươi lại nhận tiểu sư muội của ta làm đồ đệ? có phong trào một tên đồ đệ nhận hai người sư phó?

Thái Thượng Lão Quân ngẩng đầu nhìn Thanh Tâm ngoài cửa một cái, vuốt râu nói:

Bởi vì nàng và lão phu có phần sâu xa.

Cái gì sâu xa?

Ngươi đoán xem?

Hầu tử lập tức trừng Lão Quân một cái, trong lòng thầm thì: Đoán tâm tư của loại lão hồ ly như ngươi, ta đâu có ăn no rỗi việc đến vậy.

Đột nhiên, hắn chợt cứng đờ, cúi đầu nhìn ngọc giản treo ở giữa eo đang sáng lên lấp lánh!