Đại Bát Hầu

Chương 580: Không đồng ý (1)



Nương theo ánh lửa ráng hồng, binh sĩ đứng trên tầng hai lầu các thấu qua song linh ẩn ước nhìn thấy một quần binh mã chính đang vượt qua tường rào cao vút của phủ phò mã.

Không hay! Có một nhóm bộ đội khác đánh vào!

Tướng lĩnh tiến đến bảo hộ Bách Hoa Tu và ba đứa trẻ cả kinh, vội vàng chạy tới.

Là người chúng ta à?

Có kẻ nhẹ giọng hỏi.

Nhìn khải giáp hình như là cầm quân.

Quay lưng, tướng lĩnh bước nhanh đi tới trước mặt Bách Hoa Tu, chắp tay nói:

Công chúa điện hạ, chúng ta nên tránh đi trước thì hơn, nơi này không an toàn.

Bách Hoa Tu thoáng do dự, khẽ gật đầu.

Được sự cho phép của nàng, mấy tên binh sĩ lập tức ôm lấy ba đứa trẻ. Mở cửa phòng ra, hàng người phi tốc chạy khỏi lầu các.

Nơi đó có người! Nhanh đuổi theo!

Trong số cấm quân vừa vượt qua tường rào có kẻ kêu lên.

Mấy tên binh sĩ còn đang leo trên tường quýnh lên, trực tiếp nhảy xuống từ tường cao hơn trượng, té lăn lộn trên đất.

Cầm binh khí lên, bọn họ phi tốc đuổi theo.

Lúc này, phía đào vong không chỉ nhận số ít, còn dẫn theo đàn bà trẻ nhỏ, tốc độ tất nhiên chậm hơn đối phương nhiều. Mắt thấy lập tức bị đuổi kịp, tướng lĩnh được lệnh bảo hộ Bách Hoa Tu quyết đoán xoay người, dân theo bốn năm tên sĩ binh ở lại đoạn hậu!

Đồng thời với đó, trong hoang dã cách đô thành Bảo Tượng quốc chừng trăm dặm, Khuê Mộc Lang chính đang cẩn thận xách đại đao bước chậm dưới bóng đêm.

Ánh mắt không ngừng sưu tầm núi đá cây cối bốn phía.

Trên trán, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu chậm rãi trượt xuống.

Vừa ra khỏi đô thành Bảo Tượng quốc. Không biết vì sao mà Thiên Bồng lại chợt gia tốc, vô luận hắn đuổi thế nào đều khó mà kéo gần cự ly lại được. Mãi đến hiện tại, liền trực tiếp mất đi bóng dáng, ngay cả khí tức đều không cảm giác được chút gì.

Rất rõ ràng, gia hỏa kia miệng nói muốn đổi nơi khác để đánh, nhưng từ mới đầu căn bản đã có ý tránh chiến, không muốn đường đường chính chính giao phong một trận.

Đương nhiên, cũng có một loại khả năng khác. Đó chính là, đối phương đang mai phục ở ngóc ngách nào đó, chờ đợi mình buông lỏng cảnh giác, thừa cơ phát động một kích trí mạng.

Xét đến thực lực đối phương cơ hồ tương đương với mình. Khuê Mộc Lang không dám khinh thường.

Lúc này Khuê Mộc Lang không biết, cách nơi hắn đang đứng chừng ba mươi dặm, Thiên Bồng chính đang ẩn đi toàn bộ linh lực ba động, lấy tốc độ cực nhanh vượt qua núi cao, vượt qua sông suối, men theo mặt đất cuồng chạy về hướng đô thành Bảo Tượng quốc

Khuê Mộc Lang này được xem là kẻ có số có má trong nhị thập bát tú. Nhưng lấy thực lực Thiên Bồng, muốn khắc chế Khuê Mộc Lang cũng không khó. Đặc biệt là trong tay còn có Cửu Xi đinh ba. Nếu có thêm Hắc Hùng tinh và Tiểu Bạch Long, hoàn toàn có thể đè lên Khuê Mộc Lang mà đánh.

Nhưng mà, nếu chỉ với sai lệch thực lực chừng ấy, Khuê Mộc Lang hóa minh thành ám, muốn thông qua thủ đoạn đánh lén lấy tính mạng Huyền Trang thì cũng dễ dàng như bôn.

Thiên Bồng không dám mạo hiểm.

Với tình cảnh vừa nãy, kẻ làm nguyên soái nhiều năm trên Thiên Đình như hắn làm sao có thể không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?

Trong loạn cục, điều quan trọng nhất chính là bảo vệ Huyền Trang. Trong khi hắn lại không khả năng đang bị Khuê Mộc Lang truy kích lại tùy tiện chạy tới bên người Huyền Trang được, điều đó không nghi ngờ là hãm Huyền Trang vào trong hiểm cảnh.

Hết cách. Hắn linh cơ vừa động, dụ Khuê Mộc Lang ra ngoài đô thành, bản thân lại lộn ngược về bên người Huyền Trang. Như thế, liền có thể đảm bảo mọi chuyện an toàn.

Nhưng mà, lúc này Thiên Bồng lại không biết Tiểu Bạch Long đã bị Huyền Trang phát ra tìm kiếm hắn.

Cách nhau chừng sáu dặm, Tiểu Bạch Long lăng không phi hành, Thiên Bồng cuồng chạy dưới đất. Hai người giống như hai đường thẳng song song đi ngược chiều nhau.

Không lâu sau, Khuê Mộc Lang chính đang sưu tầm Thiên Bồng khắp tứ xứ chợt trông thấy Tiểu Bạch Long từ phía chân trời xa xa mà đến.

Hắn thoáng sửng sốt, tựa hồ nghĩ đến điều gì, hai mắt từ từ híp lại thành một khe nhỏ.

Thừa lúc khoảng cách với Tiểu Bạch Long còn xa, Khuê Mộc Lang huyển hóa chính mình thành bộ dạng Thiên Bồng, lại đằng không mà lên, cố ý để Tiểu Bạch Long phát hiện.

Nhìn thấy Thiên Bồng do Khuê Mộc Lang huyễn hóa mà thành ở đằng xa, Tiểu Bạch Long lập tức bay tới, cao giọng hét lên:

Huyền Trang pháp sư gọi người nhanh nhanh trở về. Huyền Trang pháp sư?

Khuê Mộc Lang nhẹ giọng hỏi.

Đúng vậy a, trong thành đánh loạn cả lên rồi, sinh linh đồ thán a. Khi khác thì cũng thôi, chứ tình thế loạn như giờ, tốt nhất là người nhanh nhanh trở về, trong mấy người chúng ta tu vị người cao nhất, nhỡ Huyền Trang pháp sư xảy ra chuyện, chúng ta biết ăn nói thế nào với Đại Thánh gia.

Nói tới đây, Tiểu Bạch Long nhìn quanh bốn phía một chút, thuận miệng hỏi:

Tên phò mã kia đâu? Bị ngươi xử lý rồi?

Khuê Mộc Lang khẽ bật cười:

Nói như vậy, bảo hộ Huyền Trang pháp sư mới là nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta?

Tiểu Bạch Long hơi ngờ, kinh hoảng lùi ra sau:

Sao khí tức ngươi lại biến?

Ngay trước mắt Tiểu Bạch Long, Khuê Mộc Lang từ từ biến về nguyên dạng, lau Cửu Hoàn đại đao trong tay, cười tà nói:

Cũng tức là, chỉ cần ta tìm được cái tên gọi là Huyền Trang pháp sự kia, liền nhất định có thể bắt được kẻ nửa đêm xông vào phủ phò mã, đúng không?

Nháy mắt, Thiên Bồng đã lẻn vào đô thành, nương theo bóng đêm lặng không tiếng thở xuyên qua mảnh hỗn loạn ngoài đường phố hạ xuống trước mặt Huyền Trang. Quay đầu nhìn cảnh thây ngang khắp đất bên ngoài, Thiên Bồng nhẹ giọng nói:

Nơi này không nên ở lâu, chúng ta nhanh nhanh rời đi thôi.

Nhưng mà… một phương sinh linh đồ thán thế này…

Chuyện đó đến sau hăng xử lý. Việc này không giống bình thường, tên kia căn bản chẳng phải yêu quái gì hết, mà là thần tiên lén hạ phàm. Loại nhân vật ấy, càng khó đối phó hơn yêu quái.

Nói rồi, Thiên Bồng cũng không quản ba bảy hai mươi mốt, công Huyền Trang trên lưng đằng không mà lên.

Trong Đấu Suất Cung, hầu tử mặt không biểu tình nhìn Thái Thượng Lão Quân, khoanh tay lại thong thả nói:

Ngươi biết ta muốn tìm ai? Biết.

Thái Thượng Lão Quân gật gật đầu nói.

Không còn Thiên Đạo thạch, người vẫn có thể không chỗ không biết, không chỗ không hiểu?

Không thể. Nói như vậy, đoạn thời gian vừa rồi ngươi cũng không nhàn rỗi

Hầu tử nhe răng cười nhìn Lão Quân, hít một hơi thật sâu, thán nói:

Muốn đòi về Kim Cương trác… Không được.

Vừa nghe, Lão Quân không khỏi sửng sốt. Lời vốn định nói đều bị nuốt ngược vào bụng, hai sợi mi trắng từ từ nhăn lại.

Thứ kia sẽ một mực không ngừng suy nhược, phạm vi càng lúc càng nhỏ… Rất nhanh, liền chỉ cảm giác được ngang với mắt thường.

Lão Quân vuốt râu nói:

Ngươi, chắc không đến nỗi cần dùng nó để đánh nhau chứ? Hơn nữa, nó vốn là pháp khí của lão phu, đương sơ, cũng tịnh không hề nói muôn tặng cho ngươi.

Dùng nó để đánh nhau thì không cần.

Hầu tử vươn tay nắm lấy Kim Cương trác đang đặt dưới đất. Lấy tay áo lau chùi sạch sẽ, đeo lên cổ tay, nói:

Chẳng qua, nó là thứ duy nhất Phong Linh để lại cho ta. Thật kể ra, ngươi không nợ ta điều gì, nhưng Phong Linh thì sao?

Nghe được hai chữ “Phong Linh”, Thanh Tâm vẫn đứng trong sân lập tức tỉnh người, lô tại dòng lên. Tước Nhi ngồi quỳ ở bên cũng khẽ ngước mắt nhìn.

Biểu tình trên mặt Lão Quân tức thì cứng đờ.