Trên sườn núi, gió nhẹ thổi qua, đè rạp cỏ dại.
Khuê Mộc Lang một tay bóp cổ Huyền Trang, một tay nhấc Cửu Hoàn đại đao, lành lạnh nhìn chằm chằm Hắc Hùng tinh, hỏi:
- Tên đồng bọn kia của các ngươi lúc nào mới tới?
Hắc Hùng tinh nuốt khô ngụm nước bọt, thấp giọng nói:
- Lập tức tới ngay.
Chỉ thấy tay Khuê Mộc Lang đang bóp chặt yết hầu Huyền Trang hơi khẽ dùng sức.
- Đừng!
Hắc Hùng tinh lập tức thất thanh kêu lên.
Khuê Mộc Lang nhướng mày, thong thả nói:
- Đừng, vậy thì bảo hắn nhanh chút. Tu vị Thái Ất kim tiên, chút khoảng cách này, nào cần chạy lâu như vậy? Còn nữa, ngươi ném binh khí sang một bên.
Hắc Hùng tinh liếc nhìn Huyền Trang một cái, trông thấy thần tình thống khổ, trông thấy từng giọt mồ hôi trượt xuống trên trán Huyền Trang, vội vàng gật gật đầu, ném Hắc Anh thương sang một bên.
Lúc này, Huyền Trang sớm đã không nói được ra lời, chỉ biết trợn tròn mắt kinh hoảng nhìn Hắc Hùng tinh. Vạn Phật quan trên đầu rơi ra, rớt lăn xuống đất.
Hắc Hùng tinh hít một hơi thật sâu, cẩn thận nói:
- Ta khuyên ngươi ngàn vạn đừng động Huyền Trang pháp sư, nếu không... Sẽ có đại họa.
Khuê Mộc Lang từ từ nheo mắt lại, nhìn Huyền Trang đang bị mình chế trụ, lại nhìn Hắc Hùng tinh một cái.
Ẩn ẩn hắn cảm thấy có gì đó không ổn, tròng mắt chậm rãi híp thành một khe nhỏ.
Vừa nãy kẻ bị hắn đánh gục rõ ràng là một con bạch long. Từ miệng bạch long, hắn biết người nửa đêm xông vào phủ phò mã kia rất để ý hòa thượng đang ở trong tay mình, cũng bởi thế, hắn mới một đường theo đuôi đến đây, bắt lấy hòa thượng này.
Nhưng mà, rốt cục vì điều gì mà con trư yêu kia và con Hắc Hùng tinh trước mặt phải để ý tới tên hòa thượng không có lấy nửa điểm tu vị này?
Nếu chỉ là bảo tiêu bình thường, bằng thực lực hai đứa đó không khỏi cao đến dọa người. Trư tinh lúc trước tu vị là Thái Ất kim tiên, án theo tình hình khi mình giao thủ cùng hắn. Đương thời hiển nhiên hắn còn bảo lưu không ít thực lực, suy tính ra, ít nhất tu vị cũng là Thái Ất kim tiên trung kỳ.
Về phần Hắc Hùng tinh trước mắt, ít nhất cũng có tu vị Thái Ất kim tiên.
Trong tu hành của Hành giả đạo, từ kim tiên bước vào Thái Ất tán tiên là một bước ngoặt, mà từ Thái Ất tán tiên bước vào Thái Ất kim tiên lại là một bước ngoặt nữa. Dù có là trên Thiên Đình thì cũng chẳng có bao nhiêu thiên tướng tu vị lên tới Thái Ất kim tiên. Chỉ bằng một tên hòa thượng bình thường như này. Bên người lại có hai bảo tiêu tu vị Thái Ất kim tiên. Không khỏi có phần quái lạ.
Lui một bước mà nói, bây giờ nhớ lại, tuy tu vị không bằng được Trư tinh và Hắc Hùng tinh, nhưng con bạch long kia cũng chẳng phải hạng tầm thường. Long, trên thực tế tuy cũng là yêu, lại là yêu quái cao cấp.
Ít nhất theo như cách phân loại của Thiên Quân, long, tịnh sẽ không bị trực tiếp xử lý như yêu quái. Dù là Long tộc phổ thông không có tiên tịch, cũng không chút quan hệ với tứ hải Long Vương, thì chỉ cần không nhiễu loạn nhân gian xúc phạm thiên điều, thường thường Thiên Đình đều sẽ không quản.
Với thân phận đặc biệt như thế, một con bạch long, vì sao sẽ đồng hành cùng một con Trư yêu và một con Hùng tinh?
Thêm một điều, vì sao Trư tinh có thể dễ dàng phá hoại pháp trận trên Định Giới châu xuất từ tay công tượng Thiên Đình, hơn nữa còn nhanh như vậy liền đoán được thân phận của mình...
Khuê Mộc Lang không sợ đắc tội Yêu tộc. Lấy thực lực của hắn, dù có xung đột chính diện cùng Yêu Vương cũng chưa hẳn sẽ rơi xuống hạ phong. Mấy năm nay hắn cũng không ít lần ngầm xử lý Yêu tộc đến quấy rối. Trên thực tế, Yêu Vương chân chính cũng không hứng thú kết thù với hắn, rốt cuộc đó là chuyện đã mất sức lại chẳng lợi lộc gì.
Điều Khuê Mộc Lang sợ nhất, là thân phận mình bại lộ.
Tự ý hạ phàm, đây là trọng tội, cộng thêm ái tình giữa hắn và Bách Hoa Tu... Tin tức này mà lộ ra, quần tiên tất sẽ tạc nồi. Ai cũng không bảo vệ được hắn.
Thân làm tướng soái Thiên Đình, hắn hiểu rất rõ tác phong làm việc của Lăng Tiêu bảo điện. Đến lúc đó, vì mặt mũi Thiên Đình, đại quân vây bắt là điều chắc chắn. Dù có phải san bằng cả Bảo Tượng quốc cũng đều không tiếc.
Trong tam giới này, căn bản không có nơi nào cho hắn dung thân.
Vì thế, bất kể thế nào hắn đều không thể để con Trư yêu kia làm lộ tin tức về mình. Cũng chính bởi nguyên nhân đó, hắn mới đuổi sát mãi tới giờ.
Nhưng hôm nay quay đầu lại, mới phát hiện trên thân mấy người này cơ hồ toàn là nghi điểm.
Nghĩ đến đây, tay đang chế trụ yết hầu Huyền Trang bất giác nới lỏng một chút.
Tuy Hắc Hùng nói Huyền Trang xảy ra chuyện liền sẽ có đại họa, lời ấy Khuê Mộc Lang tịnh không toàn tin, nhưng tăng nhân có thể khiến cho hai con đại yêu Thái Ất kim tiên bảo hộ như thế, khẳng định phải có bối cảnh nào đó.
Cảm giác tay đè lên yết hầu thoáng nới lỏng, Huyền Trang vội vàng thở dốc từng hồi, mãi lúc lâu mới hoãn thần lại được.
Hắn nhìn đăm đăm Khuê Mộc Lang, nhẹ giọng hỏi:
- Bần tăng pháp hiệu Huyền Trang, đến từ đông thổ. Dám hỏi vị tráng sĩ này... Nên xưng hô thế nào?
Khuê Mộc Lang không đáp lời, khẽ liếc hắn một cái, lại nhìn chằm chằm Hắc Hùng tinh.
Ba người cứ thế lẳng lặng đứng đó.
Không lâu sau, từ xa xa, hai người đã thấy được thân ảnh Thiên Bồng xuất hiện phía chân trời.
Vừa trông thấy Thiên Bồng, tay Khuê Mộc Lang đang chế trụ Huyền Trang lập tức hơi dùng sức, đồng thời với đó, tay còn lại cũng sẽ siết lấy Cửu Hoàn đại đao.
Sắc mặt Huyền Trang tức thì phù hiện vẻ thống khổ, Hắc Hùng tinh căng thẳng không thôi, trong khi đó, tốc độ Thiên Bồng lại chẳng có dấu hiệu gì là tăng nhanh cả.
Từ từ, Thiên Bồng hạ xuống trên sườn núi, Cửu Xỉ đinh ba chống đất, không gấp không chậm ngẩng đầu nhìn lên, khẽ đánh giá Khuê Mộc Lang.
- Các ngươi rốt cục là ai?
Khuê Mộc Lang bạo quát.
Huyền Trang thấp giọng nói:
- Bần tăng là...
- Không hỏi ngươi!
Hất đao chỉ hướng Thiên Bồng, Khuê Mộc Lang lành lạnh nói:
- Nói, các ngươi là người nào!
Hắc Hùng tinh có phần hoảng loạn nhìn Thiên Bồng.
Chỉ thấy Thiên Bồng hít một hơi thật sâu, thán nói:
- Ta khuyên ngươi nhanh nhanh về lại trong thành đi, đám người ủng đới ngươi đã bị đuổi ra khỏi thành.
Khuê Mộc Lang thoáng sửng sờ, nhìn thần sắc, có vẻ không hoàn toàn tin tưởng.
Hơi dừng một chút, Thiên Bồng nói tiếp:
- Ngươi ủng đới ngươi đúng là rất nhiều, chẳng qua... Công chúa và ba đứa trẻ đều đã rơi vào tay quốc vương, bọn họ cũng hết cách, không biết phải làm sao.
Sắc mặt Khuê Mộc Lang chợt biến, bước chân loạng choạng, thiếu chút thì ngã xuống, lại vẫn nắm chặt chế trụ yết hầu Huyền Trang.
Song mi nhíu lại gắt gao. Hai mắt sáng lên lấp lánh, tựa hồ đang đánh giá tính thật giả trong lời Thiên Bồng. Tần suất hô hấp rõ ràng gấp rút không ít.
Hồi lâu, hắn mở miệng thấp giọng hỏi:
- Công chúa... Cả ba đứa con ta nữa, hiện tại...
- Bọn họ tạm thời không sao, nhưng nếu còn dây dưa, khó nói sẽ xảy ra chuyện gì. Quốc vương Bảo Tượng quốc là người thế nào, hẳn ngươi phải rõ ràng hơn ta mới đúng.
Khuê Mộc Lang mở to tròng mắt hỏi:
- Các ngươi rốt cục là ai?
- Chúng ta là ai quan trọng vậy ư?
Thiên Bồng chậm rãi đi tới bên cạnh Hắc Hùng tinh, thuận miệng nói:
- Hiện tại quốc vương đang dùng ba đứa con của ngươi uy hiếp phản quân, bức bọn họ ra khỏi thành. Một khi cửa thành đóng lại, bọn họ còn có thể giữ được tính mạng hay không, khó mà nói trước.
Khuê Mộc Lang rõ ràng có phần hoảng loạn.
Hắc Hùng tinh khẽ bước lên một bước, lại bị Thiên Bồng bắt lấy cổ tay.
Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Hắc Hùng tinh:
- Ngươi không nói chuyện của hầu tử đấy chứ?
- Không...
- Không là tốt. Ta sợ hắn một khi biết chuyện liền làm liều, đến lúc đó thì phiền hà to.
Khe khẽ trao đổi tin tức xong, Thiên Bồng bình tĩnh đánh mắt ra hiệu cho Hắc Hùng tinh, để hắn lùi ra sau.
Hắc Hùng tinh lặng lẽ gật đầu, lui ra sau một bước.
Sau thoáng chốc hoảng loạn ngắn ngủi, Khuê Mộc Lang ngẩng đầu dùng Cửu Hoàn đại đao trong tay chỉ tới Thiên Bồng, quát lớn:
- Hai ngươi, thay ta đi cứu công chúa và ba đứa nhỏ về đây!
Vừa nghe, biểu tình trên mặt Thiên Bồng tức thì cứng lại.
Khóe môi khẽ nhếch lên, Thiên Bồng nhẹ giọng cười nói:
- Ngươi phải nghĩ cho kỹ, công chúa và ba đứa nhỏ nằm trong tay quốc vương, chỉ cần chưa chết, ngươi muốn cứu lúc nào cũng được. Nhưng nếu rơi vào tay chúng ta... Khi đó khó mà nói trước điều gì.
- Nói nhảm ít thôi! Ta để các ngươi đi thì cứ đi!
Khuê Mộc Lang quát nói.
- Làm thế nào?
- Hết cách rồi, chắc là hắn sợ chúng ta đánh lén sau lưng. Thời khắc này có nói gì cũng vô dụng. Tận lượng kéo dài thời gian. Hầu tử sắp trở lại, rất nhanh Thiên Quân cũng sẽ đến. Thiên Đình chắc sẽ phái Giác Mộc Giao tới, hắn là thủ lĩnh của nhị thập bát tú, thượng cấp trực tiếp của Khuê Mộc Lang, bất kể thế nào hẳn sẽ dễ nói chuyện hơn chúng ta. Khi hầu tử tới, nhớ dặn hắn đừng nói ra thân phận.
- Hiểu rồi.
*****
Lúc này, hầu tử chính đang cắn răng, dồn toàn lực lao tới vị trí Huyền Trang, Kim Cô bổng đã nằm gọn trong tay.
Hết thảy quanh mình hóa thành quang ảnh vụt qua trong tầm mắt
Nam Thiên môn, hai mươi bảy chùm sáng lấp lánh tấn tốc xuyên qua. Nháy mắt đã tan biến phía chân trời.
Trừ Khuê Mộc Lang, nhị thập bát tú xuất ổ mà ra, thiên binh ở bên sớm đã nhìn mà ngây dại.
Trong thành lâu, Trì Quốc thiên vương chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Tĩnh. Không đợi hắn mở miệng, Lý Tĩnh liền dùng tay đụng nhẹ lên giáp ngực của hắn, nhắc nhở nói:
- Đóng Nam Thiên môn, bảo hiểm chút.
- Dạ!
*****
Âm thầm truyền lời cho Hắc Hùng tinh xong, Thiên Bồng khẽ cười lùi ra sau một bước, nói với Khuê Mộc Lang:
- Được, nếu ngươi đã nói như vậy, ta sẽ đi cứu vợ con cho ngươi. Có vợ con ngươi ở đây, ngươi cũng sẽ không có gan làm gì bất lợi với Huyền Trang pháp sư. Về phần vị huynh đệ Hắc Hùng này, tạm thời ở lại bồi ngươi.
Nói rồi, hắn vỗ nhẹ lên vai Hắc Hùng tinh, dặn chú ý cẩn thận, lập tức xoay người liền đi.
Lần này, hắn tịnh không chậm rãi như trước, mà sử ra toàn lực. Cự ly hơn mười dặm, với hắn chẳng qua chỉ là thoáng chốc mà thôi.
Nháy mắt, hắn đã đặt chân tới đô thành.
Để tiết kiệm thời gian, hắn trực tiếp sử ra pháp thiên như địa, lăng không biến thành một cự nhân trăm trượng!
Binh sĩ hộ vệ tường thành trông thấy một cự nhân đột nhiên xuất hiện giữa thiên không, ai nấy đều cả kinh há hốc mồm.
Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, là từng hồi tiếng kêu rít kinh thiên động địa vang lên.
Những quân trận ủng đới phò mã ở ngoài thành càng là trực tiếp vỡ trốn. Về phần bộ đội của quốc vương đứng trên tường thành, không phải bọn họ không muốn trốn, then chốt là tường thành chỉ chừng đó, có trốn cũng không biết trốn đi đâu.
Không chút do dự, Thiên Bồng trực tiếp hạ xuống cạnh tường thành, nâng cước nhắm chuẩn tường thành.
Ngay tích tắc hắn giơ chân lên, binh sĩ trên tường thành dưới chân lập tức cả lăn lẫn bò trốn sang hai bên, tấn tốc dọn ra một đoạn tường thành trống trơn.
Chỉ thấy chân hắn trùng trùng đạp xuống.
Một tiếng nổ vang, tức thì, tường thành chắc nịch sụp đổ một đoạn dài.
Đối mặt với tiếng khóc xen lẫn tiếng quát của binh tướng và bách tính dưới chân, Thiên Bồng cao giọng gầm nói:
- Nói cho quốc vương các ngươi, giao công chúa Bách Hoa Tu và ba đứa nhỏ ra đây, phải sống. Bằng không, ai trong tòa này cũng đừng hòng chạy. Lập tức, nghe rõ chưa!
Lúc tiếng quát vừa ra, quốc vương Bảo Tượng quốc đang đứng trên thành lâu, một khắc trước còn uy phong lầm lẫm, một khắc sau đã sợ đến ngã bệt xuống đất, đầu óc trống rỗng.