Trong Đâu Suất Cung, Thanh Tâm và Thái Thượng Lão Quân mắt to trừng mắt nhỏ, Tước Nhi ở bên nghiêng mặt đi, lặng lẽ ngồi pha trà làm bộ như không thấy.
Hồi lâu, Thanh Tâm khẽ nhướng mày, trong khi Lão Quân lại súc mày thành hình chữ bát.
- Ta tìm ngươi, ngươi không xuất hiện, hắn tìm ngươi, ngươi liền chui ra?
Vừa nghe, Lão Quân lập tức ho khan hai tiếng, vuốt râu lúng túng cười nói:
- Chẳng phải vi sư vướng chút việc bận ư?
Thanh Tâm nghiêng đầu, nhíu mày hỏi:
- Bận gì? Nói nghe thử xem nào.
- Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.
- Ừ, tiếp đi?
- Chuyện đó không liên quan gì đến ngươi.
- Không liên quan cũng nói được chứ sao, không nói được, chứng tỏ ngươi có gì giấu ta.
Thanh Tâm từ từ khoanh tay trước ngực, hai mắt híp thành một khe nhỏ, nhìn chằm chằm Lão Quân, bộ dạng muốn hỏi đến cùng mới thôi.
Nín hồi lâu, Lão Quân hết cách, đành phải thấp giọng thán nói:
- Vi sư làm thế cũng là bởi không muốn ngươi nảy sinh xung đột cùng tên sư huynh kia?
- Vì sao?
Thanh Tâm vẫn truy hỏi không tha, mặt lạnh tanh.
- Hầu tử...
Lão Quân ấp úng khó mà nói tiếp, miệng môi nhấp hé, nhíu mày nói:
- Ai, ngươi cũng biết hắn không dễ chọc, ta quản hắn làm gì? Đâu Suất Cung này, ngươi xem, thanh tịnh biết mấy, Tà Nguyệt Tam Tinh Động của lão nhi Tu Bồ Đề cũng nhã trí, con khỉ kia thích làm gì thì cứ để nó làm, ta nhắm mắt làm ngơ, tội gì dính vào cho mệt xác?
Nói rồi, Lão Quân thỏng tay, nhìn thẳng vào mắt Thanh Tâm.
Hai sư đồ lại mắt to trừng mắt nhỏ, toàn bộ sảnh đường chìm trong an tĩnh.
Tước Nhi ở bên lặng lẽ pha trà. Đẩy nhẹ hai chén trà xanh tới trước mặt hai người, khẽ khom lưng với Lão Quân rồi đứng dậy rời đi.
Nhưng màn đấu mắt giữa hai người vẫn chưa kết thúc.
Ánh mắt Thanh Tâm càng lúc càng bố đầy nghi hoặc, ánh mắt Lão Quân lại càng lúc càng lấp lánh.
Hồi lâu. Ngay khi Lão Quân sắp chịu không nổi, chuẩn bị nói toạc hết ra, Thanh Tâm đột nhiên hừ một tiếng, bĩu môi, có vẻ không vui nói:
- Sư phó, người gọi Phong Linh kia là ai?
- Ách? Ngươi hỏi cái đó làm gì?
- Trước kia không nghe qua, thuận miệng hỏi hỏi thôi. Vừa nghe các ngươi nói đến, tựa hồ hầu tử rất để ý đến nàng.
Lão Quân thầm thở phào một hơi. Nhẹ giọng nói:
- Phong Linh là tứ đồ đệ của thủ đồ dưới gối Bồ Đề lão nhi.
- Tứ đồ đệ của đại sư huynh? Vậy chính là sư điệt của ta?
Lão Quân khẽ gật đầu.
- Thế giữa nàng và hầu tử có quan hệ gì đặc thù à?
Lão Quân phất phất tay nói:
- Xem như người yêu.
- Xem như? Người yêu mà còn xem như? Phải thì là phải. Không phải thì là không phải, sao còn xem như?.
Vuốt râu nghĩ ngợi một lúc, Lão Quân thuận miệng đáp:
- Vậy thì là phải.
- Là người yêu, thế tam thánh mẫu đang bị áp dưới Hoa Sơn lại có quan hệ gì với hắn?
Lão Quân nhíu mày suy nghĩ một chút, đáp nói:
- Đã bái thiên địa, hẳn được coi là thê tử của hắn.
Vừa nghe, Thanh Tâm “À” một tiếng, thì thào nói:
- Làm nửa ngày, thì ra còn là một con khỉ đào hoa.
Hớp trà Lão Quân mới đưa vào mồm thiếu chút thì bị sặc ra.
- Sao vậy? Ta nói không đúng ư?
Liếc nhìn Lão Quân, Thanh Tâm có vẻ không vui nói:
- Kẻ tu đạo, chú trọng là thanh tâm quả dục, dù có tu Hành giả đạo thì cũng vậy. Tuy tán tu không như chính thần Thiên Đình bị chế ước bởi thiên điều, số thành gia cũng có không ít, nhưng đã có thê tử còn dụ dỗ tình nhân... Lại là sư điệt của mình... Người này đúng thật chẳng ra làm sao. Sư phó thấy ta nói đúng không?
Lão Quân cười khan hai tiếng, lặng lẽ gật đầu:
- Đúng, đúng!
Nói đến đây, chủ đề lại biến chuyển. Thanh Tâm chợt nói:
- Ta vừa nghe nói đương sơ hắn giết lên Thiên Đình, chính là vì cái cô Phong Linh kia. Như quả từ góc độ này mà nói, ngược lại cũng có mấy phần thật tâm.
Nói rồi, nàng khe khẽ liếc nhìn Lão Quân.
Lão Quân cúi đầu, bưng chén trà xoa vuốt trong tay, vuốt mãi vuốt mãi mà không nói chuyện. Tựa hồ khắc ý bảo trì trầm mặc.
- Sư phó...
Thanh Tâm kéo dài giọng, ra vẻ thờ ơ nói:
- Đương sơ. Nghe nói hình như là ngươi khiến Phong Linh hồn phi phách tán. Chuyện đấy là thế nào?
Ngụm trà vừa vào miệng tức thì triệt để sặc ra, bắn vãi đầy đất.
Thanh Tâm ngồi quỳ phía đối diện, nhìn, lại không có động tác nào.
Nhìn lá trà vương vãi đầy đất, Lão Quân lại cúi đầu nhìn vạt áo trên người, nhẹ giọng thán nói:
- Ai nha, không cẩn thận, áo ướt hết cả rồi.
Nói xong, liền đứng dậy bước nhanh ra ngoài sảnh đường.
Động tác nhìn như tùy ý, lại cực nhanh, không cho Thanh Tâm đủ thời gian để kịp phản ứng, nháy mắt đã tan biến ngoài bậc cửa.
Đợi lúc Thanh Tâm kịp hoãn thần đuổi theo, vừa tới góc rẽ, bóng dáng Lão Quân sớm đã mất tăm. Toàn bộ sân viện trống trải chẳng thấy người đâu.
Tùy ý quét mắt quanh một vòng, Thanh Tâm trùng trùng hừ lạnh, mím môi, rất là không vui hừ nói:
- Mượn trà độn, sao phải tránh mặt một cách vụng về vậy? Lão đầu tử này, nhất định là có điều gì đó không muốn nói cho ta. Chẳng sao, ngươi không nói, tự ta tra. Nếu còn không được, trực tiếp đi hỏi con khỉ kia!
Nói rồi xoay người liền đi.
Trên mái hiên lầu các, Lão Quân từ từ ló đầu ra nhìn lưng ảnh Thanh Tâm dần đi xa:
- Ngươi nói xem, sao nha đầu này hiếu kỳ nặng vậy?
Nói rồi, hắn liếc mặt sang bên, nói:
- Mà sao ngươi cũng lên đây?
Lúc này, ngay bên cạnh, Tu Bồ Đề chính đang tự tiếu phi tiếu nhìn hắn:
- Hắc, nhìn bộ dạng ngươi kìa. Dù sao sớm muộn rồi cũng sẽ biết, cần gì phải sợ như vậy?
- Ta sợ, là bởi ta da mặt mỏng. Không dày như tường thành giống ngươi.
Nói xong, Lão Quân căm hận liếc Tu Bồ Đề một cái, nói:
- Nếu đã sớm muộn rồi cũng sẽ biết, thế sao ngươi không trực tiếp nói cho nàng? Lòng vòng nhiêu khê như vậy, vui lắm à?
Tu Bồ Đề thở dài một hơi, lắc lắc đầu nói:
- Nói không ra miệng, nói không ra miệng. Cứ để chính nàng đi tìm hiểu, đến lúc đó, ắt sẽ đến chất vấn chúng ta.
*****
Lúc này, đô thành Bảo Tượng quốc sớm đã chìm trong hỗn loạn, trừ mặt tường thành mà Thiên Bồng đang đứng, toàn bộ số cửa thành còn lại đã chen đầy bách tính và quân đội mất hết sĩ khí đang cuồng cuống tháo chạy.
Quốc vương Bảo Tượng quốc tránh trên thành lâu sợ đến nỗi chân cẳng mềm nhũn, dựa vào mấy tên tướng lĩnh dìu đỡ mới miễn cưỡng đứng vững, kéo lấy tay thừa tướng ở bên luôn mồm lắp bắp hỏi:
- Làm thế nào… Làm thế nào, giờ phải làm thế nào?
Thừa tướng kia cũng hoảng.
Không chỉ thừa tướng, số đi cùng quốc vương trên thành lâu, trên đến đại thần tướng lĩnh, dưới tới binh đinh tiểu lại. Ai ai nhìn thấy một tên cự nhân trăm trượng đứng ở ngay trước mắt mình, sao có thể không hoảng cho được?
Bọn họ không biết cự nhân này từ đâu mà tới, nhưng bọn họ biết, cự nhân này tất có quan hệ với phò mã.
Phò mã gia hiểu yêu pháp, cái đó bọn họ rõ ràng, thậm chí có người còn tận mắt thấy qua. Song rốt cuộc đó chỉ là tiểu hình pháp thuật, quanh đi quẩn lại chỉ là kỹ xảo vặt vãnh kiểu như cách không lấy vật, phi thiên độn địa. Dù có là lấy đầu thượng tướng giữa vạn quân thì cũng không vượt xa thực lực thường nhân quá nhiều.
Trước đây, bọn họ cho rằng chỉ cần đại quân áp sát. Mặc phò mã có ba đầu sáu tay cũng khó mà ngăn cản. Thậm chí chỉ cần xác định là yêu nghiệt, có thể mời cao tăng đắc đạo hoặc đạo sĩ tu thành chính quả, nói không chừng có thể nhấc tay trừ đi yêu nghiệt. Rốt cuộc dân gian có rất nhiều truyền thuyết, tỷ như máu trâu máu chó phá được yêu pháp.
Nhưng hôm nay xem ra, chuyện căn bản không hề đơn giản như vậy...
Bỗng dưng để bọn họ đối mặt với một cự nhân trăm trượng, có ai mà không tim đập chân run? Nếu không phải bị quốc vương kéo lấy, sợ rằng thừa tướng kia đã dẫn đầu bỏ chạy rồi.
Mấy tên binh đinh thừa lúc người khác không để ý, lén la lén lút lẻn về phía cửa chính, nhưng bọn họ vừa chạy khỏi thành lâu, lại lập tức la trời la đất chạy ngược trở về.
- Các ngươi làm cái gì?
Một tên tướng lĩnh quát lên.
Binh đinh chỉ về hướng Thiên Bồng đang đứng, run rẩy nói:
- Hắn... Hắn đang nhìn nơi này.
Tướng lĩnh kia nửa tin nửa ngờ bước ra cửa, ngẩng đầu vừa nhìn, sợ đến nỗi chạy rụt trở về, lúc vượt qua bậc cửa luống cuống té ngã xuống đất.
- Rốt cục có chuyện gì?
Một tên tướng lĩnh khác lệ thanh hỏi.
- Hắn... Hắn đúng thật đang nhìn thành lâu!
Vừa nghe, chúng nhân tại trường tức thì lạnh cả sống lưng.
Hồi lâu, thừa tướng khom người cẩn thận hỏi:
- Bệ hạ, giờ... Giờ làm thế nào?
Ngơ ngẩn đứng đó hồi lâu. Quốc vương giương giương mồm thấp giọng nói:
- Đi... Dẫn công chúa và mấy yêu nghiệt kia, mang hết lên đây.
- Dạ...
Một tên tướng lĩnh khẽ gật đầu, dẫn mấy tùy tùng tức tốc lui ra cửa.
Lúc này, hầu tử đã lướt qua bầu trời đô thành bị ánh lửa chiếu rọi đỏ bừng, vẻ mặt giận dữ, không cúi xuống nhìn Thiên Bồng lấy một lần.
Từ giữa eo lấy ra phiến ngọc giản kết nối với ngọc giản mà hắn tặng cho Huyền Trang, hắn tấn tốc khóa định vị trí. Nháy mắt liền trùng trùng nện xuống sườn núi nhỏ nơi mà Huyền Trang đang đứng.
Nhất thời cát đá bay ngang, mặt đất rung rung, bụi đất cuộn lên tấn tốc khuếch tán như gợn sóng, chỉ thoáng chốc đã tràn khắp ngọn núi.
Ở trung tâm vụ va chạm, hầu tử từ từ đứng dậy, nộ mực trừng trừng nhìn Khuê Mộc Lang.
- Ngươi là ai?
Đây là câu đầu tiên mà hầu tử hỏi Khuê Mộc Lang.
Thời này khắc này, Khuê Mộc Lang đã bị linh lực ba động cường liệt trên người hầu tử làm cho kinh hãi, miệng há hốc mãi mà không ngậm lại được.
Hành giả đạo chú trọng cương cường, Ngộ giả đạo chú trọng tinh chuẩn, cường độ linh lực của Hành giả đạo và cường độ linh lực của Ngộ giả đạo, cơ bản là hai thứ không thể đem ra so sánh.
Nhiều năm như vậy, hắn hạ giới là yêu, thượng thiên làm tướng, gặp qua yêu quái nhiều không đếm xiết, dù có là ở trên thân Dương Tiễn, kẻ được xưng đệ nhất Chiến Thần tam giới, hắn cũng không cảm giác được linh lực ba động cường liệt như thế.
Trong cơn kinh hãi, tay đang chế trụ yết hầu Huyền Trang bất giác siết chặt.
Hầu tử vừa bước ra nửa bước lập tức dừng lại.
Hai người cứ thế giằng co.
Lúc này, Khuê Mộc Lang đã triệt để hoảng thần.
Hắn thực không ngờ, chỉ bắt cóc một tên hòa thượng thôi, lại sẽ dẫn ra một nhân vật khó lường đến vậy. Chẳng lẽ gia hỏa trước mặt cũng là bảo tiêu? Thế rốt cục hòa thượng này là ai?
Trước kia phát giác được một tên Long tộc và hai tên đại yêu Thái Ất kim tiên đang bảo hộ cho hòa thượng, hắn đã ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng, bây giờ cư nhiên lại bật ra một kẻ như này, thậm chí thực lực vượt xa tầm nhận biết của hắn.
Hồi lâu, hắn nuốt khô ngụm nước bọt, tròng mắt mở to, thấp thỏm hỏi:
- Các ngươi... Rốt cục là ai?