Hai hàng lông mày Thiên Bồng khẽ run lên, có vẻ không vui nhìn hầu tử.
Hắn rất rõ ràng hầu tử làm vậy là đang cố ý trêu chọc mình, giờ phút này, hắn không muốn so đo làm gì với đối phương, chỉ thoáng nhìn một cái liền quay mặt trông hướng phương xa.
Người đứng quanh bốn phía đều đang lặng lẽ quan sát hầu tử, ngay cả Khuê Mộc Lang cũng vậy. Trong nhãn thần có mấy phần kinh ngạc, giống như sợ đột nhiên hầu tử nói với hắn, rằng những lời vừa nãy chỉ là vui đùa, sau đó vung bổng lên, một côn kết thúc sinh mạng mình.
Lấy hiểu biết của hắn đối với hầu tử, đối phương xác thực có khả năng làm như vậy. Con khỉ này ngang ngược ra sao, toàn thế nhân đều biết.
Bốn phía chìm trong câm lặng.
Mắt thấy trêu chọc Thiên Bồng chẳng thú vị gì, thoáng trầm mặc một lúc, hầu tử nhìn Khuê Mộc Lang, côn bổng dộng mạnh, nói:
- Được rồi, nguyện vọng của ngươi ta đều đồng ý, nói hay lắm, ta rất vừa ý. Chẳng qua... Ngươi nói kiếp sau làm trâu làm ngựa cho ta, ta lại không tin. Nghĩ xem, kiếp sau ngươi đầu thai thành thứ quái quỷ gì ta còn không biết, lỡ đầu thai thành mấy thứ đại loại như xà trùng thử kiến, khi đó có muốn làm trâu làm ngựa, ta cũng chẳng thiết tha gì. Như vậy tính ra, ta vẫn chịu thiệt không nhỏ.
Khuê Mộc Lang sửng sờ, nhất thời không biết hầu tử nói thế là có ý gì. Chúng nhân bốn phía cũng không khỏi nghi hoặc.
Không đợi chúng nhân kịp phản ứng, chỉ thấy hầu tử sờ cằm, làm bộ suy tư một phen rồi nói:
- Hay là như vậy đi, mạng mà ngươi nợ ta, trước tạm thời gửi ở đó. Không cần đợi kiếp sau, kiếp này, ngươi liền làm trâu làm ngựa cho ta. Giản đơn mà nói, thì ta cho ngươi nhập bọn.
Lời này vừa ra, đám người bốn phía đều súc mày thành một đoàn, nhất thời chẳng kịp phản ứng gì. Ngay cả Khuê Mộc Lang cũng có phần hoảng loạn.
Nhập bọn? Cái gì thế này?
Hắn chớp chớp mắt, có phần hoảng hốt nghĩ ngợi hồi lâu, mãi một lúc sau mới ngẩng đầu nói:
- Đại Thánh gia... Tiểu nhân, tiểu nhân còn mang tội Thiên Đình trên người, dù muốn...
Lời còn chưa xong, chỉ thấy hầu tử khoát khoát tay nói:
- Cái đó ngươi không cần để ý. Cứ coi như ngươi đã bị ta đánh chết. Mạng ngươi giờ là của ta, ai muốn lấy mạng ngươi, tất phải tìm ta mà đòi. Không xin là lấy là trộm cắp. Chưa được sự đồng ý mà dám đụng đến đồ của ta, ấy chính là tặc. Dù có là Ngọc đế lão nhi, ta cũng phải đánh hai côn trước rồi tính. Về phần có gánh nổi hay không thì phải xem xương cốt hắn cứng được đến đâu.
Nói rồi hắn ý vị sâu xa nhìn Giác Mộc Giao một cái. Giác Mộc Giao vừa bị hắn nhìn như vậy, lập tức cả người ngớ ra.
Vừa nãy bọn họ còn đang biện hộ cho Khuê Mộc Lang, muốn giữ lại mạng Khuê Mộc Lang để giao cho Thiên Đình xử trí, chỉ chớp mắt, hầu tử cư nhiên lại thay đổi ý định, không chỉ bỏ qua Khuê Mộc Lang, còn muốn xóa luôn chuyện hắn phạm phải thiên điều?
Cái quái quỷ gì thế này? Hầu tử đột nhiên phát thiện tâm? Đào góc tường Thiên Đình? Hay là có hậu thủ nào khác?
Thời này khắc này, thần tình Giác Mộc Giao có thể nói là cực kỳ tinh thải. Nhất thời không biết nên vui hay nên buồn. Nhớ tới nội dung trong ngự chỉ của Ngọc đế, vội vàng nói:
- Đại Thánh gia, Khuê Mộc Lang phạm phải trọng tội, bệ hạ lệnh chúng ta tới truy bắt, ngài làm thế e rằng... Không hay cho lắm?
Hầu tử không đáp lời, mà chỉ dùng khóe mắt im lìm nhìn Giác Mộc Giao, khóe môi vẫn mang theo ý cười.
Nuốt khô ngụm nước bọt, Giác Mộc Giao bước lên trước một bước, chắp tay, có phần thấp thỏm nói:
- Thiên điều, chính là căn cơ để Thiên Đình trị lý tam giới, nếu chuyện Khuê Mộc Lang không được xử lý thỏa đáng, ngày sau, sợ là Thiên Đình khó mà quản thúc chúng tiên. Đến lúc đó chúng tiên thân cậy thần chức, lại tự ý hạ phàm mưu tư, như thế, tam giới tất loạn.
Hầu tử vẫn im lìm không đáp, nheo mắt lẳng lặng nhìn Giác Mộc Giao, ý cười trên môi chính đang từ từ tan biến.
Giác Mộc Giao nói tiếp:
- Đại Thánh gia, chuyện này can hệ rộng lắm, mong ngài nghĩ lại cho. Đến khi ấy bệ hạ trách tội xuống...
Lời nói đến đây, Giác Mộc Giao chợt ngưng lại. Thần thái trên mặt cứng đờ, bởi hắn đột nhiên phát hiện ánh mắt hầu tử nhìn mình đã biến.
Loại cảm giác ấy, hệt như một tảng đá bị nung đỏ lỏa lộ trong không khí, chính đang lạnh dần, đen dần bằng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Nghiêng đầu, hầu tử dùng côn bổng chỉ vào hắn, mặt không biểu tình nói:
- Nói, tiếp tục nói đi.
Miệng run run há ra, cuối cùng Giác Mộc Giao lại không thốt được tiếng nào, mà chỉ chậm rãi cúi đầu, lui ra sau một bước.
Tròng mắt không dám ngước nhìn hầu tử.
- Sao không nói tiếp?
Hầu tử nhấc chân đi tới chỗ Giác Mộc Giao, Thiên Bồng vội chắn ở trước người hầu tử, thấp giọng nói:
- Đừng làm loạn, rốt cục hắn vẫn là thủ lĩnh của nhị thập bát tú, với tình hình hiện thời, chúng ta không tiện nảy sinh tranh chấp với Thiên Đình.
Hầu tử vươn tay gạt Thiên Bồng ra, một mặt chậm rãi bước hướng Giác Mộc Giao, một mặt thong thả nói:
- Nếu ta có thể bị giết chết, nếu binh tướng Thiên Đình có khả năng đánh bại ta, ta nghĩ, mình đã chết vô số lần.
Nói rồi, hắn bật cười, cười đến nỗi da đầu Giác Mộc Giao tê rần. Hai mươi sáu vị tinh quân còn lại cũng đều có phần khủng hoảng.
Thời này khắc này, Giác Mộc Giao rất muốn quay lưng bỏ chạy, bởi vì hắn rất rõ ràng kẻ gọi là “Đại Thánh gia” trước mắt là hạng người thế nào.
Tuy hắn không tự thân trải qua trường đại chiến kia, đối với tuyệt đại đa số người trong tam giới, khởi nguyên của trận đại chiến năm đó đến nay vẫn là ẩn số, thậm chí ngay cả Ngọc đế đều không muốn bóc trần đáp án bí ẩn kia, nhưng có chút chuyện, rốt cục không thể làm giả được.
Giác Mộc Giao là xưng hô của một chức vị. Giác Mộc Giao tiền nhiệm là người, hiện nhiệm lại là giao yêu. Vì sao Thiên Đình chịu phá lệ chiêu thu yêu quái lên Thiên Đình nhậm chức? Bởi vì trong trận đại chiến kia, chủ lực Thiên Đình cơ hồ chết mấy bảy tám phần mười, ngay cả Đạo gia nhất mạch dưới phàm trần cũng tổn thất thảm trọng.
Ai giết?
Thế nhân đều biết, chính là con khỉ trước mắt này.
Giác Mộc Giao tiền nhiệm càng là bị Hoa Quả Sơn bắt tù trước cả khi đại chiến nổ ra, nghe nói tao thụ khổ hình, tử trạng cực thảm, cả hồn phách cũng không giữ được. Thi thể còn bị lôi tới ngoài Nam Thiên môn thị uy.
Chính bởi như thế, cái tính thù dai của hầu tử sớm đã truyền khắp tam giới. Vô luận là Thiên Đình đối địch với hắn, hay yêu quái đứng ở cùng một chiến tuyến đều biết con khỉ này cực ghi thù, thậm chí đã đến cảnh giới thiên chấp.
Có câu là “Thà đắc tội quân tử, chứ đừng đắc tội tiểu nhân”. Hầu tử... Chính là cái loại tiểu nhân không thể đắc tội ấy.
Đối mặt với một con khỉ như vậy, lại hoàn toàn không cách nào dự đoán được suy nghĩ thực sự trong đầu đối phương. Thời này khắc này, Giác Mộc Giao chỉ muốn đi đầu xuống đất.
Hắn rất muốn chạy, chạy xong là hết chuyện. Nhưng hắn biết, hắn chạy không thoát.
Hết cách, hắn đành cắn răng ngước đầu lên.
Phía bên kia, hầu tử lại là một bộ thần sắc dương dương đắc ý chậm rãi dạo bước quanh người Giác Mộc Giao, thỉnh thoảng ngửa đầu than thở, mãi mà không nói lời nào.
Không ai nói chuyện, chúng nhân đều lặng lẽ dõi mắt theo, chỉ có tiếng dạo bước khoan thai của hầu tử, xen lẫn với tiếng nghẹn ngào của Bách Hoa Tu.
Huyền Trang ngày thường hay làm nhất là khuyên người khác. Lúc này cũng không nói gì, yên ắng đứng đó, lặng lẽ mà nhìn.
Nguyên cả sườn núi yên lặng đến đáng sợ.
Một cảm giác đè nén khủng bố ép tới Giác Mộc Giao, khiến chân cẳng hắn mềm nhũn ra. Gió buổi sớm mai vạch qua gò má, mang theo hơi lạnh buốt đến tận xương.
Hắn thẫn thờ phát hiện, lưng mình sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Một khắc trước hắn còn đang nghĩ tới vấn đề của Khuê Mộc Lang, bây giờ lại đang lo lắng cho tính mạng bản thân.
Ai biết được, liệu con khỉ này có đột nhiên một gậy nện lên đầu mình?.
Hầu tử giết hắn còn cần lý do ư?
Đáp án là. Không hề.
Câu vừa nãy hầu tử nói rất đúng, nếu có thể giết chết hắn, Thiên Đình sớm đã giết rồi, căn bản sẽ không để hắn sống tới ngày hôm nay. Sở dĩ hắn vẫn đứng ở kia, đơn giản là bởi Thiên Đình không làm gì được.
Giả sử Giác Mộc Giao chết ở chỗ này, Thiên Đình sẽ vì thế mà khởi binh hỏi tội hầu tử?
Đó là chuyện không chút khả năng. Bằng đám tướng lĩnh Thiên Đình hiện thời, bất luận do ai lãnh binh, đều là dê vào miệng hổ.
Giết Giác Mộc Giao, có lẽ ngay cả một câu xin lỗi tỏ ý đáng tiếc hầu tử đều không cần làm. Chuyện này sẽ cứ thế mà bị bỏ mặc. Điểm ấy, từ cái lúc hầu tử cường hành ép mở Nam Thiên môn liền có thể thấy được.
Thời này khắc này, Giác Mộc Giao chợt cảm thấy trời đất như quay cuồng.
Tới nơi này, thật không khác gì chui đầu vào chỗ chết.
Hai mươi sáu tinh quân còn lại đang lơ lửng giữa không trung cũng cảm nhận được ý vị khủng bố trong đó, ai nấy đều chuẩn bị sẵn sàng. Không phải chuẩn bị nghênh chiến, mà là chuẩn bị chỉ cần hơi có dị động liền quay đầu chạy trốn.
Cứ vậy thong thả vòng quanh hai mươi lượt. Đột nhiên hầu tử từ mặt sau vỗ tay lên vai Giác Mộc Giao.
Vừa vỗ, tâm tạng chúng nhân như muốn nhảy bật ra ngoài.
Chỉ nghe phốc một tiếng, cuối cùng Giác Mộc Giao chịu không nổi nữa, cả người quỳ rạp xuống đất, dập đầu kêu nói:
- Đại Thánh gia tha mạng!
- Tha mạng cái gì? Ta có nói muốn lấy mạng ngươi đâu.
Hầu tử chậm rãi đi tới trước mặt Giác Mộc Giao, ngồi xổm xuống, giống như đang trêu gái, dùng ngón tay nâng cằm Giác Mộc Giao lên, thong thả nói:
- Chẳng qua nói đi thì cũng phải nói lại, ta khiến ngươi tay không mà về, e là ngươi khó ăn khó nói với Ngọc đế?
Lúc này, hai người gần trong gang tấc. Thậm chí Giác Mộc Giao có thể nhìn được rõ ràng từng sợi lông tơ trên mặt hầu tử, nhìn rõ tơ máu trong vành mắt đối phương.
Mắt hắn đỏ au, toàn thân run rẩy, làm gì còn phong phạm của bậc đại tướng, ngay cả dục vọng phản kháng đều không có.
Chỉ thấy hầu kết hắn nhuyễn động, nuốt khô ngụm nước bọt, thấp giọng nói:
- Đại Thánh gia nói thế nào thì cứ làm thế ấy. Tiểu nhân không dám không theo. Bệ hạ... Bệ hạ khẳng định... Khẳng định cũng sẽ không có dị nghị.
- Thiên điều thì sao?
- Thiên điều là do người định, sao tránh khỏi có chỗ sơ sót... Nếu còn không được, thì sửa.
Nói rồi, hắn khủng hoảng cười khan, quay đầu nhìn quanh bốn phía. Đám đồng liêu gần đó lập tức hiểu ý, ai nấy đều vội vàng gật đầu, gượng nặn ra ý cười phụ họa.
Bọn họ một mặt cười nịnh, một mặt cẩn thận quan sát hầu tử, tròng mắt ai nấy đều mở to, lưng đẫm mồ hôi.
Hầu tử lại vẫn bộ thần tình kia, không có lấy nửa điểm phản ứng khác thường.
Tiếng cười im bặt mà dừng. Sườn núi lại lần nữa an tĩnh đến đáng sợ.
Hồi lâu, cuối cùng thì khóe môi hầu tử cũng từ từ nhếch lên.
Nhìn thấy thần tình tự tiếu phi tiếu kia, đám thiên tướng tại trường mới khẽ thở phào một hơi.
- Ngươi nói vậy nghe cũng có lý.
Hầu tử gật gật đầu, đỡ lấy đầu gối chậm rãi đứng dậy, xoay người bỏ đi. Đưa lưng về phía Giác Mộc Giao, thở dài nói:
- Nếu đã thế, sao các ngươi còn chưa cút? Đợi ta mời các ngươi ăn điểm tâm chắc?
Nghe được câu này, đám thiên tướng như hoạch đại xá, không đợi Giác Mộc Giao ra lệnh, lũ lượt quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã biến mất tăm mất tích. Giác Mộc Giao cũng vội vàng xoay người đằng không mà lên, nháy mắt liền tan biến phía chân trời.
Chỗ này, bọn họ thật sự không dám ở lại thêm dù chỉ một giây.
Tức thì, trên sườn núi chỉ thừa lại đám người hầu tử và gia đình Khuê Mộc Lang.
Khuê Mộc Lang vội dập đầu quỳ xuống, nói:
- Tiểu nhân cảm tạ ân cứu mạng của Đại Thánh gia!
Hai đứa trẻ và cả Bách Hoa Tu cũng quỳ xuống theo.
Từng bước đi tới trước mặt Thiên Bồng, hầu tử phất phất tay nói:
- Nhìn xem, thế là xong. Năm đó nếu ngươi chịu hàng ta, kết quả cũng sẽ không khác như vầy là bao. Có hối hận chút nào không?
Nói xong, hắn cười lên khanh khách.
Thiên Bồng lườm hắn một cái, nói:
- Lời Giác Mộc Giao nói cũng có lý. Huống hồ, ngươi chọc giận Thiên Đình như vậy, tưởng rằng Thiên Đình là giấy dán ư?
- Nó có phải giấy dán hay không không quan trọng, chỉ cần ta không phải giấy dán là được rồi. Rận nhiều không ngứa, trái đa không sầu, dưới gầm trời này, còn ai đắc tội với Thiên Đình sâu hơn ta?
- Vì sao phải cứu hắn?
- Tâm trạng thoải mái, tự dưng hứng lên, thích thì làm? Ta cũng không biết, chỉ biết ta đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia khuyên hàng ngươi, thế là cứu thôi.
Nói rồi, hầu tử vươn tay vỗ vỗ vai Thiên Bồng, bước qua người hắn, đi tới chỗ Khuê Mộc Lang.
Cả nhà Khuê Mộc Lang vẫn đang quỳ trên mặt đất.
Hai mắt Huyền Trang từ từ khép lại, mặc niệm “A di đà Phật”, không biết là có ý gì.
Từng bước đi tới trước mặt Khuê Mộc Lang, hầu tử khoát khoát tay nói:
- Đứng lên đi, đừng quỳ mãi thế. Hình như trong thành còn đang đánh nhau, ngươi nhanh mà về thu dọn tàn cuộc.