- Nhưng mà... Nói không chừng đây là một bí mật kinh thiên động địa, có thể lôi cả Phật tổ, Đạo tổ vào, còn khiến toàn bộ Thiên cung thiêu thành tro tàn. Dưới gầm trời còn có chuyện nào lớn vậy không?
- Nhưng muốn tra, thì nên tra từ đâu? Kẻ biết rõ tiền nhân hậu quả chỉ có mấy người... Lão Quân sư phó, Bồ Đề sư phó... Còn cả Phật tổ. Hình như chỉ mấy người đó thôi. Trừ phi chính bọn họ chịu nói, không thì sao moi được gì từ miệng bọn họ.
Nghĩ tới đây, nàng nhặt lên nhánh cây dưới đất, bắt đầu vẽ lên cát bùn dưới chân.
Những nét nghệch ngoạc kia không giống chữ, càng không giống hình, nhìn qua tựa như là vẽ loạn một trận thôi.
Vừa vẽ, vừa nghĩ ngợi lung tung.
Vẽ mãi vẽ mãi, hai hàng lông mày nhăn tít lại, một mặt mờ mịt.
- Có phải ta rảnh quá rồi không...
Ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp một chiến hạm đang chuẩn bị rời khỏi Đâu Suất Cung. Thần xui quỷ khiến, nàng trực tiếp đằng không mà lên, bay về phía chiến hạm kia.
*****
Lúc này, đám người nhị thập bát tú vội vàng chạy tới đã tấn tốc vây quanh ngọn núi. Có lẽ là bởi kiêng sợ hầu tử, bọn họ chỉ trôi nổi giữa trời, từng người lũ lượt cầm ra pháp khí, tịnh không hạ xuống đất.
Huyền Trang khẽ liếc nhìn một cái, hầu tử, Thiên Bồng lại đều giống như không thấy.
Bách Hoa Tu cả kinh, vội ôm chặt Khuê Mộc Lang, vành mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuôi.
Tuy Khuê Mộc Lang đã từng nói cho với nàng về tất cả mọi chuyện, nhưng thẳng đến giờ phút này, nàng mới hoàn toàn tin tưởng những lời Khuê Mộc Lang từng kể. Hay nói cách khác, mới thực sự nhận thức rõ nét về những lời Khuê Mộc Lang đã nói.
Lúc này, hai đứa trẻ cũng sợ đến tròn cả mắt.
Khuê Mộc Lang ngước đầu. Nhìn lên, cười khổ một tiếng.
Rõ ràng thế cục ác liệt hơn xa tưởng tượng của hắn nhiều lắm. Dù hầu tử chịu bỏ qua, những đồng liêu phụng mệnh mà đến này, liệu có bỏ qua cho hắn không?
Một sợi tóc rủ xuống giữa trán.
Hắn vươn hai tay ra. Ôm siết vợ con.
Một nhà năm người sa vào trầm mặc.
Giác Mộc Giao từ giữa trời chậm rãi hạ xuống, lại chọn cự ly cách hầu tử tương đối xa, ánh mắt tới lui trên người hầu tử và Khuê Mộc Lang, nửa ngày mà không thốt được tiếng nào.
Toàn bộ sườn núi lặng ngắt như tờ.
Hồi lâu, Thiên Bồng đi tới bên thân hầu tử, nhìn một nhà năm người trước mắt. Thấp giọng nói:
- Thôi đi. Hắn là thiên tướng, chuyện nơi này cứ giao cho Thiên Đình tự xử trí là được. Tin tưởng ta, tự ý hạ phàm là trọng tội. Đối với loại chuyện này, Thiên Đình tuyệt không khoanh tay bàng quan.
Huyền Trang cũng hai tay hợp mười nói:
- A di đà Phật. Thượng thiên có đức hiếu sinh. Bần tăng đã an toàn, Đại Thánh gia... Có thể tha Khuê Mộc Lang được rồi.
Ở đằng xa, Giác Mộc Giao gật đầu lia lịa.
- Vậy ư?
Hầu tử cười lạnh một tiếng, lười nhác liếc nhìn Thiên Bồng, nói:
- Thì ra ngươi thông tri Thiên Đình tới, là để cứu hắn?
Thiên Bồng không trả lời.
Giác Mộc Giao nhấc chân lên, cẩn thận tiến tới chỗ bọn họ, nặn ra vẻ cười nịnh, thấp giọng nói:
- Đại Thánh gia, chuyện này giao cho tiểu nhân xử lý là được, đảm bảo khiến ngài mãn ý.
Nói rồi hắn khẽ liếc nhìn Khuê Mộc Lang một cái, phát hiện Khuê Mộc Lang cũng đang cúi đầu khe khẽ nhìn mình, bốn mắt chạm nhau liền vội tránh ra, tựa hồ có phần chột dạ.
Không để ý Giác Mộc Giao, hầu tử chống lấy Kim Cô bổng, thong thả nhìn hướng Thiên Bồng.
Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Thiên Bồng.
- Hòa thượng muốn giữ hắn, cái đó ta có thể hiểu được. Phổ độ chúng sinh mà, kiểu gì hắn cũng nghĩ cách cho người này một cơ hội. Riêng ngươi sao cũng mở miệng giúp hắn cầu tình? Làm sao, cảm thấy kinh lịch của hắn tương tự như ngươi, đồng cảm, nên muốn giữ mạng giúp?
- Hắn tội không đáng chết.
Thiên Bồng đáp nói.
- Ta tha hắn, ngươi nợ ta một nhân tình, thế nào?
Vừa nghe, Thiên Bồng lập tức kinh ngạc, không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Bốn mắt chạm vào nhau.
Thiên Bồng gắt gao nhíu mày, nhất thời không biết nên đáp lời ra sao. Hầu tử lại mặt mày hớn hở, vẻ khá là đắc ý.
Hồi lâu, thấy Thiên Bồng vẫn không chịu trả lời thẳng vấn đề, hầu tử vác Kim Cô bổng lên vai, nhìn Khuê Mộc Lang đang khuỵu gối ôm chặt vợ con, thong thả hỏi:
- Trước khi chết, ngươi còn có tâm nguyện gì chưa dứt?
- Đại Thánh gia...
Huyền Trang và Giác Mộc Giao ở gần đó cơ hồ đồng thời mở miệng, hầu tử lại khẽ nhấc tay, tỏ ý bọn họ khoan hẵng nói chuyện.
Gắt gao ôm chặt Khuê Mộc Lang, Bách Hoa Tu nghẹn ngào nói:
- Xin lỗi... Xin lỗi...
- Xin lỗi cái gì...
Khuê Mộc Lang vươn tay lau đi lệ ngân trên khóe mắt nàng.
- Ngươi vì ta... mới xúc phạm thiên điều, xuống hạ giới làm yêu...
- Đấy là ta cam tâm tình nguyện, không cần nói xin lỗi.
Bách Hoa Tu mím môi, lắc đầu, nước mắt rơi như mưa.
Khuê Mộc Lang từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hầu tử, khác với vẻ sợ hãi trước kia, lúc này trong mắt hắn chỉ thừa lại mệt nhọc vô tận.
- Tâm nguyện của ta... Nói ra hữu dụng ư?
- Nói ra thử xem, có lẽ đúng lúc ta vui, liền giúp ngươi thực hiện.
Nhìn hầu tử, Khuê Mộc Lang thực sự đoán không ra tâm tư đối phương, do dự hồi lâu, nuốt khô ngụm nước bọt, thẫn thờ nói:
- Ta chết cũng được, chỉ là, xin... Xin Đại Thánh gia bỏ qua cho nương tử... và ba đứa trẻ. Được không? Ta sẽ dặn bọn họ không được thay ta báo thù.
Bách Hoa Tu chợt lắc đầu, khóc không thành tiếng.
Chúng nhân đều lẳng lặng mà nhìn.
Hầu tử trầm tư một lúc, nói:
- Được, còn có điều gì khác không?
Vừa nghe, chúng nhân không khỏi ngẩn người, ngay cả Khuê Mộc Lang cũng có phần kinh ngạc.
Nhấp nháy mắt sửng sờ hồi lâu, nhất thời hắn lại không biết nên nói gì mới phải.
Hầu tử thong thả nói:
- Trước lúc lâm chung ngươi chỉ có một nguyện vọng vậy à? Lúc này không cầu, sau này không còn cơ hội nữa đâu.
Nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, Khuê Mộc Lang ngửa đầu, có phần mờ mịt hỏi:
- Có thể... Giữ mạng cho những người ủng đới ta không? Bọn họ đều vô tội.
- Ngươi chỉ là ai?
- Thì là... Thì là những...tướng lĩnh theo ta phản loạn kia... Còn cả binh sĩ nữa. Ta chết, chắc bọn họ sẽ bị truy cứu...
- Được!
Hầu tử sờ cằm suy tư một chút, lại hỏi:
- Còn gì khác nữa không?
Vừa hỏi, chúng nhân đều ngẩn ngơ đương trường.
Thời này khắc này, vẻ giận dữ trên mặt hầu tử sớm đã bay biến đâu mất, thừa lại mỗi thần tình tự tiếu phi tiếu, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Thiên Bồng một cái.
Những người khác nhìn mà không hiểu hắn muốn làm gì.
- Cái khác... Cái khác.. Hết rồi.
Khuê Mộc Lang buông tay đang ôm chặt Bách Hoa Tu ra, hai gối quỳ đất, dập đầu với hầu tử, nói:
- Khuê Mộc Lang cảm tạ đại ân đại đức của Đại Thánh gia, nếu có kiếp sau, dù phải làm trâu làm ngựa, cũng sẽ báo đáp phần ân tình này.
Bách Hoa Tu ôm lấy đứa bé trong tã lót, cả người ngồi bệt trên đất, khóc đến lê hoa đái vũ.
Quay đầu sang, Khuê Mộc Lang để hai đứa lớn cùng quỳ theo, muốn chúng dập đầu với hầu tử.
Thời này khắc này, thần sắc trên mặt bình tĩnh dị thường.
Có lẽ là bởi đồng liêu xuất hiện. Lúc đối diện hầu tử, hắn rất sợ hãi. Nhưng khi nhị thập bát tú xuất hiện, hắn lại có vẻ rất bình tĩnh.
Chắc bởi sớm đã dự liệu sẽ có ngày này, cái ngày lén hạ phàm hắn đã nghĩ tới kết cục hôm nay. So với theo Giác Mộc Giao về Thiên Đình lĩnh tội, có lẽ, chết dưới côn bổng hầu tử sẽ là sự giải thoát không tệ.
Trong tình cảnh như giờ, hầu tử còn có thể đáp ứng những thỉnh cầu kia, đối với hắn, đúng thật đã là ân tứ lớn bằng trời.
Những người khác ở bên đều lặng lẽ đứng nhìn.
Đúng lúc này, khóe môi hầu tử thoáng nhếch lên, ý vị sâu xa nhìn Thiên Bồng, chỉ vào Khuê Mộc Lang thấp giọng nói:
- Nhìn thấy không? Còn nhớ đương sơ lúc ngươi cường công Hoa Quả Sơn, ta nửa đêm tới do thám quân doanh Thiên Hà thuỷ quân chứ? Khi đó, nếu ngươi có thái bộ bằng một phần vạn tên này, liền đã chẳng thành bộ dạng như giờ.