Trong ảnh tượng kia, Thanh Tâm nhìn thấy hai vị tiên nga xách giỏ bay qua.
Dưới dương quang long lanh, nàng thoáng súc mày, không khỏi nghi hoặc.
Tuy hiện nay Thiên Đình không còn cường thịnh như sáu trăm năm trước, nhưng trên nền tảng tích lũy hơn vạn năm của Đạo gia, so với bất kỳ thế lực nào trong tam giới đều có lượng nhân tài vô cùng đông đúc.
Trừ Thiên Quan nhiều đến trăm vạn ra, còn có hệ thống nhân viên văn chức quy mô cực khổng lồ. Những người này không tham gia chinh chiến, mỗi ngày cần mẫn làm việc ở cương vị nào đó mà Thiên Đình phân phối. Tỷ như giám đốc nhân duyên chốn phàm trần, tỷ như bình hành phúc lộc thọ, điều phối vật tư giữa thiên địa.
Cơ cấu to lớn của Thiên Đình chính là nhờ những người kia nâng dậy.
Tuy bọn họ không tham gia chinh chiến, cũng không lấy vũ lực làm vinh, nhưng cũng đều là người tu tiên. Trong đó không thiếu hạng người tay nghề tinh xảo, chẳng qua bọn họ tịnh không nóng lòng dùng kỹ nghệ của bản thân vào kiến công lập nghiệp như thiên binh thiên tướng, mà chìm đắm việc chế tạo các thứ pháp bảo cổ quái nhằm thỏa mãn thú vui.
Chẳng lẽ hạt châu trong tay là thứ đồ chơi lạc rơi của vị tiên gia nào đó?
Vừa lúc chẳng có gì để làm, Thanh Tâm thử dò xét rót linh lực vào trong hạt châu. Lập tức, ảnh tượng trong hạt châu chợt rối loạn, trở nên mơ hồ không rõ. Đồng thời với đó, Thanh Tâm phát hiện độ phức tạp của kết cấu bên trong hạt châu vượt xa tưởng tượng của nàng, không khỏi thầm giật mình.
Phải biết từ nhỏ nàng đã theo học Tu Bồ Đề và Thái Thượng Lão Quân, hai người đều là đại năng Đạo gia số một số hai trong thiên địa, có thể nói là thấy nhiều biết rộng về các loại pháp môn Đạo gia, các loại pháp khí. Trải qua hơn hai trăm năm tu tiên ngắn ngủi, tuy luận thực lực nàng còn không thể có được địa vị cao siêu trong hàng ngũ tu giả Đạo gia. Nhưng muốn làm ra một kiện pháp bảo siêu quá tầm nhận biết của nàng, cái đó không phải người bình thường có thể làm được.
Chẳng lẽ hạt châu ngẫu nhiên nhặt được này, lại là một kiện bảo bối lợi hại?
Nàng nắm hạt châu trong tay, ngừng rót vào linh lực, cảnh tượng lại dần dần rõ nét.
Lần này, trong hạt châu nàng nhìn thấy một tòa cung điện.
Đây là một tòa cung điện mang phong cách của Thiên Đình, rõ ràng là xuất từ tay công tượng Thiên Đình, nhưng kỳ quái ở chỗ, quy mô cung điện này không nhỏ, song nàng từng đi khắp các nơi Thiên Đình, lại chưa từng gặp qua.
Nắm lấy hạt châu, nàng chậm rãi đi tới, vừa đi vừa xem.
Nàng nhìn thấy lâm viên chưa từng gặp qua. Nhìn thấy kiến trúc chưa từng chứng kiến, nhìn thấy tiên gia chưa gặp bao giờ đi lại trong hạt châu.
Rất nhanh, nàng phát hiện những cảnh tượng kia tịnh không tồn tại trong hạt châu. Tùy theo hạt châu di động, cũng như bản thân thị giác của nàng di động, cảnh tượng bên trong không ngừng biến hóa.
Loại cảm giác đó, hệt như có hai thế giới song song, một cái trong đó là nơi hiện tại nàng đang đứng. Mà cái còn lại chính là thế giới có thể quan sát được thông qua hạt châu kỳ dị này.
Không lâu sau, nàng phát hiện hai thế giới có một điểm chung.
Điểm chung bắt nguồn từ một ngọn giả sơn trong lâm viên.
Ở hiện thực có một ngọn giả sơn, trong hạt châu cùng vị trí đó cũng có một ngọn giả sơn. Khác biệt chính là, giả sơn trong hạt châu có vẻ rất hoàn chỉnh, một tòa lương đình nho nhỏ tọa lạc trên đỉnh núi, thậm chí còn có hai vị tiên gia uống trà tán gẫu trong lương đình.
Mà ngọn giả sơn trong hiện thực nhìn qua lại có hình thù vô cùng kỳ quái, dường như bị cường hành gọt đi đỉnh núi. Chính giữa bị trực tiếp chém nứt, xuất hiện thêm một con suối nhỏ.
Nếu không có ảnh tượng trong hạt châu, Thanh Tâm chắc sẽ cảm thấy ngọn giả sơn trong hiện thực là do vị công tượng nào đó nổi hứng mới đặc ý thiết kế như vậy. Nhưng bây giờ cầm ra so đối với cảnh tượng trong hạt châu, liền không khỏi sản sinh một loại cảm giác.
Rằng giả sơn trong hạt châu mới là bộ dạng vốn có của giả sơn, còn giả sơn trong hiện thực, là được tu bổ mà thành sau khi bị phá hoại. Căn bản không phải tác phẩm do ai đó đặc ý làm ra.
Một ý niệm đột nhiên phù hiện trong đầu nàng.
Nàng lập tức đằng không mà lên. Tay cầm hạt châu bay dọc giữa quần thể phù thạch chi chít của Thiên Đình.
Rất nhanh, nàng liền phát hiện vấn đề.
Từ tầng trời thứ bảy trở lên, toàn bộ kiến trúc cung điện Thiên Đình xây dựng ở mỗi khối phù thạch cơ hồ đều tìm được tham chiếu tương ứng trong hạt châu, nhưng lại hơi có bất đồng.
Tỷ như Hồng Hi cung, trong hiện thực có Hồng Hi cung, ở vị trí tương tự trong hạt châu cũng có Hồng Hi cung. Khác biệt là, Hồng Hi cung trong hiện thực được kiến tạo trên phiến lục địa cho ba khối phù thạch chụm lại vào nhau, giữa các khối nối liền bằng cầu treo, bốn phía còn có một ít phù thạch nhỏ nằm rải rách. Mà Hồng Hi cung trong hạt châu lại kiến tạo trên mặt đất của nguyên một phiến phù thạch khổng lồ, quy mô của nó lớn hơn nhiều so với Hồng Hi cung ở hiện thực.
Suy đoán trong đầu tựa hồ càng lúc càng rõ nét. Thanh Tâm chợt quay đầu, đột nhiên từ trong hạt châu nhìn thấy một cự mộc chưa từng gặp qua, trên đó nở đầy hoa hồng.
Lập tức, Thanh Tâm hoàn toàn hiểu ra, cảnh tượng trong hạt châu này rốt cục là gì.
Hết thảy trong hạt châu đều là cảnh tượng của Thiên Đình trước trận đại chiến. Hồng Hi cung mà nàng chứng kiến trong đó là Hồng Hi cung thủa chưa bị chiến hỏa tồi tàn. Tòa cung điện này, trong trường chiến tranh hơn sáu trăm năm trước đã bị thiêu hủy triệt để, ngay cả phù thạch chịu tải cung điện cũng bị nện thành ba khối. Hồng Hi cung mà nàng nhìn thấy hiện tại, là kiến trúc được trùng kiến trên nền ba khối lục đụa kia.
Bằng chứng rõ ràng nhất chính là cự mộc.
Đấy là nguyệt thụ, Thanh Tâm từng nghe qua. Nhưng gốc cây này sớm đã bị sư huynh một mồi lửa thiêu rụi hơn sáu trăm năm trước.
Cũng tức là, hạt châu trong tay mình sở hữu công năng nhìn về quá khứ!
Một kiện bảo vật có thể nhìn về quá khứ, thứ như vậy, trong tam giới này có ai có thể làm ra được? Tu Bồ Đề tổ sư? Nguyên Thủy Thiên Tôn? Trấn Nguyên Tử? Như Lai Phật Tổ? Hay là Thông Thiên giáo chủ?
Không, thứ này chỉ có một người có khả năng làm được, đó chính là người đã từng nắm giữ tam giới, không chỗ không biết không chỗ không hiểu… Thái Thượng Lão Quân!
Nhìn hạt châu trong tay, Thanh Tâm lập tức giật mình.
Bảo khố của Thái Thượng Lão Quân trước giờ đều mặc nàng chơi đùa, trừ động đến vụn phấn Thiên Đạo thạch bảo bối kia, còn thì những thứ khác nàng đều có thể mang đi bất cứ lúc nào. Nhưng nàng chưa từng nghe nói sư phó có một kiện bảo vật như vậy, hơn nữa bảo vật thứ bậc dường ấy, càng không khả năng tùy ý rơi rớt trong ngóc ngách Thiên Đình.
Ngẩng đầu, nàng thẫn thờ nhìn trời, hai hàng chân mày nhíu chặt.
- Vừa nãy... Hình như thứ này từ trên trời rớt xuống? Vừa khéo rơi ngay gần ta, vừa khéo chỉ mình ta ở đó... Lão đầu tử muốn làm gì?
Ngay khi nàng đang nghi hoặc. Một tên thiên tướng tạt qua nhìn thấy nàng, liền vội bay tới, khom người chắp tay nói:
- Tại hạ Nam Thiên môn Hoắc Kỳ, xin hỏi, ngài chính là Thanh Tâm thượng nhân?
Vừa nghe, Thanh Tâm tức thì sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng ra là đối phương đang hỏi mình.
Khẽ gật đầu, Thanh Tâm nói:
- Chính là ta, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi à?
Thiên tướng nghe thế liền thở phào một hơi, vội vàng chắp tay nói:
- Lý thiên vương mới ra lệnh cho ti chức lên Đâu Suất Cung tìm ngài, người trên đó lại nói ngài đã rời đi. Ti chức chính đang không biết đi về phải ăn nói thế nào. Không ngờ lại gặp được ngài ở nơi cách Nam Thiên môn gần trong gang tấc.
- Tìm ta? Ta không nhậm chức tại Thiên Đình. Tìm ta làm gì?
Cúi đầu, Thanh Tâm khe khẽ cất hạt châu kỳ dị vào trong lòng.
- Cái đó thì ti chức không rõ lắm, nếu tiện, mời Thanh Tâm thượng nhân theo ta đến Nam Thiên môn một chuyến. Được không?
Thanh Tâm trầm tư một lúc, gật đầu nói:
- Được, đi thử một chuyến xem sao.
Không lâu sau, hai người đã đi tới đại điện trong thành lâu Nam Thiên môn.