Đại Bát Hầu

Chương 590: Lý Tĩnh thỉnh cầu (2)



Lúc này. Lý Tĩnh đang cùng Trì Quốc thiên vương và Đa Văn Thiên vương thương thảo chuyện gì đó, thấy Thanh Tâm được thiên tướng dẫn tới ngoài điện, liền khoát khoát tay, ra hiệu cho hai người lui xuống trước, bản thân thì sửa sang lại quần áo đứng dậy đón chào, từ xa xa đã chắp tay nói:

- Lý Tĩnh tham kiến Thanh Tâm sư thúc!

Chỉ thấy Thanh Tâm chậm rãi bước qua cửa chính đại điện, tiện tay trả lễ, liền hiếu kỳ đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Chỗ này nàng tạt qua rất nhiều lần, nhưng vào đến đây thì còn là lần đầu tiên.

Thấy thần tình Thanh Tâm có vẻ thờ ơ, Lý Tĩnh không khỏi cười khan.

Bị một tiểu nha đầu đối đãi bằng thái độ như vậy, nếu bình thời, hắn chắc đã lên mặt nổi giận. Nhưng khăng khăng ở trước mặt Thanh Tâm hắn lại lên mặt không nổi.

Thanh Tâm không nằm trong biên chế Thiên Quân, Lý Tĩnh với thân phận thiên vương trấn thủ Nam Thiên môn quyền thế ngất trời, chúng tiên tranh nhau bợ đỡ. Song cái đó vô dụng với nàng. Ở trước mặt nàng, Lý Tĩnh chỉ có thể luận bối phận.

Nhưng nàng vừa là đệ tử nhập thất của Tu Bồ Đề, vừa là đệ tử nhập thất của Thái Thượng Lão Quân, vô luận là xa là gần, so ra, Lý Tĩnh chỉ là sư điệt của nàng.

Có đôi lúc, bối phận trong môn phái tu tiên đúng thực rất khiến người khó xử.

Dưới phàm trần, nhân loại thọ mệnh có hạn, bình thường mà nói, tuy năm tuổi tịnh không nhất định có thể xác định rõ bối phận, nhưng đa số trường hợp vẫn có thể dùng để tham chiếu. Nhưng một khi áp dụng vào trong môn phái tu tiên, thường thức đó liền không hiệu nghiệm nữa.

Những đại năng kia ai ai cũng đều sống trên vạn năm. Đệ tử cửu thiên tuế đều không có gì là lạ, đồ tôn bát thiên tuế càng là bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhưng nếu có đại năng nào nổi hứng, đã sống đến vạn tuế còn đột nhiên thu một đứa con nít làm đệ tử nhập thất... Khi đó thì hay rồi, đồ tôn bát thiên tuế kia của hắn, khi gặp tên đệ tử mới nhận khả năng còn chưa thành niên kia, lại phải hành đại lễ sư môn, tôn xưng một tiếng sư thúc...

Có lẽ là bởi nguyên nhân này, cho nên trừ Tu Bồ Đề tác phong quỷ dị ra, hầu hết các đại năng còn lại sớm đã không nhận đệ tử nhập thất nữa. Khăng khăng cái định luật ấy đến trên người nha đầu này lại vô hiệu. Nếu nói chỉ mình Tu Bồ Đề nhận nàng làm đệ tử nhập thất, Lý Tĩnh còn có thể ứng phó qua quít cho xong chuyện, rốt cuộc quan hệ còn xa. Nhưng kỳ quái chính là Thái Thượng Lão Quân cư nhiên cũng nhận nàng làm đệ tử nhập thất.

Nếu đã thế, Lý Tĩnh không thể qua loa.

Đương nhiên, qua loa hay không là vấn đề của Lý Tĩnh, còn có tự biết rõ ràng hay không thì là vấn đề của Thanh Tâm.

Theo lý, lúc xuất hiện loại tình huống như thế, Lý Tĩnh kêu một tiếng “sư thúc”, Thanh Tâm hẳn nên lập tức chối từ, sau đó hai bên cùng tìm ra một cách xưng hô mới thỏa đáng hơn.

Khổ cái là Thanh Tâm không có chút tự giác nào cả, nàng rất điềm nhiên hưởng thụ vai vế “sư thúc” mà Lý Tĩnh vừa gọi, hoàn toàn là thái độ “ngươi vốn nên phải gọi ta như vậy”.

Nhất thời, Lý Tĩnh không khỏi lúng túng.

Trầm mặc hồi lâu, thẳng đến lúc Thanh Tâm dạo quanh chủ điện thành lâu Nam Thiên môn tới vòng thứ ba, Lý Tĩnh đành phải ho khan hai tiếng, thẳng lưng lên nói:

- Lần này mời Thanh Tâm sư thúc tới đây, là có chuyện muốn nhờ Thanh Tâm sư thúc.

- Nói.

Từ đầu tới đuôi, Thanh Tâm không thèm liếc Lý Tĩnh lấy một lần, một mực dạo quanh đánh giá khắp bốn phía. Hồi đáp cụt ngủn như thế, quả thật khiến Lý Tĩnh càng thêm lúng túng.

Thoáng dừng một chút, Lý Tĩnh nói tiếp:

- Sư huynh ngài...

- Ngươi nên gọi hắn là sư thúc.

Thanh Tâm ngước đầu bổ sung.

Vừa nghe, khóe môi Lý Tĩnh không khỏi giật nhẹ.

Phải gọi hầu tử là sư thúc, điều này quả thực hắn không nghĩ tới. Chẳng qua giờ đang có việc cầu người, không tiện tranh cãi nhiều lời.

- Đúng, Ngộ Không sư thúc xuất sơn…

Khẽ do dự một lúc, hắn đành phải cắn răng nói tiếp:

- Gần đây Ngộ Không sư thúc có chút không thoải mái với Thiên Đình, bệ hạ sợ tiếp tục như thế sớm muộn rồi sẽ xảy ra chuyện. Bởi vậy, bệ hạ hi vọng Thanh Tâm sư thúc ngài có thể thay mặt Thiên Đình, làm người trung gian nói chuyện với hắn. Lý Tĩnh nói vậy, chắc sư thúc hiểu ý Lý Tĩnh chứ?

- Hiểu rồi!

Thanh Tâm cúi đầu vuốt ve đồ sứ trên giá, thản nhiên đáp lời.

Nhưng không đợi Lý Tĩnh kịp thở phào, Thanh Tâm đã nói tiếp:

- Bởi thế, các ngươi tính cho ta lợi lộc gì?

- Hả? Lợi lộc?

Lý Tĩnh tức thì thất thần.

Tuy sớm biết chuyện này sẽ không dễ dàng, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới Thanh Tâm sẽ ra giá trắng trợn như con buôn vậy.

Thanh Tâm chậm rãi quay đầu liếc Lý Tĩnh một cái, nói:

- Không có lợi lộc, chẳng lẽ các ngươi muốn ta làm không công?

Lý Tĩnh cười lúng túng, vội vàng thấp giọng nói:

- Cái đó, cũng là vì muốn tốt cho Ngộ Không sư thúc, ngăn ngừa hiểu lầm không cần thiết, vậy nên...

- Vậy nên...

Sắc mặt Thanh Tâm chợt trầm xuống, nói:

- Các ngươi thật sự muốn ta làm không công?

- Cái đó... Sao nói thế được? Thanh Tâm sư thúc thật biết đùa, đường đường Thiên Đình sao có thể để ngài làm không công?

Nháy mắt, Lý Tĩnh bắt gặp Thanh Tâm mặt không biểu tình đăm đăm nhìn mình, trên trán không khỏi ứa mồ hôi lạnh.

Xem ra, đệ tử dưới gối Tu Bồ Đề đều không phải hạng dễ nói chuyện.

Thoáng trầm mặc một lúc, Thanh Tâm khoanh tay trước ngực, hồ nghi nhìn Lý Tĩnh:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó... Ủy phái Thanh Tâm sư thúc làm người trung gian, tự nhiên phải định ra thánh chỉ, công cáo tam giới, cũng phải có một quan chức tương ứng, có tiên tịch tất cũng có bổng lộc tương ứng. Thanh Tâm sư thúc cứ yên tâm, bối phận ngài cao như vậy, chức vị hứa cho nhất định sẽ không thấp. Chỉ riêng bổng lộc mà luận, tuyệt không thấp hơn Lý Tĩnh.

- Bổng lộc?

- Đúng, bổng lộc.

Lý Tĩnh vươn tay lau mồ hôi lạnh, nhìn thẳng Thanh Tâm.

- Bổng lộc gì? Đừng nói là kim tinh đấy nhé?

- Cái đó... Đương nhiên là kim tinh rồi. Bao nhiêu năm nay bổng lộc chúng tiên Thiên Đình đều phân phát bằng kim tinh, nếu muốn thứ gì cụ thể, đến phủ khố dùng kim tinh mua là được.

Lý Tĩnh trải tay ra nói:

- Trong phủ khố, muốn cái gì, sẽ có cái đó.

Nói xong, chỉ thấy Thanh Tâm mặt không biểu tình lùi ra sau một bước, nói:

- Vậy ngươi cứ giữ lại mà dùng, dù có cho toàn bộ phủ khố ta cũng không thèm. Huống chi là kim tinh.

Nói rồi Thanh Tâm xoay người muốn đi.

Lý Tĩnh vội vươn tay kêu nói:

- Thanh Tâm sư thúc xin dừng bước!

Thanh Tâm dừng chân, đưa lưng về phía hắn, ngước đầu lên, chờ đợi câu tiếp theo.

Thoáng chốc, mồ hôi Lý Tĩnh đã rơi như mưa.

Đây có lẽ là cơ hội sau cùng, việc này có thành hay không, phải xem câu tiếp theo nói thế nào.

Nhưng, nên nói gì đây?

Hắn bắt đầu tính toán, hồi lâu lại phát hiện chẳng nghĩ ra được gì, chỉ đành cắn răng nói:

- Việc này là ý chỉ của bệ hạ, huống hồ, làm thế cũng là vì muốn tốt cho Ngộ Không sư thúc, nói đến cùng, hắn là sư huynh của ngài. Tà Nguyệt Tam Tinh Động trước giờ luôn đoàn kết, vậy nên...

Đúng lúc này, Thanh Tâm lại thở dài một hơi, xoay người nhìn Lý Tĩnh, thong thả nói:

- Đoàn kết, đó là chuyện lúc các sư huynh còn chưa vẫn lạc. Ngộ Không sư huynh ta mới chỉ gặp qua mấy lần. Bởi thế, lời ngươi nói không có chút sức thuyết phục nào cả. Ngoài ra, ngươi đừng cầm Ngọc đế ra áp ta, có giỏi thì hắn cứ việc lùng bắt ta, hoặc phát thánh chỉ tới Đâu Suất Cung và Tà Nguyệt Tam Tinh Động mà đòi người.

Khóe mắt Lý Tĩnh giật giật liên hồi.

Cuồng ngạo đến mức này, đâu có thua kém con khỉ kia là bao, rõ ràng cũng là hạng không chọc vào được.

Ngay khi Lý Tĩnh cho là chuyện lần này hỏng rồi, Thanh Tâm lại khẽ cười nói:

- Chẳng qua, nếu ta đã đồng ý đến nơi này gặp ngươi, còn nhẫn nại ở lại nghe ngươi nói hết, chứng tỏ ngươi có thứ mà ta tưởng muốn. Chuyện này vẫn có thể thương lượng, đương nhiên, phải làm theo quy củ của ta. Được không?