Gió nhẹ thổi qua, cuốn thốc vài mảnh lá rụng.
Mấy người kinh hãi hành tẩu trên đường làng.
Thiên Bồng tấn tốc tăng nhanh bước chân, đi vào từng nhà từng hộ.
Hầu tử cũng phóng ra thần thức, thám tra toàn bộ thôn trang một lần, khẽ thở dài nói:
- Chẳng còn ai sống sót, có mười hai bộ tử thi. Từ trẻ đến già đều đủ cả.
- Chuyện gì thế này? Chạy nạn ư?
Tiểu Bạch Long hỏi.
- Ngươi nhìn nơi này có giống là gặp thiên tai không? Một không lũ lụt, hai không hạn hán, mùa màng tốt tươi, tội gì chạy nạn.
Ngay khi đang nói chuyện, Thiên Bồng đã quay về.
- Thế nào? Có phải là ôn dịch?
Hầu tử hỏi.
Thiên Bồng nhìn quanh bốn phía một vòng, nhàn nhạt nói:
- Không phải ôn dịch, những thi thể kia đều không phải chết đói, mà là bị giết chết. Chỉ có một người là chết bệnh. Còn là bởi tuổi già sức yếu, không có người chăm sóc.
- Xem ra là binh họa.
Hầu tử móc móc lỗ tai quay đầu trông hướng Huyền Trang:
- Xem ra thư ngươi cần đưa không tới được địa chỉ nên tới rồi, giờ làm thế nào?
Huyền Trang nắm lấy Phật châu, cau mày.
Do dự hồi lâu mới đáp nói:
- Đêm nay chúng ta cứ ở lại chỗ này, thuận tiện... An táng cho mấy người chết oan kia.
- Được rồi.
Hầu tử ừ một tiếng. Quay đầu đánh mắt ra hiệu cho Tiểu Bạch Long và Hắc Hùng tinh, nói:
- Nghe chưa, nhanh đi giúp một tay.
- Vì sao phải là ta?
Tiểu Bạch Long lập tức càm ràm.
- Hay là ta đi?
Hầu tử mặt không biểu tình hỏi.
- Đừng... Đại Thánh gia, ngài cứ nghỉ ngơi, ta đi, ta đi.
Thở dài một hơi, Tiểu Bạch Long đành phải theo chân Hắc Hùng tinh và Thiên Bồng, bắt đầu chui tới từng nhà tìm kiếm thi thể.
Bận rộn mãi đến luc trời chiều ngã về tây, bọn họ mới an táng xong cho toàn bộ thi thể trong thôn ở nghĩa địa đầu làng.
Huyền Trang lấy ra vài kiện pháp khí đặt trước mộ phần, bắt đầu tụng đọc kinh văn.
Tụng kinh cho từng ngôi mộ, tụng mãi tới tận đêm khuya. Đám người hầu tử ai nấy đều nhàm chán ngáp dài.
Tuy bọn họ đều là tu tiên giả. Không hề húy kị quỷ thần như phàm nhân, nhưng rốt cục ngẩn trong nghĩa địa cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.
Tụng xong kinh văn, đám người về lại trong thôn nghỉ ngơi, ngày kế trời còn chưa sáng, đã xuất phát lên đường.
Sau chừng nửa ngày, bọn họ đi tới thôn trang thứ hai có ghi chép trên bản đồ. Tệ hại chính là, thôn trang này cũng giống hệt như thôn trang lúc trước.
- Hắc.
Hầu tử vươn tay nhặt lên thìa gỗ bị vứt bỏ trong bụi cỏ bên đường, thong thả thán nói:
- Chuyện quái gì thế nhỉ?
- Chẳng phải ngươi nói là binh họa ư?
Tiểu Bạch Long hỏi.
- Nếu là binh họa, cũng đâu cần triệt để như vậy.
Chẳng biết làm sao, chúng nhân lại như lúc trước, tập trung thi thể rải rác trong làng đưa đi mai táng. Lại thêm một buổi chiều nữa đi tong.
Như thế, chúng nhân cũng chỉ còn cách nghỉ lại trong ngôi làng hoang phế này.
Nguyên đêm, Huyền Trang nhìn qua có vẻ khá là ủ rũ.
Ngày kế lại tiếp tục tây hành, đi đến ngôi làng thứ ba, thứ tư cũng đều tương tự.
Tựa hồ toàn bộ bình nguyên đều bị bao trùm bởi bóng mờ tử vong.
Cứ thế một đường đi tới, sang ngày thứ năm, bọn họ đi đến một tòa trấn nhỏ được đánh dấu trên bản đồ.
Trấn nhỏ này có người, song cũng là cảnh tượng tiêu điều tàn tạ.
Trên đường phố đâu đâu cũng thấy lưu dân quần áo rách rưới, nằm thoi thóp dưới bóng cây. Rất nhiều phòng ốc cửa nẻo đều rơi rụng, nhìn qua sớm đã không có người ở. Hàng quán bên đường giống như bị người nện phá, các loại vật dụng lẫn với lá khô vứt đầy đất mà không người thu dọn.
Ngay bản thân cư dân trong trấn vừa nhìn thấy đám người hầu tử đều sợ hãi tránh đi, trong mắt toàn là vẻ kinh hoảng.
Loại ánh mắt ấy khác với ánh mắt sợ hãi yêu quái mà trên đường bọn họ từng gặp qua, đó là một loại cảm giác rất khó dùng lời để diễn tả, giống như là chim sợ cành cong.
Càng kỳ lạ hơn, Hắc Hùng tinh và hầu tử, hai thân ảnh rõ ràng là yêu quái vừa đi vào trấn nhỏ... Nếu bình thường, tất khiến toàn trấn nhào ra, tay cầm cây đuốc và binh khí bao vây chặt như nêm cối, Huyền Trang phải đứng ra giải thích khô cả họng, sau cùng mới miễn cưỡng lắng lại. Nhưng ở chỗ này, ngay cả người đi ra hỏi một tiếng đều không có, ai nấy đều chỉ biết cuống cuồng né tránh.
- Bọn họ làm sao thế?
Hầu tử quay mặt sang trông hướng Huyền Trang, hỏi:
- Nơi này có cần đưa thư không?
Huyền Trang từ trong lòng lấy ra một phong tín hàm nhăn nhúm, nói:
- Thư xa nhất cũng chỉ đến đây, còn mỗi phong này.
Hầu tử tiếp lấy tín hàm, thoáng nhìn hai cái, bước nhanh đi tới chỗ một nam tử thanh niên thần tình ngốc trệ đứng ở góc đường, ngay từ đằng xa liền thét to:
- Này, ngươi! Chính là ngươi, đừng nhìn đông ngó tây! Hỏi cái...
Lời còn chưa dứt, nam tử thanh niên đã nhanh chân tháo chạy.
Hầu tử phản ứng tức thì, vươn tay khẽ hấp, dùng linh lực cường hành kéo hắn từ cách đó năm trượng tới bên cạnh mình.
Không đợi hầu tử mở miệng, chỉ nghe “quang quang quang” một trận tiếng vang dồn dập, cửa sổ trên tầng lầu hai bên đường phố lũ lượt đóng lại. Lưu dân vốn đang ngồi bệt dưới đất quanh bốn phía đều cướp đường mà chạy, chỉ thừa lại một ông lão không biết có phải là già rồi đi không nổi, hay sợ đến chân cẳng mềm nhũn ra, cố gắng bò tránh xa hầu tử, phát ra tiếng kêu rên vô lực:
- Yêu quái...
- Mẹ nó, lão tử chính là yêu quái... Vừa nãy sao các ngươi không chạy?
Cúi đầu, hầu tử phát hiện tên thanh niên bị mình kéo tới đã ngồi bệt trên đất, tay thả lỏng, cả người tức thì “quang” một tiếng té rớt xuống.
- Ngất xỉu?
Hầu tử cạn lời.
Thiên Bồng vội vã đi tới bên cạnh tên thanh niên, ngồi xổm xuống, dò xét hơi thở, nắm lấy mạch môn, nói:
- Đói ngất. Không phải vì ngươi đâu.
Hầu tử lắc lắc đầu nói:
- Ta còn đang thắc mắc, sao lại có đứa nhát gan thế.
Tiểu Bạch Long nghểnh cổ lên nói:
- Xem ra hỏi đường không thành, giờ làm thế nào?
- Hỏi hay không cũng chẳng sao, trên này viết địa chỉ rõ ràng. Thôn trấn này cũng có lớn lắm đâu?
- Vậy hắn phải làm sao?
Tiểu Bạch Long chỉ vào nằm trên mặt đất đích người hỏi.
Hầu tử quay đầu nhìn Huyền Trang, bĩu môi nói:
- Vác theo thôi. Nếu đã là đói ngất, trong bao còn chút lương khô, cho hắn ăn đi.
- Được rồi!
Thôn trấn này xác thực không lớn, tổng cộng chỉ có hai cung đường lớn, một đường từ nam tới bắc, một đường từ đông tới tây, vừa khéo cắt thành hình chữ thập. Trên đường có bia đá, ngõ hẻm có bài phường, muốn tìm địa chỉ kể ra cũng dễ. Không lâu sau, đám người liền tìm đến địa chỉ ghi ở trên thư.
Đáng tiếc, thứ đập vào mắt bọn họ là một cánh cửa nửa bên khép hờ, nửa bên kia sớm đã không cánh mà bay.
Huyền Trang đứng trước cửa lớn gõ nửa ngày, không thấy có phản ứng. Vào trong sân, bắt gặp trường cảnh hệt như đống phế khu, Huyền Trang mới thực sự tin tưởng tòa nhà đã bị vứt bỏ.
Tay cầm thư, nhất thời, Huyền Trang không biết phải làm thế nào.
- Giờ sao đây?
- Tạm thời... trú lại chỗ này. Sắc trời cũng không sớm, nghỉ chân trước cái đã, ngày mai hẵng tính toán sau.
Huyền Trang nhìn quanh tứ xứ, hi vọng có thể tìm được manh mối nào đó, nhưng mà, tìm mãi vẫn không thu được gì.
- Hay là để ta đi bắt mấy người quanh đây về hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Huyền Trang nhìn thanh niên đang được Hắc Hùng tinh vác trên lưng, nói:
- Không cần, đừng đi kinh nhiễu người khác. Chờ hắn tỉnh lại, hỏi hắn là được.
Nhìn tình cảnh này, lúc gia chủ bỏ đi hẳn rất gấp gáp, đến nỗi rất nhiều đồ đạc đều bị bỏ lại. Thậm chí Tiểu Bạch Long còn tìm được một ít bạc vụn dưới tầng đáy ngăn kéo. Toàn bộ tòa nhà gần như nguyên trạng, có lẽ chỉ thiếu mỗi lương thực.
Dọn dẹp qua loa một lúc, Huyền Trang lấy ra chút lương khô còn sót lại, ngâm vào trong nước nấu thành cháo hồ, đút từng miếng từng miếng cho nam tử thanh niên thuận tay bắt lại vừa nãy.
Trong lúc mơ hồ, nam tử kia nhấp môi nuốt sạch. Nhưng phải đợi tới tận đêm khuya hắn mới từ từ mở mắt ra.