Đại Bát Hầu

Chương 605: Ô Kê quốc (1)



Rời khỏi Hoa Sơn, một đường bay về Nam Thiên môn, cũng là một đường Thanh Tâm trầm mặc.

Na Tra theo ngay sát gót, hai mày nhíu chặt, một mực duy trì cự ly ba trượng.

Một trước một sau, chỉ mấy ngày thôi mà hắn thực không cách nào hiểu nổi ngay dưới mí mắt mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Thanh Tâm lại như biến thành một người khác.

Cũng may, cuối cùng đã về lại Nam Thiên môn. Vượt qua cửa này, tiếp sau dù có chuyện gì, cũng đâu liên quan tới hắn.

Nhưng cầu trời cầu phật, ngàn vạn đừng để xảy ra bất trắc gì dọc đường.

Trên đường, Na Tra tập trung mười hai thành tinh thần, cảnh giác quan sát hết thảy biến hóa bốn phía. Thẳng đến khi trông thấy Nam Thiên môn ở đằng xa, Na Tra mới hơi thả lỏng một ít.

Về đến Nam Thiên môn, Thanh Tâm trực tiếp gặp Lý Tĩnh, thẳng thắn nói cho Lý Tĩnh biết, rằng nàng đã tìm được thứ nàng muốn, chuyện Lý Tĩnh muốn nàng làm, nàng sẽ làm, đương nhiên, vẫn phải tuân theo luật chơi của nàng.

Không đợi Lý Tĩnh kịp làm rõ tình hình, Thanh Tâm đã xoay người rời đi. Bỏ lại hai cha con Na Tra và Lý Tĩnh, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, chẳng hiểu rốt cục là sao.

Rời khỏi Nam Thiên môn, Thanh Tâm lên thẳng Đâu Suất Cung trên ba mươi ba tầng trời.

Mấy tên đạo đồng thủ ngoài Đâu Suất Cung vừa gặp Thanh Tâm đi đến, liền vây tới. Tử Bào cầm đầu đám đạo đồng chắp tay nói:

- Thanh Tâm sư muội, sư phó ở trong cung.

Thanh Tâm lẳng lặng đứng đó, cúi đầu nhìn đăm đăm mặt đất trống trơn, thần tình có phần ngốc trệ.

Mấy tên đạo đồng ngơ ngác nhìn nhau.

- Sư phó nói... Nếu sư muội có vấn đề gì muốn hỏi, cứ việc tới tìm hắn.

Thanh Tâm mím môi ngẩng đầu nhìn mấy tên đạo đồng. Hít một hơi thật sâu, gượng cười nói:

- Không vấn đề gì cả.

Nàng cười rất xán lạn, lại khác hẳn bình thời, vừa không mang theo khí tức cao ngạo trước kia, vừa giống như là đang đeo mặt nạ.

- Không vấn đề?

- Không vấn đề.

Thanh Tâm lắc lắc đầu nói:

- Ta…. Hơi mệt... Tạm thời không muốn gặp hắn.

Nói rồi, không đợi Tử Bào hồi đáp, Thanh Tâm đã nhấc chân bước qua sát vai hắn, đi về phía căn nhà nhỏ của mình trong Đâu Suất Cung.

Quay đầu nhìn theo lưng ảnh Thanh Tâm, Tử Bào thoáng súc mày.

- Nàng sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì?

- Hay là ăn đau khổ ở đâu?

- Chắc không phải. Nếu chịu thiệt, nhất định đã ồn ào đòi quay lại báo thù. Giống như lần trước ấy.

Tử Bào trầm tư một lát, nói:

- Đừng lắm mồm.

Đám đạo đồng còn lại vội vàng ngậm miệng. Không ai hó hé gì thêm.

*****

Gió nhẹ vỗ về chạc cây, dương quang xuyên qua kẽ hở trên phiến lá, rót xuống từng vệt loang lổ trên đường mòn râm mát.

Thanh Tâm khẽ cúi đầu, nín thở, mím môi, nhịp bước nhanh dần.

Trên đường thỉnh thoảng bắt gặp một ít sư huynh đệ, bọn họ còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, thì đã thấy nàng sát vai mà qua.

Nháy mắt liền đi tới phòng nhỏ của mình nằm cạnh bên lầu các mà Lão Quân đang ở, nàng không thốt một tiếng, đi vào, đóng cửa phòng lại.

*****

Trong lầu các cách đó không xa. Lão Quân súc mày thành hình chữ bát, giương mắt nhìn lên nóc nhà, không biết đang nghĩ điều gì.

Tước Nhi lẳng lặng ngồi quỳ ở bên, nhẹ nhàng pha trà.

Đặt chén trà trước mặt Lão Quân, nước trà trong chén nguội lại đổi, đổi lại nguội, không biết qua bao nhiêu lần như thế, Lão Quân mới từ từ khép mắt, thong thả thán nói:

- Quên đi. Không uống đâu, đừng pha làm gì cho mất công.

- Không sao, chỉ cần sư phó không chê trách Tước Nhi lãng phí lá trà.

Thoáng dừng một chút, Tước Nhi nói tiếp:

- Nếu không pha trà, hai tay nhàn rỗi, đúng thật chẳng biết làm gì.

Hít một hơi thật sâu, Lão Quân vỗ nhẹ lên tay nàng, ôn tồn nói:

- Làm khó ngươi.

Tước Nhi cúi đầu không đáp.

*****

Dương quang thấu qua song cửa chiếu vào, hình thành nên từng đạo quang ảnh giao thác trong phòng.

Thanh Tâm dựa lưng lên cửa phòng, đưa tay ôm mặt.

Ký ức ba đời, đủ loại tình tự giao tạp vào nhau, nháy mắt liền cắn nuốt lý trí, nước mắt tràn mi mà ra...

*****

Lúc này, đám người hầu tử chính đang đi qua một mảnh bình nguyên phì nhiêu.

Ngay bên bờ bình nguyên, bọn họ nhìn thấy bia đá khắc năm chữ “địa giới Ô Kê quốc”, nhưng dần dần đi sâu vào, lại không được chứng kiến cảnh tượng phồn vinh mà phiến ốc thổ này nên có.

Ngược lại, bọn họ chứng kiến Địa Ngục chốn trần gian.

Căn cứ địa đồ mà Huyền Trang lấy được từ trong tay bách tính ven đường, bọn họ từng bước thâm nhập bình nguyên, mới đi chưa một dặm đã nhìn thấy một cỗ thi thể tàn khuyết gục ở ven đường.

Xem tình hình, hẳn đã chết rất nhiều ngày. Nét mặt sớm bị kền kền gặm cho biến dạng, tứ chi bị đập vỡ vụn. Chỉ có thể đại khái phân biện ra là một nam tử trung niên.

Thiên Bồng bịt mũi đi tới, tử tế kiểm tra thi thể một phen, lại chăm chú quan sát bốn phía chung quanh, nói:

- Bị giết, một đao cắt yết hầu. Không có hành lý nào, chắc là bị cướp.

- Cướp?

Tiểu Bạch Long quay đầu nhìn bốn phía, nói:

- Nếu là nơi rừng rú thì cũng thôi, đằng này đây toàn là bình nguyên, vậy mà cũng không thái bình?

- Có lẽ quốc gia này vốn đã không thái bình.

An táng qua loa cho kẻ chết, Huyền Trang đứng trước mộ tụng đọc một thiên kinh Phật, đám người liền tiếp tục lên đường.

Không lâu sau, bọn họ trông thấy một thôn trang có được ghi chú trên địa đồ trong tay Huyền Trang.

Trong đống hành lý Huyền Trang mang theo có ba phong thư mà người nhận thư ở trong thôn trang này. Theo như quy hoạch, bọn họ sẽ nghỉ lại một đêm ở đây. Một phần là muốn đưa tin, phần khác, cũng cần thông qua hoá duyên bổ sung lương khô.

Nhưng mà, lúc bọn họ dần dần kề cận thôn trang, lại càng lúc càng phát hiện không thích hợp.

Điền dã bốn phía vừa nhìn đã biết là vô cùng phì nhiêu lại sinh trưởng toàn cỏ tạp. Giờ đang đúng vụ mùa, lại không thấy thôn dân nào canh tác trên đồng ruộng.

Tùy theo khoảng cách với thôn trang càng lúc càng gần, quạ đen càng lúc càng nhiều, bên tai toàn là tiếng “quang quác” khó nghe.

- Người ở đây bị gì vậy? Không đi canh tác? Chẳng lẽ thành tiên hết cả rồi?

Tiểu Bạch Long nhìn quanh tứ xứ, không khỏi thì thào.

Rất nhanh, bọn họ chợt nhận ra trọn cả thôn trang, nguyên mấy chục ngôi nhà, cư nhiên không một bóng người!