Đại Bát Hầu

Chương 608: Đống bầy hầy của Quyển Liêm (1)



Trong thư phòng quy cách giản đơn, ánh nến chiếu sáng ngời hết thảy mọi thứ.

Trong quang tuyến, nước sơn vàng sáng lên lấp lánh.

Quốc vương Ô Kê quốc mặt để râu quai nón, thân mặc trường bào đen chính đang dạo bước tới lui, giận dữ quăng tấu chương xuống đất.

Đại thần đứng ở hai bên khe khẽ nhìn tấu chương bị quăng dưới đất một cái, trừ tên tướng lĩnh quỳ ở trước người quốc vương Ô Kê quốc ra, số còn lại đều là bộ thần tình đạm mạc, tựa hồ sớm đã nhìn mãi thành quen.

Đi tới đi lui mấy lượt, quốc vương Ô Kê quốc vung tay nện lên long án.

“Quang” một tiếng nổ vang, toàn bộ chúng nhân trong thư phòng đều giật nảy mình, tên tướng lĩnh quỳ dưới đất cẩn thận ngước đầu nhìn lên.

Quốc vương siết chặt nắm tay, hai mắt khép lại, thở dốc phì phò, nửa ngày mà không thấy cất lời.

Thư phòng chìm trong tịch tĩnh.

Hồi lâu, quốc vương thả lỏng nắm tay, hơi hơi áp chế tình tự trong lòng, nhẹ giọng hỏi:

- Các ngươi nói xem, phải xử lý thế nào?

Vừa hỏi, chúng đại thần trong thư phòng lập tức tỉnh cả người, đối mặt nhìn nhau, lại vẫn không ai nói chuyện.

Tướng lĩnh quỳ dưới mặt đất ngước đầu lên, thấy quốc vương đang đăm đăm nhìn mình, vội thấp giọng nói:

- Bệ hạ, loạn dân, tự nhiên cần phải tiêu diệt.

- Cần bao nhiêu binh mã?

- Năm... Năm ngàn.

Tướng lĩnh vươn ra năm ngón.

- Mất thời gian bao lâu?

- Ba... Tháng.

Quốc vương nhìn chằm chằm tướng lĩnh kia, nhẹ giọng hỏi:

- Chắc không?

- Cái này...

Tướng lĩnh do dự nói:

- Nếu bệ hạ có thể thư thả cho nửa năm. Tự nhiên càng tốt.

Quốc vương sải bước đi tới, phút chốc đã đến bên người tướng lĩnh kia.

Tên tướng lĩnh sợ đến nỗi rụt người ra sau.

Khom lưng, quốc vương kéo lấy cổ áo tướng lĩnh, lôi người hắn dậy, tròng mắt trợn trừng, gằn từng câu từng chữ hỏi:

- Bản vương cho ngươi một năm. Có làm được không?

Vừa nghe hỏi vậy, tướng lĩnh tức thì biến thành kẻ câm, chỉ biết nghiêng mặt, cúi đầu không nói.

Đám văn thần tại trường cũng đều cúi đầu, không dám vơ vạ vào thân.

Trong thư phòng lặng thinh đến mức chỉ thừa lại tiếng hoa nến nổ bung “tách tách”.

Hồi lâu, quốc vương buông tên tướng lĩnh ra, nhẹ giọng thán nói

- Đi xuống cả đi.

Chúng thần tại trường vội lũ lượt ngẩng đầu lên, sửng sờ nhìn hắn.

Quốc vương lặp lại lần nữa:

- Ra ngoài hết cho ta.

- Thế... Bệ hạ, chuyện này...

Quốc vương nhìn quanh chúng nhân, nhẹ giọng hỏi:

- Các ngươi ai có thể giải quyết?

Mọi người đều trầm mặc.

- Không thể giải quyết, vậy thì cút hết cho lão tử!

Một tiếng bạo quát, đám đại thần vội vàng hành lễ, hoảng hốt lui ra thư phòng, tứ tán mà đi.

Thoáng chốc. Thư phòng rộng lớn đã vắng tanh, chỉ thừa lại một mình quốc vương.

Xoay người lại, hắn quét ngang đống tấu chương đặt trên bàn án, sổ sách rơi rớt tứ tung, một tay chống lấy bàn án, một tay che mặt, thở dài.

Nắm tay siết chặt, một sợi tóc rủ xuống trên trán.

Ngoài cửa sổ, Thiên Bồng hóa thành thiêu thân lẳng lặng nhìn vào trong.

Quốc vương trước mắt này chính là Quyển Liêm.

Tuy vóc người, hình dạng, thậm chí thanh âm đều đã thay đổi, hệt như biến thành người khác, nhưng Thiên Bồng vẫn có thể dựa vào khí tức xác định ra, tên quốc vương trước mắt này chính là Quyển Liêm.

Có điều, sao Quyển Liêm lại biến thành quốc vương Ô Kê quốc?

Hơn nữa, trước khi tới đây hắn đã biết quốc vương Ô Kê quốc làm rất nhiều chuyện hoang đường, chẳng lẽ những chuyện đó kỳ thực đều do Quyển Liêm làm?

Thoáng do dự một lúc, Thiên Bồng trong hình dạng thiêu thân vỗ cánh bay vào trong thư phòng, hóa ra nhân hình, nhè nhẹ bước một bước về hướng Quyển Liêm.

Đế giày rớt đất phát ra tiếng vang xào xạc.

Quyển Liêm chợt quay đầu, tức thì ngơ ngác.

Trong ánh lửa ráng hồng, hai người lặng lẽ nhìn nhau.

- Ngươi là... Nguyên soái?

Quyển Liêm mở to tròng mắt, hoảng hốt kêu lên. Ngay sau đó, hắn dùng tay dụi mạnh hai mắt, giống như không tin tưởng điều mình thấy trước mặt.

Thiên Bồng không trả lời, mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

- Ngươi thật là nguyên soái? Không... Không khả năng, ta tìm kiếm nhiều năm như vậy... Sao nguyên soái lại xuất hiện ở đây?

Quyển Liêm vươn tay dùng sức vỗ mạnh lên đầu.

Thiên Bồng vẫn không đáp lời, cứ lẳng lặng nhìn hắn.

Hồi lâu, Quyển Liêm mới hơi trấn định lại.

Hắn thẫn thờ nhìn Thiên Bồng, mắt chớp chớp, thấp giọng hỏi:

- Ngươi... Ngươi đến cùng có phải nguyên soái không?

- Là ta.

Thiên Bồng chậm rãi ngước đầu lên, nói:

- Vì sao ngươi lại ở chỗ này, còn làm quốc vương Ô Kê quốc?

Quyển Liêm trước là vui mừng, sau đó tựa hồ đột nhiên nghĩ đến điều gì, từ từ cúi đầu, ngây người đứng đó không biết nói sao.

Đương sơ trong cơn tức giận phản chạy hạ giới, chính là vì tìm kiếm Thiên Bồng, nhưng hôm nay... Thật sự nhìn thấy, lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ được mình sẽ gặp lại Thiên Bồng trong quẫn cảnh như thế này.

Không có chút cảm giác hớn hở nào, nếu có, chỉ thừa lại xấu hổ.

Cứ thế đứng đó hồi lâu, Quyển Liêm hít một hơi thật sâu, dùng sức lắc lắc đầu, nói:

- Một lời khó nói hết... Mới đầu... Mới đầu ta chỉ tránh né đuổi bắt từ Thiên Đình mới trốn đến nơi này... Không ngờ...

Vươn hai tay ra, Quyển Liêm muốn ra dấu, lại không nói được gì, cuối cùng biến thành tiếng thở dài. Cả người như bị rút sạch khí lực, ngồi bệt trên đất, lắc đầu cười ngao ngán.

Ngoài cửa, binh vệ tuần tra nửa đêm chính đang giơ đuốc chậm rãi bước qua, ánh lửa thấu qua song cửa chiếu vào.

Toàn bộ vương cung đều đã giới nghiêm, đây là cảnh tượng từ lúc Ô Kê quốc kiến quốc tới nay, trải qua không biết bao đời quân vương cũng chưa từng xuất hiện.

Thiên Bồng từng bước đi tới bên cửa sổ, khẽ nhìn ra ngoài một lát, nhẹ giọng nói:

- Bọn họ nói ngươi hạ rất nhiều mệnh lệnh kỳ quái, có thật thế không.

Quyển Liêm đờ đẫn gật đầu.

- Vì sao lại hạ những mệnh lệnh kia?

Quyển Liêm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói:

- Bởi vì... Bởi vì bọn họ đề cử ta làm quốc vương, ta muốn, ta muốn biến quốc gia này trở nên càng tốt đẹp.

Vỗ về song cửa, chú ý nhất cử nhất động bên ngoài, Thiên Bồng thấp giọng hỏi:

- Cụ thể là thế nào, ngươi nói ta nghe.

Quyển Liêm nuốt khô ngụm nước bọt. Nhìn đăm đăm mặt đất trống trơn, ấp úng nói:

- Lúc mới đầu... Khi đó quốc gia này đang gặp tai hoạ, ta cũng chỉ là tạt qua, liền... Liền thuận tay giúp bọn họ giải quyết. Bởi thế được đề cử làm thừa tướng... Vốn ta không muốn làm quan, nhưng vừa nghĩ. So với mỗi ngày ngẩn người trong sơn lâm, không bằng làm chút chuyện thực tế cho nơi đây.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó ta bèn làm thừa tướng, ngươi biết đấy, ta là tự ý hạ phàm, tu vị vẫn còn. Có tu vị, bọn họ không việc gì giấu qua mắt ta, tự nhiên, làm thừa tướng cũng rất thuận lợi. Đến sau. Bọn họ đề cử ta làm quốc vương.

- Thế là ngươi làm quốc vương?

Quyển Liêm khẽ gật đầu, nửa buổi, lại cắn răng thán nói:

- Ta làm rất chăm chú. Tuy là quốc vương, nhưng ta không có phi tần, một ngày ba bữa không khác gì bách tính tầm thường, ra cửa đều không dùng nghi trượng. Cũng không hưng tu cung điện, lăng mộ lại càng không cần nói. Ngay cả rất nhiều lễ tiết cũng bị ta phế trừ, hết thảy lấy đơn giản tiết kiệm là đầu. Thỉnh thoảng có biên hoạn, ta đều tự thân thượng trận, cũng khe khẽ giải quyết, tuyệt không cùng binh hiếu chiến. Cắt giảm phú thuế, trừng trị tham quan... Chẳng lẽ ta làm không đúng ư?

Hắn thẫn thờ nhìn Thiên Bồng.

Thiên Bồng quay đầu nhìn lại, từng bước đi tới bên cạnh hắn, xổm xuống, đưa thay sờ sờ trường bào đen đơn sơ trên người Quyển Liêm. Nhẹ giọng thán nói:

- Nói về những chính lệnh kia xem.

- Chính lệnh...

Quyển Liêm vươn tay xoa mặt hai hồi, sau đó mới đờ đẫn nói:

- Thiên tai... Cứu tế, nhưng mà vô luận ngươi cứu thế nào, vẫn cứ có người chết. Một người, dù pháp lực thông thiên cũng thể chu toàn hết thảy. Sau thiên tai ta liền nghĩ, vì sao vừa gặp thiên tai liền có người chết đói?

- Vì sao?

- Bởi vì không có dư lương. Bách tính sống rất khó khăn. Không có dư lương, dù ta hạ thấp phú thuế, cũng vẫn không dư dả. Bởi thế vừa gặp thiên tai liền sẽ chết đói.

- Vậy nên ngươi đánh chủ ý lên trên người đại hộ?

- Đúng

Quyển Liêm trải hai tay ra, đáp nói:

- Đất có đủ, lương thực kỳ thực cũng đủ, như quả... Như quả ta có thể từ trên thân một bộ phận người cắt xuống một miếng thịt, cấp cho một bộ phận người khác, chuyện này chẳng phải liền được giải quyết? Một hộ mười mẫu, chừng đó thừa đủ nuôi sống một gia đình rồi, đúng không? Nguyên soái, ngươi cảm thấy ta làm thế có đúng hay không?

Ngẩng đầu lên, Quyển Liêm nhìn Thiên Bồng.

Thiên Bồng không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Kế hoạch này nghe thì có vẻ không sai, nhưng kết cục... Đã đặt ngay trước mắt.

- Nhưng mà sự tình tịnh không được giải quyết, bởi vì bộ phận người bị ta cắt thịt kia… phản. Đương nhiên, mới đầu đám phản loạn kia đều bị ta trấn áp cả, nhưng đến sau lại xuất hiện vay nặng lãi nghiêm trọng, không cách nào thu tô, bọn họ liền cho vay nặng lãi. Đương nhiên, ta cũng cấm. Sau đó... Sự tình một đợt tiếp một đợt, giống như lăn cầu tuyết, vượt khỏi tầm khống chế của ta.

Quyển Liêm vươn tay vuốt vuốt mái tóc tán loạn, có vẻ ngao ngán lắc đầu

- Giờ ta sợ nhất là khởi nghĩa, quá đáng sợ. Đâu đâu cũng thấy giơ sào mà lên, một người, vĩnh viễn không thể giải quyết được. Ta lại không khả năng tự thân ra tay, nếu mà tự thân ra tay, Thiên Đình liền sẽ phái binh. Kết quả thế lửa càng dập càng lớn... Mỗi một vấn đề, ta đều nỗ lực nghĩ cách giải quyết, nhưng... Càng lúc càng loạn, bất luận ban hành chính lệnh nào, sau cùng đều sẽ biến hình. Bọn họ cầm bổng lộc của ta, kỳ thực lại đều không nghe ta... Năm trăm nông dân khởi nghĩa, phái một vạn bộ đội đi tiễu, tiễu nửa năm, kết quả tiễu thành tám vạn... Vừa nãy bọn họ mới chịu nói cho ta... Quên đi, đừng nói cái này nữa. Ta thực không hiểu nổi, chính lệnh... tốt như vậy, vì sao sẽ biến thành dạng này. Ta không hiểu, rốt cục ta làm sai ở đâu?

Quyển Liêm ôm đầu, khóc không ra nước mắt.

Thanh âm dần dần biến thành tiếng lẩm bẩm thì thào, hắn nói:

- Ta thật sự rất muốn chạy... Nhưng ta không thể chạy. Ta muốn tạo ra một quốc gia bình đẳng phú túc, kết quả ta làm thành dạng này... Nguyên soái, ngươi trước nay luôn đa mưu túc trí, ta một mực bội phục ngươi, ngươi giúp ta nghĩ cách, giúp ta, giúp ta... Chúng ta có thể cùng nhau sáng tạo ra một quốc gia công bình hơn cả Thiên Đình ở chỗ này. Triều đường liêm khiết, không có hãm hại, mọi thứ đều sạch sẽ. Được không?

Thiên Bồng muốn đứng lên, lại bị Quyển Liêm kéo tay lại.

Bị kéo ngừng, Thiên Bồng cúi đầu nhìn Quyển Liêm, Quyển Liêm ngước mắt nhìn trông mong, nhất thời, hai người đều cứng lại.

Hồi lâu, Thiên Bồng nhẹ giọng nói:

- Chuyện này ta không giúp ngươi được... Ta nghĩ có người có thể giúp ngươi, chẳng qua, ta đoán khả năng ngươi tịnh không muốn gặp hắn.