Trong đình viện bỏ hoang, Huyền Trang ngồi xếp bằng dưới tán cây, đang ôn tồn nói chuyện cùng nam tử kia.
Mới đầu là nói về tao ngộ thống khổ của nam tử, Huyền Trang tử tế khai đạo cho hắn. Tiếp đó thoại đề chuyển tới chính lệnh của quốc vương, cuối cùng thì loại chính lệnh nào là hay, loại chính lệnh nào là dở, loại chính lệnh nào là ác, Huyền Trang lấy lý giải của bản thân, tử tế phân tích, nghiên cứu rõ ràng. Dần dần, thoại đề từ khổ nạn của quốc gia này dẫn tới phổ độ chi pháp. Từ căn nguyên của khổ nạn dẫn đến giá trị phổ thế, Huyền Trang giảng thuật rất chăm chú, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu.
Mỗi lần nghe được diệu dụng, nam tử kia không khỏi vỗ tay khen.
Thế đạo điêu linh, có lẽ người trầm luân trong bể khổ càng nguyện ý tiếp nhận loại lý niệm siêu thoát này so với người qua ngày trong an ổn.
Ánh mắt vốn chất đầy nghi ngờ đã không còn, thay vào đó là một loại kính ngưỡng từ tận thâm tâm.
Dần dần, người trong sân viện bắt đầu nhiều lên. Đêm khuya, đám đông không có chỗ ở cố định, bụng còn chưa no lũ lượt đi vào trong trạch viện bỏ hoang này, lắng nghe vị cao tăng trước mắt giảng giải về một loại diệu pháp phổ thế chưa từng nghe qua.
Trong trời đêm rét lạnh, lời nói của Huyền Trang phảng phất trở thành cảng tránh gió cho tâm hồn bọn họ, khiến bọn họ quên đi tàn khốc của hiện thực, chuyển mà sướng tưởng về vị lai tốt đẹp.
Bọn họ khoanh chân ngồi trên chiếu, đoàn đoàn vây quanh Huyền Trang.
Hầu tử, Hắc Hùng tinh, cùng với Tiểu Bạch Long đứng ở xa xa, đã bị bức tới góc tường, đến sau, thậm chí bị dồn lên nóc nhà.
Ngay cả ngoài cửa cũng đứng đầy người chen chúc nhìn vào trong.
Lúc mới đầu, hầu tử nhịn không được cảm thán Huyền Trang đúng là thần côn, có thể dựa vào mồm mép chập chờn nhiều người như vậy. Bất luận vấn đề của những người ở đây kỳ quái, ấu trĩ, thậm chí là mang theo địch ý, Huyền Trang đều có thể chuẩn xác nắm bắt được yếu hại trong đó, hóa giải một cách vô cùng xảo diệu.
Dần dần, tùy theo trên từng khuôn mặt gầy gò khô vàng kia phù hiện quang huy của hi vọng, hầu tử lại không khỏi cảm thán về sự lợi hại của Huyền Trang.
Như quả hắn thật là thần côn, loại thần côn như thế, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.
Dần dần, không còn ai lên tiếng hỏi. Trong đình viện chỉ thừa lại tiếng giảng giải của một mình Huyền Trang.
Lúc Huyền Trang ngước đầu nhìn lên tinh không. Giảng giải cho chúng nhân về phổ độ. Nói tới những gì tốt đẹp của thế giới trước độ người sau đó mới độ mình, trên mặt mỗi người tại trường đều ôm đầy kỳ vọng.
Lúc Huyền Trang cúi đầu nói về khốn hoặc của mình, vì phổ độ mà cảm thấy ưu tâm, mỗi người tại trường đều ưu sầu theo hắn.
Lúc Huyền Trang đứng dậy siết chặt nắm tay, cổ vũ bọn họ sáng tạo cuộc sống tốt đẹp, ai nấy cũng đều kích động vỗ tay.
Loại cảm giác ấy, tưởng như đã quên mất đói khát, quên mất rét lạnh, quên mất đủ loại liệt chính mà quốc vương đổ lên đầu bọn họ.
Đúng vậy, hắn thành công dùng hi vọng đuổi xa âm mai, chiếm lấy cảm tình mọi người.
Đứng xa xa quan sát Huyền Trang trong vòng ủng đới của chúng nhân, hầu tử khẽ thở dài.
Tuy xem qua kinh Phật, nhưng hắn tịnh không hiểu Phật pháp, trừ đương sơ muốn bức bách Lão Quân ra tay, càng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn đi tìm hiểu. Về bản chất, hắn vẫn cứ chuyện ta ta làm, không tiếp thu lý niệm đạo Phật. Dù tham gia tây hành, chẳng qua là vì kết liễu ân oán với Như Lai.
Nhưng, có lẽ, khác với Phật pháp Tiểu Thừa chỉ tu mình chứ không độ người, đây là sồ hình của Phật pháp Đại Thừa mà đến nay vẫn chưa hiện thế.
Khắc này, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình đang làm một chuyện tốt. Lần đầu tiên cảm thấy, vốn chỉ là ân oán cá nhân mình mới dính dáng tới hắn, nhưng với thiên địa này, lại có ý nghĩa đặc thù nào đó.
Ngay khi đang nghĩ ngợi lung tung, hầu tử đột nhiên hơi ngớ, đứng dậy nhìn ra cửa chính.
Đám người vốn đang an tĩnh cũng đột nhiên rối loạn, rất nhiều người đang khoanh chân ngồi trên chiếu lũ lượt đứng dậy.
Một lối đi được nhường ra, từ ngoài viện vươn đến trong nhà.
Không lâu sau, Thiên Bồng và Quyển Liêm men theo lối đi tiến vào.
Có người chỉ vào Quyển Liêm do dự nói:
- Cái người này... Nhìn rất giống bệ hạ...
- Đúng đúng đúng, thật sự rất giống. Trước kia lúc bệ hạ xuất hành ta từng gặp qua.
- Liệu có phải đúng thật là quốc vương không? Mấy người đi cùng Huyền Trang pháp sư đều thần thông quảng đại, có lẽ bọn họ trực tiếp vào trong vương cung bắt cóc tới đây?
- Nếu thế thì quá tốt, nhất định phải thiêu chết hắn!
- Thiêu chết quá tiện nghi cho hắn, phải ngũ mã phanh thây, sau đó lại thiêu thành tro bụi!
- Phải Lăng Trì! Lăng Trì xử tử!
Cảnh rối loạn chợt càng thêm nhốn nháo, nhất thời chúng nhân nghị luận dồn dập. Ngay cả Huyền Trang cũng đứng dậy nhìn hướng hai người.
Tiến lên phía trước vài bước, Thiên Bồng vội vàng quay đầu.
Ở sau lưng, Quyển Liêm mặt đỏ tía tai. Hắn cúi đầu, lúng túng nghe bốn phía chỉ chỉ điểm điểm về mình, không dám tiến thêm.
Hết cách, Thiên Bồng đành phải quay đầu đi tới bên cạnh hắn, kéo tay, cường hành lôi vào trong.
Chính đang tiến vào, đột nhiên một hòn đá từ trong đám người bay tới, không sai không lệch nện trúng trán Quyển Liêm.
Một tiếng kêu đau đớn, Quyển Liêm vội dùng tay áo che mặt lại.
- Giết hắn! Giết hắn!
Có người kêu gào.
Vô số cục đá nện tới Quyển Liêm.
- Giết hắn! Giết hắn!
Chúng nhân vươn nắm tay tề thanh hô lớn, ùn ùn nhào hướng Quyển Liêm.
Thấy tình thế không đúng, Huyền Trang vội vàng bước ra ngăn trước người Quyển Liêm.
Trong hỗn loạn, “bành” một tiếng, một cục đá trùng trùng nện trúng vai trái Huyền Trang, ngay sau đó, là cục thứ hai, cục thứ ba...
Hầu tử ngồi trên nóc nhà tức thì đứng bật dậy, siết lấy Kim Cô bổng chuẩn bị ra tay, lại chợt thấy Thiên Bồng đang âm thầm nháy mắt với mình, ra hiệu hắn khoan động thủ.
Dần dần, trường diện vốn huyên náo hơi chút bình tĩnh lại. Trên mặt mấy người đứng ở hàng đầu đều lộ vẻ lúng túng, ai nấy đều tránh ra ánh mắt Huyền Trang.
Chỉ thấy Huyền Trang ôm ngực, cổ họng ngòn ngọt, một búng máu tươi tràn ra.
Lập tức, trường diện triệt để an tĩnh lại.
Huyền Trang cau mày, khẽ ngẩng đầu lên nói:
- Chư vị thí chủ... Nếu tin tưởng Huyền Trang, xin nghe Huyền Trang một lời.
Chúng nhân lẳng lặng nhìn Huyền Trang.
Hai mắt nhắm nghiền, thật không dễ dàng mới hoãn thần lại được, Huyền Trang nhẹ giọng nói:
- Còn nhớ vừa nãy bần tăng nói gì với các vị không. Vạn sự, phải lấy mình độ người, chớ để tức giận che đậy lý trí. Làm rõ nguyên nhân, mới có thể giải quyết triệt để vấn đề.
Quay đầu nhìn Quyển Liêm đã súc thành một đoàn, Huyền Trang nói tiếp:
- Không bằng, cứ theo như phương lược trước kia. Để bần tăng nói chuyện cùng bệ hạ trước đã.
Chúng nhân vẫn lẳng lặng nhìn Huyền Trang.
Trong đám người, có nhiều kẻ thả cục đá trong tay xuống.
Thấy thế, Huyền Trang bèn nghiêng mặt sang gật gật đầu với Thiên Bồng.
Ngẩng đầu, Thiên Bồng hướng lên chỗ hầu tử kêu nói:
- Xuống đây một lát, có chút chuyện cần tìm ngươi.
- Tìm ta? Loại chuyện này tìm ta làm gì?
Thiên Bồng không trả lời, rất nhanh hầu tử ý thức được Thiên Bồng rất nghiêm túc khi nói vậy, bèn gật gật đầu, từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Hắc Hùng tinh cũng nhảy xuống theo. Thân hình to tướng kia vừa xuất động. Tuy biết hắn không ác ý, nhưng đúng thật rất dọa người. Nhất thời, chúng nhân trong viện dồn dập né tránh.
Mấy người tấn tốc tiến vào sảnh đường, Hắc Hùng tinh canh giữ cửa lớn không cho dân chúng tiến vào, lại thuận tay ném ra hai đạo thuật pháp, bao trùm khắp sảnh đường, miễn có người nghe được tiếng đàm thoại bên trong.
Tiến sảnh đường. Sắc mặt Quyển Liêm mới đỡ hơn chút ít, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn ra ngoài, trên mặt toàn là vẻ sợ hãi.
Hầu tử quan sát từ trên xuống dưới Quyển Liêm một lượt, vỗ vỗ vai Thiên Bồng, nói:
- Quả nhiên không đoán sai, đúng thật là có tu vị, còn là Thái Ất kim tiên. Chẳng qua, ngươi gọi ta tới làm gì? Chính ngươi xử lý không được à?
Quyển Liêm có vẻ thấp thỏm nhìn hầu tử.
Thiên Bồng hít một hơi thật sâu, nói:
- Hắn chính là Quyển Liêm đại tướng mà ngươi một mực muốn tìm.
Vừa nghe, hầu tử không khỏi ngẩn ngơ. Vội vàng quay đầu lại nhìn từ trên dưới Quyển Liêm một phen.
Mấy trăm năm qua đi, mấy trăm năm trước, hầu tử cũng chỉ gặp qua Quyển Liêm mấy lần, huống hồ vóc người, hình dạng của Quyển Liêm đều đã biến hóa cực đại, nhất thời khẳng định khó mà nhận biết. Nhưng tử tế cảm giác kỹ. Xác thực khí tức có phần quen thuộc.
Hồi lâu, hầu tử mới nghi hoặc hỏi:
- Ngươi thật là Quyển Liêm?
Quyển Liêm khẽ gật đầu.
- Vậy sao ngươi lại chạy đến Ô Kê quốc làm quốc vương?
Không đợi Quyển Liêm hồi đáp, hầu tử lại lắc đầu, chỉ vào Quyển Liêm từng câu từng chữ nói:
- Theo ta tây hành, không cần tiếp tục trốn đông trốn tây. Đợi xong việc, ngươi muốn thế nào cũng có thể thương lượng. Ta sẽ giúp ngươi hủy bỏ lệnh truy nã của Thiên Đình ngay bây giờ, thế nào?
Quyển Liêm kinh hãi nhìn hầu tử.
Thiên Bồng ở bên ho khan hai tiếng, nói:
- Ta đã nói qua với hắn cả rồi, tây hành không vấn đề, chẳng qua ngươi phải giúp hắn giải quyết đống bầy hầy ở đây đã.
- Ở đây...
Hầu tử quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Cửa là khép hờ. Do có thuật pháp che chắn, người ngoài cửa nhìn vào chỉ thấy một mảnh đen kịt, nhưng người trong cửa nhìn ra, lại có thể thấy được rõ ràng.
- Giải quyết bọn họ?
- Đúng, ta hết cách rồi. Bây giờ tứ xứ trong Ô Kê quốc đều là khởi nghĩa, hỗn loạn vô cùng. Nếu ngươi...
- Muốn giải quyết thế nào? Giết?
Quyển Liêm thấp giọng nói tiếp:
- Tứ xứ đều là khởi nghĩa, ta phái binh trấn áp, dập tắt bên này, kết quả bên kia lại bén lửa. Vĩnh viễn đều không dập tắt được...
- Đó là binh tướng của ngươi vô năng.
Hầu tử hắc hắc cười nói:
- Muốn giải quyết thì đơn giản, tí nữa ta để Lữ Lục Quải triệu đại quân tới, đừng nói tứ xứ nổi lửa, dù là toàn bộ bình dân đều phản loạn cũng có thể xử lý gọn gàng.
Thiên Bồng ý vị sâu xa nhìn hầu tử, nói:
- Ta còn tưởng ngươi thống trị yêu quốc khổng lồ như Hoa Quả Sơn, hẳn phải có kiến giải sâu sắc về chính vụ lắm. Vấn đề bây giờ là làm sao để lắng lại chúng giận, đương sơ ngươi làm Yêu Vương mà cũng xử lý vậy à?
- Không thế thì làm thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi thuyết phục từng người? Ta đâu rảnh.
Hầu tử phất phất tay nói:
- Dù sao trước kia ở Hoa Quả Sơn, ai gây sự, ai dám ngáng chân, ta liền xử kẻ đó, đơn giản vậy thôi.
Nhất thời, Quyển Liêm và Thiên Bồng đều nghẹn họng. Chẳng qua nghĩ lại, đương sơ hầu tử đúng thật làm vậy, hơn nữa hiệu quả còn khá là khả quan.
Có lẽ địa vị và nơi chốn của hai kẻ làm vương giả có khác biệt, không thể đánh đồng với nhau được.
Thoáng trầm mặc một lúc, Huyền Trang nhẹ giọng nói:
- Chuyện này, hay là để bần tăng tới xử lý, được không?