- Có câu là, kẻ hiền từ đừng nên chưởng binh, kẻ cảm tính đừng nên quản sự, kẻ nghĩa khí đừng nên quản tiền, kẻ thiện lương...
Lý Tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn Thiên Bồng phía xa xa một cái, vươn tay vỗ vỗ vai Quyển Liêm, thán nói:
- Đừng nên làm quan. Thiên Đình như thế, phàm trần, cũng là như thế. Đây là quy tắc mà cả đại năng đều không cải biến được. Như đã không thể cải biến... Tự nhiên phải tuân thủ.
- Kẻ thiện lương... Đừng nên làm quan?
Nghe được lời này, Quyển Liêm không khỏi hoảng hốt.
Thiên Bồng súc mày, sắc mặt như thường.
- Không nói, không nói nữa, nói nhiều, liền mất hay.
Lý Tĩnh cười cười, quay sang chắp tay nói với hầu tử:
- Đại Thánh gia, chuyện của mạt tướng đã xong xuôi, cũng nên về lại Thiên Đình.
Hầu tử liếc Thiên Bồng và Quyển Liêm một cái, thong thả nói:
- Không tâm sự thêm?
- Không được.
Lý Tĩnh cười khan nói:
- Hai vị đều là nhân trung long phượng, chắc đều nghe hiểu lời của Lý Tĩnh.
Hầu tử nhẹ gật đầu, chắp tay nói:
- Vậy, lần này cảm tạ Lý thiên vương ra tay tương trợ. Tuy là Ngọc đế hạ lệnh, chẳng qua Tôn Ngộ Không ta sẽ nhớ nhân tình của ngươi.
Nghe vậy, Lý Tĩnh thụ sủng nhược kinh, vội cúi đầu chắp tay nói:
- Không dám nhận, không dám nhận.
- Thế, để ta tiễn ngươi.
- Đại Thánh gia dừng bước, Lý Tĩnh xin cáo lui trước.
Nói xong, Lý Tĩnh khom người lui lại mấy bước, lại chắp tay với Huyền Trang, Thiên Bồng, Quyển Liêm, xoay người đằng không mà lên, thoáng chốc đã biến mất không tung tích.
Trên mặt hồ, rất nhiều thuyền câu đã bắt đầu bận rộn. Bên bờ, lưu dân tứ tán mà đi, chỉ thừa lại một nhúm vệ đội bao quanh đám người Huyền Trang.
Quyển Liêm còn đang ngẩn ngơ mặc niệm gì đó. Thiên Bồng mặt không biểu tình đứng im lìm một góc.
Từ xa xa nhìn lại, hầu tử bắt gặp Thanh Tâm chính đang đứng lẻ loi cách chừng trăm trượng.
Mấy ngày nay nàng một mực đi theo, hầu tử cũng biết. Chẳng qua không biết nàng làm vậy là có ý gì?
- Đại Thánh gia. Đang nghĩ gì vậy?
Thuận theo ánh mắt hầu tử, rất nhanh Ngao Liệt liền nhìn thấy Thanh Tâm, không khỏi sửng sốt.
- Ngọc đế nhậm mệnh nàng làm ngự sử, nói là chuyên môn quản sự vụ có liên quan đến ta.
Hầu tử sờ cằm thong thả nói:
- Ta đang nghĩ, vừa nãy ta khách khí với Lý Tĩnh như vậy, hắn đi về bẩm báo Ngọc đế, liệu Ngọc đế có triệt chức của nàng, đổi cho Lý Tĩnh đảm nhận.
- Người của Tà Nguyệt Tam Tinh Động mà cũng lên trời nhậm chức? Đây chính là chuyện lạ à nha.
Hầu tử hừ lạnh một tiếng. Nói:
- Trời mới biết bà cô kia nghĩ gì trong đầu.
Nói xong, hầu tử trừng Thanh Tâm phía đằng xa một cái.
Lập tức, mặt Thanh Tâm chợt đỏ bừng.
Cự ly xa, hầu tử cũng đè thấp thanh âm, nhưng Thanh Tâm biết đọc môi ngữ, tự nhiên hiểu được hầu tử đang nói gì. Mấu chốt là, hai chữ “bà cô” hầu tử nói rất chậm. Rõ ràng là cố ý để nàng nghe được
Thời này khắc này, Thanh Tâm thật hận không tìm được lỗ nẻ nào để chui xuống, nhưng từ đầu tới đuôi vẫn cứ đứng chôn chân ở đó.
Thấy thế, hầu tử không khỏi súc mày.
Tiểu Bạch Long khẽ che miệng, thấp giọng nói:
- Liệu có phải nàng được ai đó phái tới phá hoại chuyện thỉnh kinh?
- Ngươi chỉ ai?
- Ách... Ý ta là, sư phó kia của ngài, Tu Bồ Đề.
Nghe vậy, hầu tử lập tức cười hừ một tiếng. Nói:
- Trên cái thế giới này, ai tới phá hoại chuyện thỉnh kinh ta đều tin, chỉ riêng hắn tới phá hoại, ta không tin.
Nói xong, hầu tử lắc lắc đầu, xoay người bỏ đi, mặc Tiểu Bạch Long một mặt nghi hoặc đứng ngây ra đó.
Chuyện tới bây giờ. Hầu tử sớm đã mất hết cảm giác tín nhiệm với vị sư phó kia, song lại tuyệt không hoài nghi Tu Bồ Đề sẽ phái Thanh Tâm tới phá hoại thỉnh kinh.
Rất nhiều chuyện, đến giờ này chân tướng đã rõ ràng ra đấy, hầu tử cũng hiểu được, đương sơ những gì Tu Bồ Đề làm ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động, hay đến sau giấu giếm thân phận Phong Linh là vì cớ gì.
Sự thể hơn sáu trăm năm trước, Như Lai xem như là kẻ đầu têu, Tu Bồ Đề lại có khác gì trợ trụ vi ngược? Thật muốn luận ra, hai kẻ đều là hắc thủ sau màn, đều đùa giỡn mình trong lòng bàn tay, khác biệt chẳng qua là ở mục đích cuối cùng thôi.
Tuyệt đại đa số thời điểm, đây đều là chuyện mà hầu tử không nguyện nhắc tới.
Vì giúp Kim Thiền tử chứng đạo, Tu Bồ Đề trợ Như Lai thiết hạ cục, đến sau cùng, mình đúng thật đã thuận theo tâm ý hắn, bước lên con đường tây hành này. Không thể không nói, vị sư phó kia, mới là kỳ thủ cao minh nhất giữa thiên địa.
Tệ hại hơn là, khăng khăng hắn lại là sư phó của mình, giết hắn... Điểm này, hầu tử thật sự không làm được.
Có chút chuyện, quên đi, có lẽ là lối thoát duy nhất.
Nghĩ tới đây, hầu tử không khỏi tự giễu nói:
- Sát thần tam giới, kỳ thực chẳng qua ngoài mạnh trong rỗng, một khi chọc trúng uy hiếp, thì cái gì cũng không phải.
- Hả?
Quyển Liêm một mặt mê mang nhìn hầu tử.
- Không có gì, chắc ngươi đã hạ quyết tâm theo ta tây hành rồi chứ?
Quyển Liêm thẫn thờ đứng đó hồi lâu, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm, nếu Quyển Liêm đã đáp ứng, bất kể thế nào, đều sẽ làm được.
Hầu tử liếm liếm môi, gật đầu.
Không lâu sau, trời bắt đầu âm u, mưa rơi lất phất, khiến mặt đất trở nên lầy lội vô cùng.
Trong mưa phùn, những lưu dân đói hoảng vẫn đang dày vò bên hồ, không hề có ý tránh mưa.
Đám người chậm rãi trở về.
Nguy cơ bỗng chốc được giải trừ, những binh tướng và đám đại thần còn sót lại đều thở phào một hơi, cảnh tượng trên đường toàn là vẻ vui sướng hoan khoái. Quyển Liêm lại tuyệt nhiên bất đồng, nhìn bộ dạng, có vẻ càng trầm mặc hơn trước, lông mày một mực nhíu chặt, tựa hồ đang tự vấn về những lời Lý Tĩnh nói trước khi đi.
Không chỉ Quyển Liêm, Huyền Trang, Thiên Bồng, hầu tử, đều trầm mặc. Cảnh này khiến Tiểu Bạch Long vốn mau mồm mau miệng rất không tự tại, đành phải quẹt tới bên người Hắc Hùng tinh.
Về lại vương đô, Quyển Liêm bắt đầu trù bị công tác truyền ngôi. Chăm chú tuyển chọn ra mấy đại thần mà hắn cho rằng thích hợp kế nhiệm vương vị, lần lượt hỏi dò ý kiến Thiên Bồng, Huyền Trang, và cả hầu tử, giằng co mấy ngày, cuối cùng mới định ra nhân tuyển. Chẳng qua, đại điển đăng cơ lại chỉ cử hành rất qua loa.
Một phần là bởi Ô Kê quốc sau một phen dày vò như vậy sớm đã nguyên khí đại thương, một phần khác, Quyển Liêm không đào đâu ra nhiệt tình, kẻ kế nhiệm cũng không dám yêu cầu quá nhiều.
Làm xong hết thảy. Sự tình tại Ô Kê quốc xem như đã xử lý xong.
Ngày khải trình, trên vạn bách tính tiễn đưa, chỉ đáng tiếc không phải tiễn Quyển Liêm, mà là tiễn Huyền Trang.
Trong trường cảnh nhộn nhịp, đường đường quốc vương tiền nhiệm Ô Kê quốc, lại cứ thế triệt để thành là vai phụ.
Lúc lên đường tây hành, Quyển Liêm một mực ủ rủ, chỉ biết thở vắn than dài, cảm giác hệt như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ. May mà khi đi ra đô thành mười dặm, gặp được tân nhiệm quốc vương dẫn theo bá quan văn võ đứng đợi tiễn đưa, lúc ấy thần sắc mới dễ nhìn một chút.
Rời khỏi Ô Kê quốc. Đội ngũ tiếp tục đi về hướng tây.
*****
Lúc này, Hoa Sơn.
Dưới dương quang nhu hòa, Ngô Công tinh Ngô Long chính đang nhàn nhã ngồi trên ghế đá trong sân, vừa xem sách vừa tắm nắng như thường lệ.
Chợt thấy một tên binh sĩ thân mặc khải giáp xám bạc đẩy một thư sinh bị trói ngoặt tay ra sau từ ngoài cửa tiến vào.
Lúc trông thấy hai sợi râu dài trên trán Ngô Long, thư sinh tức thì giật nảy mình, vội vàng quay đầu run run hỏi:
- Này... Vị này là...
Binh sĩ kia lành lạnh liếc thư sinh một cái, quát:
- Quỳ xuống!
Không đợi thư sinh kịp phản ứng. Tên binh sĩ đã vung cước đá vào khuỷa chân, bức hắn quỳ rạp xuống đất. Lập tức, thư sinh đau đến ứa mồ hôi lạnh, lại không dám kêu ra tiếng.
Ngô Long thả xuống sách trong tay, nhàn nhạt hỏi:
- Ai đây?
Binh sĩ chắp tay nói:
- Khải bẩm Ngô tướng quân, kẻ này là chúng ta thuận tay bắt lại khi đang tuần sơn, còn chưa hỏi kỹ.
Ngô Long thong thả đánh giá thư sinh, thư sinh thấy thế không khỏi sợ run lên.
Thư sinh này nhìn qua mi thanh mục tú, ước chừng hơn hai mươi tuổi, búi tóc cao cao, mặc một áo vải màu xám, trên áo không thấy vết chắp vá như bần dân tầm thường, lại có mấy nơi rách rưới. Nhìn vết tích, hẳn là bị rách khi đang leo núi, còn chưa kịp vá lại, cả người nhìn qua rất là nhếch nhác.
Canh giữ ở chỗ này mấy trăm năm, phàm nhân đi lạc vào có thể nói nhiều không đếm xiết. Chẳng qua, nhếch nhác như thư sinh trước mắt lại không nhiều. Hoang sơn dã lĩnh mà, kẻ chạy đến nơi đây thường thường không phải hái thuốc thì là đi săn, dù thỉnh thoảng bắt gặp du nhân đi vòng qua đây, cũng đều đến có chuẩn bị. Mà kẻ trước mắt, rất hiển nhiên không phải ba loại vừa kể trên.
Ai lại sẽ mặc vải bào ngày thường chạy tới cái nơi rừng rú âm u này?
Nhìn hắn, Ngô Long thuận miệng nói:
- Ngươi, là người ở đâu, tới Hoa Sơn làm gì? Nếu không khai thật, sẽ chỉ có vào mà không có ra đâu.
Thư sinh nuốt khô ngụm nước bọt, thấp giọng nói:
- Tiểu nhân họ Lưu, tên Ngạn Xương, nhà dưới Hoa Sơn, tới nơi này... Tới nơi này... Là để hái thuốc.
- Hái thuốc?
Đúng lúc này, thêm một tên binh sĩ từ ngoài cửa đi vào, vừa thấy mặt Lưu Ngạn Xương tức thì sửng sốt:
- Sao ngươi lại ở đây?
Lưu Ngạn Xương vội cúi đầu.
- Các ngươi quen nhau?
Ngô Long cúi đầu nhấp ngụm trà nói.
Binh sĩ ấp úng nói:
- Khải bẩm tướng quân, không tính quen biết, chỉ là lúc tuần sơn từng gặp qua.
- Chuyện khi nào?
- Hai ngày trước, khi ấy ta đã ghì lệnh bắt hắn rời đi.
Ngô Long vươn tay chỉ chỉ binh sĩ tiến vào lúc nãy, nói:
- Hôm nay bắt được hắn khi nào.
Nghe vậy, tên binh sĩ tiến vào sau lập tức nhìn hướng Lưu Ngạn Xương, vẻ mặt giận dữ, Lưu Ngạn Xương sợ đến nỗi vội vàng dịch người sang bên, cúi đầu ấp a ấp úng nói:
- Thuốc... Thuốc còn chưa hái được, thế nên... Thế nên tiểu nhân mới tiến sâu vào.
Binh sĩ kia giương tay muốn đánh, Lưu Ngạn Xương vội vươn tay ngăn, đúng lúc này, Ngô Long ở bên thong thả quát:
- Dừng tay.
Lập tức, động tác của cả hai đều cứng lại.
Binh sĩ kia căm tức trừng Lưu Ngạn Xương, nói:
- Chẳng phải đã nói với ngươi thuốc kia không phải ngươi có thể hái được? Đừng nói thư sinh trói gà không chặt như ngươi, ngay cả dược nông lão luyện nhất cũng không bò nổi lên đỉnh nhai kia!
- Không thử sao biết?
Lưu Ngạn Xương thoáng ngửa đầu lên, thấy binh sĩ lại đưa tay muốn đánh, lập tức rụt người lại, rụt rè nhìn Ngô long.
Hơi hơi trầm mặc một lúc, Ngô Long nhẹ giọng hỏi:
- Thuốc gì?
Không ai trả lời.
Ngô Long quay sang nhìn Lưu Ngạn Xương, gằn giọng nói:
- Ta hỏi ngươi thuốc gì.
- Là cái này!
Lưu Ngạn Xương vội vàng từ trong tay áo lôi ra một tấm giấy khô vàng, hai tay đưa cho Ngô long, cẩn thận nói:
- Đây là thuốc trị bệnh cho mẹ già nằm liệt giường của tiểu nhân, đại phu nói, không có thuốc này thì không được. Nhưng mà dược nông sợ nguy hiểm không chịu tới, tiểu nhân nhà nghèo, không ra được quá nhiều ngân lượng... Bởi vậy... Bởi vậy phải tự mình tới hái.