Lương thực rót thành mưa rào, như cát vàng cuồn cuộn đổ xuống, chỉ nháy mắt, toàn bộ thế giới liền chìm ngập trong màu vàng óng.
Có người kêu rít lên, nhưng càng nhiều lại đều ngơ ngác nhìn trời.
- Đây là chuyện gì? Mưa lương thực?
- Trên trời cư nhiên đổ mưa lương thực?
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, đô thành lập tức cuộn lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa.
Đám đông ném xuống vũ khí, khoa chân múa tay nhảy cẫng lên dưới cơn mưa, bọn họ dùng tay hứng lấy lương thực, hứng đầy, lại cởi xuống quần áo cũ nát gói lại.
Ai ai cũng đều hớn hở như điên, chạy nhảy, gầm gào, ngao ngao khóc lớn, không còn ai đi quản Quyển Liêm, càng không còn ai quản trong vương cung liệu còn lương thực nữa không.
Trong cảnh vui mừng, Quyển Liêm mờ mịt nhìn trời. Sờ lên lương thực trải kín mặt đất, hồi lâu, hắn bật cười ngây dại.
- Đại Thánh gia tới... Nhất định là Đại Thánh gia, ha ha ha ha! Đại Thánh gia lấy tới lương thực. Quyển Liêm, thay mặt trên dưới Ô Kê quốc cảm tạ Đại Thánh gia!
Ngay khi Quyển Liêm đang cảm kích rơi nước mắt, chỉ thấy một bóng người vọt đến bên cạnh, giơ chân trùng trùng đá lên bụng hắn.
Lập tức, một búng máu tươi phun ra, Quyển Liêm ôm bụng kêu rên thống khổ.
- Tạ con mẹ ngươi!
Tiếng quát vừa ra, không đợi Quyển Liêm kịp phản ứng liền đã bị nhấc bổng lên giữa trời, trùng trùng quăng tới trên tường.
Cú ném này, thiếu chút thì khiến Quyển Liêm vốn đang có thương tại thân chết ngất.
Lúc mở mắt ra, hắn trông thấy một khuôn mặt khỉ ở ngay trước mắt. Cắn răng nghiến lợi gầm nói:
- Con mẹ nó, ngươi có bệnh à? Không chờ ta trở lại đã chui đầu chịu chết? Ngươi chết cũng không sao, nhưng lỡ hỏng mất đại sự thỉnh kinh, có xuống mười tám tầng Địa Ngục ta cũng theo tới tính sổ!
Quyển Liêm ngơ ngác, hồi lâu mới lúng túng bật cười. Nói:
- Quyển Liêm tạ ơn Đại Thánh gia, Quyển Liêm thay mặt trăm họ Ô Kê quốc cảm tạ Đại Thánh gia, mưa lương thực này...
- Lương thực? Ngươi đúng là nên cảm ơn ta, nhưng không phải bởi đống lương thực kia, mà là bởi ta cứu mạng ngươi.
Hầu tử chống lấy Kim Cô bổng hổn hển đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn mưa lương thực rợp trời, nói:
- Chẳng có lương thực nào hết. Đây đều là giả. Ta biến ra, toàn là ảo giác.
- Ảo giác?
Quyển Liêm lập tức há hốc mồm.
- Làm sao, không được ư? Ăn không chết người là được rồi, dù sao mười ngày nửa tháng bọn họ cũng không phát hiện ra. Cách đơn giản như vậy, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến?
Nói rồi, hầu tử một tay lôi Quyển Liêm từ dưới đất lên:
- Mẹ nó, đầu óc ngươi toàn cứt sắt hả?
Không đợi Quyển Liêm đứng vững, hắn đã nhìn thấy Lý Tĩnh đứng sau lưng hầu tử. Lập tức như thể phản xạ có điều kiện xoay người muốn chạy, lại thấy Lý Tĩnh hướng hắn cười ngao ngán, khi đó mới dừng chân.
Quay đầu, hầu tử vỗ vỗ vai Quyển Liêm, nói với Lý Tĩnh:
- Giờ hắn được bảo hộ từ ta.
Lý Tĩnh vội cúi đầu chắp tay nói:
- Mạt tướng minh bạch, mạt tướng minh bạch!
Vừa nghe, Quyển Liêm mới hơi hơi lấy lại bình tĩnh, nhìn hầu tử thấp thỏm nói:
- Đại Thánh gia, lừa... Chung quy vẫn không hay, Quyển Liêm trước giờ quang minh lỗi lạc...
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hầu tử đã hất côn lên, làm thế muốn đánh, Quyển Liêm sợ đến nỗi vội giật lùi một bước, chuẩn bị né tránh.
Lúc này, ánh mắt nhìn hầu tử từ vẻ thấp thỏm tức tốc biến thành kinh khủng.
Nắm lấy côn ngưng lại giữa trời, khuôn mặt hầu tử thoáng hiện vẻ hung tợn hỏi:
- Một tên đào phạm, còn dám mở mồm xưng “quang minh lỗi lạc”?
Quyển Liêm vội lắc đầu.
- Thế “lừa” có sao không?
Quyển Liêm vội gật đầu.
- Nói rõ ràng ra đấy thì không chịu nghe, cứ phải bức ta động côn?
Lúc này hầu tử mới chậm rãi thu lại Kim Cô bổng, tức tối mắng nói:
- Ta phát hiện ngươi và Thiên Bồng cùng một đức tính. Một tên đào phạm còn “quang minh lỗi lạc”, còn “lừa…chung quy là không hay”? Khó trách đương sơ các ngươi phụng sự Thiên Đình lại đều bại dưới tay ta, ăn no rỗi việc hay sao mà cứ lo hão. Có thể đạt tới mục đích là được!
Nói xong, hầu tử mặt không biểu tình đánh mắt ra hiệu cho Quyển Liêm, nói:
- Đi, tìm hắn. Trị quốc Lý thiên vương chưa hẳn làm được, nhưng giở trò ứng biến, trị đám người này ngoan như cún, hắn tuyệt đối làm được. Đã thương thảo trước rồi, đống bầy hầy ở Ô Kê quốc này để hắn tới xử lý.
Chính đang nói chuyện, rất nhiều binh tướng cấm vệ đã chạy tới, ai nấy đều kinh hoảng nhìn Lý Tĩnh và hầu tử.
Không đợi bọn họ lên tiếng, hầu tử đã giơ tay lên cao cao, gầm nói:
- Mọi người đi theo ta.
Nói xong, hắn liền tung mình nhảy lên mỏm đá trên tường.
Không một binh tướng nào đi theo, ai nấy đều trông hướng Quyển Liêm, hầu tử cũng quay đầu lại, mặt không biểu tình nhìn Quyển Liêm.
Nhìn lương thực đổ xuống như mưa, nhìn lưu dân ngao ngao khóc lớn dưới tường cung, Quyển Liêm hoảng hốt hồi lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói:
- Theo... Theo hắn.
Nghe được lời này, đám tướng sĩ cấm vệ quân lập tức khom người chắp tay với hầu tử, tỏ ý phục tùng.
- Ngươi, lập tức dẫn người phong tỏa cửa cung, không thể tiếp tục để người bên ngoài xông vào!
- Dạ!
- Ngươi, dẫn theo nhân mã tìm khắp vương cung, đuổi hết lưu dân đang lưu lạc trong vương cung ra ngoài, phải nhanh!
- Tuân lệnh!
- Ngươi, mang theo nhân mã nắm giữ tường cung! Tường tây có hai giá thang mây, lập tức trừ đi, nếu có người cường hành xông vào, giết không cần luận!
- Dạ!
Nháy mắt, hầu tử đã phân phối xong hết nhiệm vụ, binh tướng tứ tán mà đi.
Thẳng đến lúc này, Thiên Bồng và Huyền Trang mới xuất hiện phía đầu mút tường cung xa xa.
Khẽ liếc bọn họ một cái, hầu tử nhún người nhảy lên, hóa thành một đạo kim quang biến mất không tung tích.
- Đại Thánh gia... Đi đâu vậy?
Quyển Liêm hỏi.
Lý Tĩnh cười khổ, thở dài một hơi nói:
- Mưa lương thực mà Đại Thánh gia huyễn hóa ra, ăn no, lại chẳng ích gì. Càng ăn, người sẽ càng mệt mỏi, cuối cùng kỳ thực không khác gì chết đói. Hiện tại nếu để nạn dân lĩnh lấy quá nhiều lương thực, sau này muốn thu về lại phiền hà, nếu không thu về bọn họ rồi sẽ chết. Bởi thế, mưa này tất phải ngừng nhanh. Một khi ngừng, lại sợ bọn họ phản đánh. Đại Thánh gia làm vậy là muốn để thủ hạ ngươi trước khống chế thế cục, đảm bảo vạn vô nhất thất, lại tự thân ra tay thanh tra những ngóc ngách khó mà phát giác. Rốt cuộc... Trong vương cung mà còn sót lại người nào, đến lúc đó đều là phiền hà.
Quyển Liêm chớp chớp mắt trầm tư, một lúc sau liền vội cúi đầu chắp tay:
- Quyển Liêm... Tạ Lý thiên vương chỉ điểm.
Nháy mắt, dưới sự điều động của hầu tử, cấm vệ quân đã tức tốc khống chế toàn bộ vương cung. Tất cả lưu dân đều bị đuổi ra ngoài, một quần binh sĩ dùng dây thừng dựng lại cửa cung, bắt đầu tu sửa.
Trên nóc nhà nơi xa, trong gió nhẹ, Thanh Tâm lẳng lặng đứng đó dõi mắt nhìn theo.
Thẳng đến khi xử lý xong xuôi mọi chuyện, hầu tử mới xuất hiện trước mặt Thiên Bồng và Huyền Trang, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Thiên Bồng quay đầu nhìn Quyển Liêm ở nơi xa chính đang tử tế lắng nghe Lý Tĩnh dạy bảo, nói:
- Đừng trách hắn, Quyển Liêm là người trung hậu thành thật. Có chút chuyện. Hắn làm không nổi.
Hầu tử thong thả nói:
- Nếu là ta ở đây, tuyệt sẽ không để hắn đi ra. Nếu để hắn đi ra, nhất định sẽ không cho hắn còn sống trở về.
Thiên Bồng không khỏi ách nhiên thất tiếu, nói:
- Bởi thế ngươi mới là Đại Thánh gia.
Trải qua trường đại nạn này, có hầu tử ở bên coi chừng, có Lý Tĩnh ở bên giáo dục, Quyển Liêm lập tức trở nên “thông minh”
Điều đầu tiên bọn họ làm là sửa sang cửa thành, canh gác nghiêm ngặt, xua tan lưu dân trước cửa cung.
Vốn tạo phản cũng là bất đắc dĩ, dân dĩ thực vi thiên, không có lương thực, bằng với không có mệnh, không đi liều mạng chẳng lẽ ngồi chờ chết?
Giờ có lương thực, ai còn tạo phản? Cho dù số ít người trong lòng có tính toán khác, lúc này cũng sớm đã không còn tổ chức nổi đại lượng lưu dân tiến công vương cung. Chỉ cần cấm vệ quân ở ngoài cửa bày ra giá thế giết không cần luận, lập tức đám lưu dân liền rụt trở về. Không còn dũng khí để khiêu chiến.
Cứ thế bình tĩnh vượt qua hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba, dưới sự bức bách của hầu tử, Quyển Liêm bước lên thành lâu tuyên cáo với lưu dân rằng thượng thiên báo mộng cho hắn, nói hắn là tọa hạ đồng tử của Lão Quân chuyển thế, đi tới phàm trần là để tạo phúc cho bách tính Ô Kê quốc. Đáng tiếc hắn không làm tốt, thành ra ngộ quốc ngộ dân.
Lúc nói lời này, Quyển Liêm vẻ mặt đau đớn kể ra từng điều tội trạng. Đó là nỗi đau thật sự, bởi vì hầu tử bóp gáy ngay sau lưng.
Khiển trách xong tội trạng của chính mình, lại biểu đạt ai điếu đối với bách tính bất hạnh tử nạn trong mấy năm động loạn gần đây, Quyển Liêm cắn răng, mặt trướng đỏ bừng, nói ra tổng kết sau cùng. Đại ý là Ngọc đế niệm mười kiếp tu hành trước đó, niệm tới công lao trước kia với thiên địa, quyết định cho hắn một lần cơ hội lấy công chuộc tội, để hắn vỗ an bách tính Ô Kê quốc, lập tân quân khác, sau đó hộ tống Huyền Trang tây hành thỉnh kinh.
Đoạn lời này vừa nói xong, bên dưới tường cung có thể nói là lặng ngắt như tờ. Đám đông bình dân ai nấy đều nhíu mày, nửa tin nửa ngờ nhìn lên Quyển Liêm trên thành lâu.
Bỗng dưng phải chịu thống khổ nhiều năm như vậy, vết thương này, đâu phải chỉ mấy câu liền có thể san bằng.
Thấy cảnh đó, hầu tử dứt khoát lừa đến cùng.
Chỉ thấy hắn âm thầm chỉ tới, trong mây chợt hàng xuống hà quang, chiếu rọi lên người Quyển Liêm. Nhất thời, chúng nhân nhìn mà trợn mắt há mồm.
- Mẹ nó, diễn trò diễn cả vở, còn không mau tạ ơn? Chờ ta đá ngươi chắc?
Nghe vậy, Quyển Liêm đành phải ngập ngừng quỳ đất, dập đầu.
Lập tức, chúng nhân đều quỳ xuống khấu bái theo.
Đương nhiên, riêng thế thì không được, tín ngưỡng là giả, thức ăn mới là thật. Không có thức ăn, đám ở đây đều chết cả.
Thế là, Quyển Liêm lại giả mượn danh nghĩa báo mộng, dẫn một nhóm lớn lưu dân đi tới hồ bạc cách đô thành chừng mười dặm, nói với bọn họ rằng Ngọc đế báo mộng cho mình, bảo trong hồ có vô vàn tôm cá.
Ngay khi Quyển Liêm đang nói, hầu tử lại âm thầm làm phép, mấy con cá lớn dài ba xích nhảy vọt khỏi mặt nước.
Lập tức, một mảnh ồ lên!
Khi ấy, mọi người mới thực sự tin.
Quyển Liêm án theo nhắc nhở của Lý Tĩnh, nói ra từng địa điểm cụ thể cho dân chúng, rất nhiều dân chúng lập tức chạy vội về nơi được chỉ, nên bắt cá thì bắt cá, nên đi săn thì đi săn, nên hái lượm thì hái lượm.
Đến lúc đó, thiên hạ mới thực sự thái bình.
Nhìn lưu dân tứ tán mà đi, Quyển Liêm phảng phất như hư thoát, ngồi bệt xuống đất, ôm mặt, khóc nức nở.
Năm năm, chỉnh chỉnh năm năm, hắn chưa có ngày nào ngủ ngon lành.
Chúng nhân lặng lẽ nhìn hắn, bao gồm cả đám binh tướng thủ hạ, một đám người, cứ thế đành chịu nhìn Quyển Liêm vai u thịt bắp khóc nghẹn ngào như đứa trẻ.
Hồi lâu, hắn mới hoãn thần lại được, khấu bái với hầu tử, nức nở nói:
- Quyển Liêm cảm tạ Đại Thánh gia.
Hầu tử chỉ chỉ Lý Tĩnh nói:
- Tạ Lý thiên vương đi.
Quyển Liêm quay sang khấu bái Lý Tĩnh, nói:
- Quyển Liêm cảm tạ Lý thiên vương, nếu không nhờ Lý thiên vương... Lần này Quyển Liêm thật không biết phải làm thế nào. Quyển Liêm cảm tạ Lý thiên vương, Quyển Liêm thay mặt bách tính Ô Kê quốc cảm tạ Lý thiên vương. Đều do Quyển Liêm ngu muội, đều do Quyển Liêm ngu muội!
Lý Tĩnh nghiêng mặt sang liếc hầu tử một cái, vươn tay đỡ dậy Quyển Liêm, nói:
- Những chính lệnh kia của ngươi, không có điều nào là sai cả.
- Hả?
Lời này vừa ra, Quyển Liêm lập tức ngẩn ngơ.
Khẽ thở dài một hơi, Lý Tĩnh nhẹ giọng nói:
- Nhưng cá nhân ngươi lại sai rồi, sai rất tai hại.