Đại Bát Hầu

Chương 619: Hứa và thực hiện lời hứa (2)



Lúc này, Lưu Ngạn Xương đã đi qua một phần ba đường hầm, nhìn ánh sáng đỏ tím nơi xa, trong lòng không khỏi đánh trống, có phần hối hận về kiến nghị vừa nãy.

Tam thánh mẫu chính là Hoa Sơn thánh mẫu Dương Thiền, em gái của Nhị Lang thần Dương Tiễn, chuyện này, cư dân quanh vùng Hoa Sơn đều biết. Lưu Ngạn Xương vốn cho rằng, tên thần quân ngoài kia không dễ nói chuyện. Không chừng tam thánh mẫu sẽ dễ nói chuyện hơn. Nhỡ nàng đồng ý giúp mình thì sao?

Chẳng qua là hái thuốc mà thôi, đối với phàm nhân có lẽ khó như lên trời, nhưng đối với thần tiên, căn bản chỉ cần nhấc tay là được.

Song giờ nhớ lại những lời Ngô Long nói trước lúc tiến vào trong động, hắn không khỏi có phần khiếp đảm.

Nhỡ tam thánh mẫu càng không dễ nói chuyện thì sao? Đừng quên nàng nổi danh là thần tiên không linh cho lắm, miếu thánh mẫu trên đỉnh Hoa Sơn ngay cả người trông nom đều không có. Sớm đã thừa lại mỗi tường ngói cũ nát.

Hơn nữa, vì sao nàng lại không chịu ăn uống? Đã xảy ra chuyện gì? Tâm tình không vui? Nếu đúng là tâm tình không vui, lỡ cầm mình ra khai đao thì biết làm sao?

- Ai... Ngàn không nên vạn không nên, chưa nghĩ trước nghĩ sau gì đã vội mở miệng rồi. Mẹ, hài nhi mà không về được, đến lúc đó...

Thẳng lưng lên, hắn quay đầu nhìn lại quãng đường vừa bước đi, do dự có nên đi ra xin lỗi Ngô Long, cầu hắn bỏ qua không.

- Nếu giờ mà vứt bỏ... Liệu có bị trực tiếp giết đi?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Ngạn Xương vẫn chẳng nghĩ ra được ý tưởng gì hay ho.

Không nói cái khác, chỉ riêng cái tên ở bên ngoài kia. Tựa hồ không giống với thần tiên mà mình từng nghe kể. Lỡ muốn bảo mạng mới quay về cầu xin, kết quả lại ném đi cơ hội giữ mạng duy nhất?

Nghĩ thật lâu, cuối cùng Lưu Ngạn Xương đành cắn răng, tiếp tục tiến vào trong.

Một đường mài quẹt, tận nửa canh giờ hắn mới đi qua hết đường hầm.

Lúc quang mang đỏ tím chiếu sáng mặt hắn, hắn nhìn thấy một không gian cự đại. Pháp trận chìm trong ánh tím lấp lánh hệt như sao trên trời, rọi tím hết thảy mọi thứ.

Ở chính giữa pháp trận, có một chiếc bàn đá, giường đá, các loại gia cụ cũng bằng đá, tất cả đều đủ không thiếu thứ gì.

Một thân ảnh màu trắng ngồi ngay ngắn trên ghế đá, đưa lưng về phía hắn.

Lập tức, hai chân Lưu Ngạn Xương mềm nhũn, phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, “quang quang quang”, ba lượt dập đầu vang rền.

Vị này, hẳn chính là tam thánh mẫu.

Lưu Ngạn Xương không dám ngước đầu, càng không dám nhìn.

Đợi hồi lâu, một thanh âm chợt truyền vào tai hắn.

- Ngươi là ai?

Thanh thanh khàn khàn, nghe giống như là thanh âm sau khi vừa khóc, hoặc là đã lâu không nói chuyện, đột nhiên mở miệng mới trở nên khàn khàn như vậy.

Không kịp nghĩ nhiều, Lưu Ngạn Xương vội vàng đáp nói:

- Tiểu nhân, tiểu nhân Lưu Ngạn Xương, nhà ở Hoa Sơn.

- Ngươi tới đây làm gì?

- Tiểu nhân... Tiểu nhân tới khuyên tam thánh mẫu ăn uống một chút.

Nghe vậy, Dương Thiền thoáng bật cười.

Tiếng cười dần dần khôi phục âm sắc bình thường, rơi vào trong tai Lưu Ngạn Xương, không khỏi khiến hắn phù tưởng liên miên.

Thanh âm dễ nghe như vậy, người này, chắc hẳn rất đẹp?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ở thời khắc tính mạng du quan, hắn không có gan mạo hiểm ngẩng đầu lên để nhìn.

- Ngô Long, phái một phàm nhân tới khuyên ta ăn uống... Đúng là càng sống càng thụt lùi.

Ngô Long, hẳn là tên người đang ở ngoài động.

Lưu Ngạn Xương cẩn thận nói:

- Ngô Long thượng tiên đáp ứng tiểu nhân, chỉ cần tiểu nhân có thể khuyên được tam thánh mẫu chịu ăn uống, liền giúp tiểu nhân hái thuốc cứu mẹ già đang nằm bệnh liệt giường, bởi thế... Bởi thế tiểu nhân khẩn cầu tam thánh mẫu, hơi ăn chút gì đó, cứu mạng mẹ già của ta.

Nói xong, Lưu Ngạn Xương lại dập đầu ba cái, vầng trán thấm ra máu, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Tiểu nhân cầu tam thánh mẫu, cầu tam thánh mẫu.

- À. Là vì cứu mẹ, đúng thật rất có hiếu tâm.

- Xin tam thánh mẫu thành toàn cho hiếu tâm của tiểu nhân!

Nhất thời, nguyên cả huyệt động chìm trong trầm mặc.

Lưu Ngạn Xương đợi trái đợi phải, đợi mãi mà không nghe được câu trả lời của Dương Thiền, ngay lúc chuẩn bị phồng lên dũng khí định ngẩng đầu, lại nghe mấy tiếng ho khan, vội vàng chôn đầu xuống.

- Tam thánh mẫu... Thân thể có bệnh?

- Giam mình trong này hơn sáu trăm năm, khó miễn có lúc không khỏe.

Giam mình hơn sáu trăm năm? Chuyện gì thế này?

Lưu Ngạn Xương khẽ mở miệng ra, lại vội vàng ngậm lại.

Bệnh thần tiên. Tốt nhất đừng nên lắm mồm thì hơn. Thế giới thần tiên đâu phải người trần mắt thịt như mình có thể hiểu được.

Hồi lâu, Dương Thiền nhẹ giọng hỏi:

- Trong nhà ngươi còn có những ai? Cha ngươi còn sống không?

- Cha già đã qua đời năm năm trước, trong nhà còn độc tử của tiểu nhân, tên là Trầm Hương, năm nay mới năm tuổi.

- Độc tử? Vậy phu nhân ngươi đâu?

- Tiện nội... Tiện nội khó sinh. Bỏ lại tiểu nhân và ấu tử chưa đầy tháng liền buông tay xuống cửa tuyền.

- À!

Dương Thiền khẽ thở dài một hơi.

Ngay sau đó, lại một hồi trầm mặc dài lâu.

Tâm tạng Lưu Ngạn Xương không khỏi thắt lại.

Cùng là thần tiên, làm sao người ở đây và người ngoài kia lại sai khác lớn đến vậy? Người ngoài kia nhìn qua chẳng khác gì phàm nhân, người ở đây lại nói chuyện câu được câu không, hơi tí là trầm mặc, cái quái quỷ gì thế này?

Hồi lâu. Lưu Ngạn Xương liên tục hít thở sâu mấy lần, cắn răng, phồng lên dũng khí nói:

- Tiểu nhân cầu tam thánh mẫu giúp đỡ tiểu nhân, đại ân đại đức, suốt đời không quên. Đợi đi về trị xong bệnh cho mẹ già, tiểu nhân nhất định bán sạch gia sản, mời người sửa sang miếu thánh mẫu để trả ơn!

- Ta cần miếu thờ kia làm gì?

Dương Thiền nhẹ giọng nói.

- Không cần miếu thờ... Không cần miếu thờ vậy thì hương hỏa... Vậy thánh mẫu đại nhân cần gì. Chỉ cần tiểu nhân có thể làm được, vạn chết không từ!

- Điều gì cũng được?

- Điều gì cũng được!

Nghe vậy, Dương Thiền không khỏi bật cười.

- Rất nhiều rất nhiều năm về trước, cũng có một người từng nói như ngươi. Ta giúp hắn thực hiện tất cả nguyện vọng, dùng thời gian nguyên một năm, kết quả, đến lúc trả ơn, hắn sợ đến vãi ra quần, đến sau cùng vẫn không giữ được lời hứa.

Tất cả nguyện vọng đều thực hiện, còn dọa đến nỗi vãi ra quần? Sao vậy?

Nhất thời. Lưu Ngạn Xương không nghĩ được rõ ràng. Thời gian không đợi người, Lưu Ngạn Xương nuốt khô ngụm nước bọt, cuống cuồng nói:

- Tiểu nhân tuyệt sẽ không như người đó, mong tam thánh mẫu tin tưởng tiểu nhân! Bách thiện hiếu làm đầu, chỉ cần có thể cứu mạng mẹ già, bất luận tam thánh mẫu muốn điều gì, chỉ cần tiểu nhân có thể làm được, dù có phải mất mạng, tiểu nhân cũng không oán không hối!

- Ngươi chắc chứ?

- Chắc chắn!

- Vậy được, ta muốn đi ra.

Lập tức, Lưu Ngạn Xương đã hiểu được phần nào.

Tam thánh mẫu này thì ra là bị khốn ở đây. Liên hệ với những lời Ngô Long nói vừa nãy, hắn lập tức đoán được người giam nàng ở đây là ai...

Do dự hồi lâu, Lưu Ngạn Xương ấp a ấp úng nói:

- Cái này... Tam thánh mẫu, điều này sợ rằng tiểu nhân khó mà làm nổi. Chỉ riêng vị thần quân ngoài kia đã có thể tiện tay lấy mạng tiểu nhân, càng đừng nhắc tới Nhị Lang thần. Lời tiểu nhân nói mới nãy ... Là chỉ chuyện nào mà tiểu nhân đủ sức làm được...

Dương Thiền khẽ cười cười, chậm rãi nói:

- Đủ sức làm được? Chuyện gì là đủ sức làm được? Chuyện gì là không đủ sức? Ta có quen một con khỉ, một con khỉ bình thường, vì một lời hứa hẹn, hắn có thể vượt qua mười vạn tám ngàn dặm đi bái sư học nghệ, vì một lời hứa hẹn, có thể tụ tập yêu quái trong thiên hạ, phản chế Thiên Đình. Vì một lời hứa hẹn... Có thể vứt bỏ thê tử tân hôn, hủy diệt thiên địa. Ngươi nói xem, chuyện của hắn là đủ sức làm được, hay là không đủ sức? Cùng là hứa hẹn, vì sao hứa với ta lại...

Đến đây, Dương Thiền không nói nữa.

Huyệt động lại chìm trong vô hạn trầm mặc.

Trong những lời kia, Lưu Ngạn Xương ẩn ước cảm nhận được sự đắng chát, u oán.

Hồi lâu, Lưu Ngạn Xương dè dặt nói:

- Tiểu nhân có một câu, không biết nên nói hay không.

- Có lời gì, nói đi.

- Nếu tiểu nhân nói sai rồi, mong tam thánh mẫu chớ trách tội tiểu nhân.

- Nói đi.

Phồng lên dũng khí, Lưu Ngạn Xương nhẹ giọng nói:

- Con khỉ mà tam thánh mẫu nói, hẳn là chỉ Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không? Tiểu nhân tuy cô lậu quả văn, lại cũng nghe qua hí khúc, biết Tôn Ngộ Không kia là thạch hầu do thiên địa dựng dục mà thành, tư chất cao siêu, người phàm mắt thịt như tiểu nhân sao có thể so được? Dù có vượt qua mười vạn tám ngàn dặm, nếu sư phó ta muốn bái lại không vừa mắt tư chất của ta, không có danh sư, phải biết làm sao? Điều này chính là chuyện mà với sức tiểu nhân thì không làm nổi.

Dương Thiền thoáng trầm mặc một lúc, khẽ thở dài nói:

- Muốn danh sư, cái đó thì đơn giản.

Trong một hồi tiếng vang “tách tách”, chỉ thấy tử quang chói mắt chớp qua, mặt đất trước người Lưu Ngạn Xương đột nhiên nổ tung. Cát bụi kích lên khuếch tán ra như gợn sóng.

Hắn sợ đến nỗi giật nảy mình, vội rụt ra sau.

Đợi bụi khói tán đi, chợt nhìn thấy ngay nơi vừa nổ tung, một cây trâm cắm sâu dưới mặt đất.

Dương Thiền nhẹ giọng nói:

- Cầm lấy cây trâm này đi tìm Tôn Ngộ Không. Cứ nói, muốn bái sư học nghệ, học thành, tới Hoa Sơn cứu ta. Để xem hắn nhận, hay là không nhận.