Đại Bát Hầu

Chương 620: Thánh Anh đại vương (1)



Lúc Lưu Ngạn Xương bưng khay đi ra đường hầm, hai tên binh sĩ còn đứng thủ ở nơi này chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn hắn.

Từng bước đi tới trước mặt hai tên binh sĩ, Lưu Ngạn Xương nhíu mày thấp giọng nói:

- Tam thánh mẫu đã chịu ăn uống, chẳng qua chỉ ăn một chút... Còn nữa, tam thánh mẫu nói nàng có chừng mực với thân thể mình, các ngươi không cần lo lắng.

- Ngươi ở đây canh hắn, ta đi bẩm báo tướng quân!

Một tên binh sĩ trong đó lập tức xoay người chạy đi.

Tên binh sĩ còn lại nghi hoặc nhìn Lưu Ngạn Xương.

- Tam thánh mẫu thật sự chịu ăn?

Lưu Ngạn Xương gật gật đầu.

- Ngươi dùng cách gì?

- Ta... Cầu nàng.

Binh sĩ không khỏi bật cười, có vẻ khinh thường nhìn Lưu Ngạn Xương nói:

- Cầu, hữu dụng ư?

Lưu Ngạn Xương không đáp lời.

Rất bất ngờ, từ trên mặt Lưu Ngạn Xương, binh sĩ kia không thấy được một tia một hào hớn hở khi hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại nhiều thêm chút cảm giác ngưng trọng.

Tiếp lấy khay thức ăn thừa lại trong tay Lưu Ngạn Xương, binh sĩ thong thả nói:

- Đừng lo, ăn nhiều ăn ít, đều là ăn. Chỉ cần tam thánh mẫu chịu ăn, giúp ngươi hái thuốc mà, nhấc tay là được. Chẳng qua, nếu ngươi nói dối, vậy thì sẽ chết khó coi lắm.

Nói rồi, binh sĩ làm như vô ý liếc nhìn Lưu Ngạn Xương một cái, lại không đọc được vẻ kinh hoảng nào từ trên mặt hắn.

Đặt khay lên bàn đá ở bên, hai người cứ vậy lẳng lặng đứng đó chờ đợi.

Âm thầm nắm lấy cây trâm trong tay áo, Lưu Ngạn Xương đột nhiên thấp giọng hỏi:

- Vị thần quân này. Tiểu nhân có thể hỏi một chuyện được không.

- Nói đi.

- Tiểu nhân muốn hỏi, Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không kia... Có quan hệ gì với tam thánh mẫu?

Vừa nghe, binh sĩ lập tức sửng sốt.

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

- Không... Không có gì, chỉ là vừa nãy tam thánh mẫu nhắc tới, tiểu nhân hiếu kỳ nên mới hỏi thôi. Nếu không tiện nói, thần quân cứ xem như tiểu nhân chưa hỏi là được.

Binh sĩ sờ cằm trầm tư một lát, nói:

- Cũng không có gì không thể nói cả, Tôn Ngộ Không, là người trong lòng tam thánh mẫu. Thậm chí có thể nói là phu quân của nàng, muội phu của nhị gia chúng ta. Đương nhiên. Bỏ đi trong ngày tân hôn. Động phòng còn chưa làm, thiên địa lại vái rồi. Rốt cục có được tính là phu thê không, ta cũng nói không rõ.

Lưu Ngạn Xương cau mày, con ngươi đảo quanh hai vòng, thấp giọng nói:

- Thế, quan hệ giữa Tôn Ngộ Không và Nhị Lang thần là thế nào? Sao tam thánh mẫu lại bị nhốt ở đây.

Ngay khi đang nói chuyện. Ngô Long đã từ nơi xa vội vàng đi tới.

Binh sĩ kia trừng Lưu Ngạn Xương một cái, nói:

- Cái đó ngươi đừng hỏi nhiều, còn nữa, những lời ta nói vừa nãy, đừng để tướng quân biết.

Lưu Ngạn Xương vội chắp tay nói:

- Tiểu nhân minh bạch, tiểu nhân minh bạch, tạ thần quân chỉ giáo.

Bước nhanh đi tới trước mặt hai người, Ngô Long liếc khay trên bàn đá một cái, nói:

- Tam thánh mẫu thật sự chịu ăn?

Lưu Ngạn Xương gật gật đầu.

Ngô Long xoay người muốn đi vào đường hầm, Lưu Ngạn Xương lại vội vươn tay ngăn cản.

- Làm sao?

- Chuyện thần quân đáp ứng tiểu nhân...

Ngô Long khựng lại. Quay đầu nhìn từ trên xuống dưới Lưu Ngạn Xương một lượt, nói:

- Chắc ngươi không có gan giở trò. Tân Hổ!

- Có!

Binh sĩ kia vội quì xuống.

- Đi hái thuốc cho hắn, sau đó tống hắn rời đi. Ghi lại địa chỉ nhà cho ta, sau này nếu có việc, muốn tìm cũng dễ.

- Dạ!

Quay mặt sang, Ngô Long lại thong thả nói với Lưu Ngạn Xương:

- Nếu ngươi dám gạt ta, dù bệnh mẹ ngươi có khỏi. Ta cũng sẽ hốt luôn cả nhà, hiểu chưa?!

Lưu Ngạn Xương vội khom lưng chắp tay nói:

- Tiểu nhân dù gan lớn bằng trời cũng không dám động thổ trên đầu thái tuế, thần quân cứ việc yên tâm!

- Cút đi!

Nói xong, Ngô Long xoay người đi vào trong đường hầm.

Binh sĩ Tân Hổ liếc nhìn Lưu Ngạn Xương một cái, làm tư thế “mời”, nói:

- Nơi này không tiện ở lâu, ngươi ra ngoài đợi đi. Ta đi trước giúp ngươi hái thuốc, rồi đưa ngươi về nhà.

- Xin phiền thần quân.

Lưu Ngạn Xương vội khom người chắp tay.

*****

Lúc này, đám người hầu tử chính đang chậm rãi bước trên sơn đạo uốn lượn.

Rời khỏi Ô Kê quốc đến nay đã hơn một tháng, dẫn theo Quyển Liêm, cộng với hầu tử, Huyền Trang, Ngao Liệt, Thiên Bồng, Hắc Hùng tinh, đội ngũ từ năm người, biến thành sáu người.

Luận bối phận, sáu người đồng hành, gánh hành lý hẳn nên để Hắc Hùng tinh làm, chẳng qua hầu tử lại đề ra để Quyển Liêm làm việc này. Vốn cho là Quyển Liêm sẽ có ý kiến, rốt cuộc không lâu trước còn là quốc vương, nháy mắt đã biến thành kiệu phu, chuyện này đổi lại là ai đều khó mà chấp nhận được.

Nhưng, thực tế là Quyển Liêm không nói hai lời lập tức đáp ứng, Hắc Hùng tinh thấy vậy, có phần khó xử, cứ tranh lấy làm việc.

Chuyện ở Ô Kê quốc được giải quyết, trên đường, Quyển Liêm lại không thấy có vẻ gì là vui mừng, nhìn qua tựa hồ càng thêm khổ não hơn cả khi còn ở Ô Kê quốc, mỗi ngày đều nhíu mày trầm tư như đang suy nghĩ điều gì, cũng không thường bắt chuyện cùng ai, lặng thinh như không hề tồn tại.

Có lần, hầu tử mượn cớ hỏi hắn đang nghĩ chuyện gì, kết quả đáp án vượt ngoài ý liệu của hầu tử.

- Hồi bẩm Đại Thánh gia, Quyển Liêm đang nghĩ tới mấy câu mà Lý thiên vương từng nói.

- Câu nào?

- Thì là câu: Kẻ hiền đừng nên chưởng binh, kẻ cảm tính đừng nên quản sự, kẻ nghĩa khí đừng nên quản tiền, kẻ thiện lương đừng nên làm quan.

Vừa nghe, hầu tử lập tức cạn lời.

Thì ra lâu vậy rồi, mà hắn vẫn chưa thoát khỏi quẫn cảnh ở Ô Kê quốc?

Chẳng qua chưa thoát thì cứ ở đó, người đây rồi, đừng xảy ra chuyện gì nữa là được.

Một dạng gạo nuôi ra trăm dạng người, mỗi người mỗi khác, có người phóng khoáng, sự tình vừa qua liền quên đi sạch sẽ. Có người lại cứ thích luồn sừng trâu, thị thị phi phi, cứ phải muốn làm cho rõ ràng.

Từ loại góc độ nào đó mà nói, Thiên Bồng và Quyển Liêm là cùng một loại người. Ánh mắt loại người này thường thường không phải ai oán thì là mê mang, còn không thì là u buồn, tóm lại vĩnh viễn đều là bộ dạng tâm sự nặng nề. Mà trong cái loại người này mỗi kẻ đều có khác biệt rất lớn.

Tỷ như Thiên Bồng và Quyển Liêm, đầu óc Quyển Liêm rõ ràng không thông minh được như Thiên Bồng, vì thế, hầu tử đoán rằng, bộ dạng này của hắn sẽ duy trì tương đối lâu.

Kỳ thực, nghiêm cách mà nói hầu tử cũng thuộc về cái loại luồn sừng trâu ấy, trên thực tế, trong đội ngũ này chỉ có Ngao Liệt là nhìn nhận sự việc tương đối phóng khoáng, còn thì đều cùng một loại cả.

Khác với Thiên Bồng cùng Quyển Liêm, hầu tử lại là cái loại chỉ cho mình luồn sừng trâu, không cho người khác luồn sừng trâu. Rõ ràng bản thân còn nghĩ chưa thông, lại luôn tỏ vẻ khinh thường khi thấy kẻ khác như vậy.

May mà nhiều năm đi qua, hầu tử học được một điểm, đó chính là: “Chuyện không thương đại nhã, đừng quản.”

Bởi thế, Quyển Liêm giữ bộ dạng kia cũng được, đâu can gì tới hắn? Chẳng lẽ còn hi vọng Quyển Liêm làm sôi nổi bầu không khí?

Đối với vấn đề này, hầu tử chỉ nghĩ qua một thoáng, liền vứt ra sau đầu.

Ngày hôm nay, đội ngũ lại rảo bước trên sơn đạo giống như bình thường, hầu tử đi đầu, Thiên Bồng áp sau, Quyển Liêm và Hắc Hùng tinh một trái một phải vây bên Huyền Trang cưỡi ngựa. Về phần Ngao Liệt, hắn phụ trách dắt ngựa.

Xa xa, hầu tử trông thấy một tòa đỉnh núi cao vút.

Ngọn núi này cực cao, cao tít tầng mây, trên đỉnh núi là tuyết trắng ngần, cảm giác như rợp cả bầu trời. Đứng trong quần sơn bốn phía càng có vẻ hạc giữa bầy gà.

Hầu tử lập tức dừng chân lại.

Rất nhanh, mấy người sau lưng đều dừng theo.

Hầu tử quay đầu hỏi Hắc Hùng tinh:

- Ai trú ở kia?

- Ai?

Hắc Hùng tinh mờ mịt hỏi lại.

Nhìn vẻ ngơ ngác hoàn toàn không biết gì của hắn, hầu tử khoát khoát tay, nói với chúng nhân:

- Cẩn thận chút, có yêu khí. Hơn nữa không chỉ một tên... Nơi này, hẳn có nguyên một “Yêu quốc” .

Nghe vậy, Ngao Liệt lập tức giật mình, chúng nhân còn lại cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Thiên Bồng từ phía sau chậm rãi đi tới, ngửa đầu nhìn ngọn núi kia, nói:

- Kẻ ở nơi này chắc là Thánh Anh đại vương.

- Người nào?

- Con trai Ngưu Ma Vương, Hồng Hài Nhi.

Hầu tử lập tức bật cười, cười đến nhăn cả mày.

Tam muội chân hỏa? Không biết cảm giác thế nào.

*****

Trong động phủ âm ám, lửa trên bồn sắt cháy lên xì xèo. Quang mang ráng hồng chiếu rọi hết thảy mọi thứ thành màu đỏ như máu.

Yêu quái tụ tập nhiều vô số kể, chen chúc thành một mảnh đông nghịt, thậm chí trên tường cũng bò đầy tiểu yêu, đến nỗi không khí trong động phủ vẩn đục cả lại.

Trên chính giữa khoảng không gian trống mà lũ yêu tự giác nhường ra có đặt một chiếc vương tọa cao vút, được điêu khắc hình vô số ác quỷ quấn vào nhau, Hồng Hài Nhi ngồi thẳng ở đó, vẻ mặt không vui.

- Báo --!

Một tên yêu quái da xanh, tai nhọn mắt to, cánh tay cởi trần từ bên ngoài động phủ xông vào.

Sóng người tuôn động, đám yêu quái lập tức tránh lui ra hai bên, nhường đường cho tên yêu quái kia trực tiếp đi tới trước mặt Hồng Hài Nhi.

- Khải bẩm Thánh Anh đại vương!

Yêu quái da xanh khuỵu gối xuống đất, chắp tay nói:

- Con khỉ kia, cả hòa thượng và đám hộ tống, đã tới cách năm dặm!

Lập tức, động phủ vốn đang an tĩnh chợt nổi lên tiếng nghị luận dồn dập.

- Tổng cộng có mấy người?

Hồng Hài Nhi mặt không biểu tình hỏi.

- Tổng cộng sáu người một ngựa.

- Là những người nào?

- Tôn Ngộ Không, Huyền Trang, Tây Hải Tam thái tử Ngao Liệt, ngoài ra còn có một con Hắc Hùng tinh, một con trư yêu. Cộng thêm một nhân loại râu quai nón, không biết lai lịch cụ thể.

Thoáng trầm mặc một phen, Hồng Hài Nhi nhẹ giọng nói:

- Tu vị, đã làm rõ ràng chưa?

Yêu quái da xanh thoáng sửng sốt, thấp giọng nói:

- Còn chưa rõ ràng lắm. Tây Hải Tam thái tử Ngao Liệt thì không chấp, Huyền Trang chưa tu thành Phật thân, cũng không chấp. Hắc Hùng tinh có tu vị Thái Ất kim tiên sơ kỳ, nhân loại râu quai nón kia cũng có tu vị Thái Ất kim tiên sơ kỳ. Trư yêu ẩn tàng tu vị, thấy không rõ. Về phần Tôn hầu tử... Hắn thì không ẩn tàng tu vị, chẳng qua, không biết vì sao, mà không thể trắc ra được.

Nói xong, yêu quái da xanh khẽ ngước đầu nhìn Hồng Hài Nhi.

- Không trắc ra được?

Toàn bộ yêu quái trong động phủ đều nín thở, ngước mắt nhìn lên Hồng Hài Nhi, thần sắc ai nấy đều có vẻ căng thẳng.

Dần dần, trên mặt Hồng Hài Nhi thoáng phù hiện ý cười, nói:

- Đi, chúng ta đi nghênh tiếp “Đại Thánh gia”!