Câu hỏi của tiểu Trầm Hương, Lưu Ngạn Xương không trả lời. Bởi vì hắn không biết mình cầm cây trâm này đi tìm Tôn Ngộ Không, liệu có còn sống được hay không. Loại cảm giác ấy, hệt như hai con voi rừng đánh nhau ngay trước mặt, trong khi hắn chỉ là một con kiến.
Vận mệnh ở phía trước rốt cục là phúc hay họa, hắn sớm đã thấy không rõ, cũng sớm không còn do hắn quyết định nữa rồi.
Chẳng qua, tốt xấu gì thì thuốc này đúng thật linh nghiệm, bệnh tình mẫu thân dần chuyển tốt, xem như chút hồi báo cho cảm giác thấp thỏm thời gian qua.
Nháy mắt, năm ngày qua đi, mẫu thân đã có thể xuống giường đi lại. Sáng sớm ngày thứ sáu, Lưu Ngạn Xương vội vã ra cửa.
Đi một chặng đường dài lâu để bái sư, thường được xem là biểu hiện của thành ý, cũng là một loại khảo nghiệm ý chí. Nhưng tam thánh mẫu tựa hồ tịnh không trọng thị điều này, nàng cung cấp cho Lưu Ngạn Xương một phương pháp bái sư càng thêm đơn giản.
Ra cửa, Lưu Ngạn Xương đến xưởng gỗ của thợ mộc trên trấn nhỏ, dùng một lượng bạc đặt một pho tượng thần cao hơn xích, ba ngày sau, hắn lấy đến pho tượng mà mình đã đặt.
Tuy chế tác vô cùng thô ráp, nhưng những thứ nên có đều có, Càn Khôn Quyển, Hỏa Tiêm Thương, Phong Hỏa Luân, Hỗn Thiên Lăng, chỉ cần người nào hơi có chút thường thức vừa nhìn liền có thể nhận ra đây là pho tượng Na Tra.
Cầm lấy tượng Na Tra trở về nhà, Lưu Ngạn Xương lại lấy ra một ít chu sa, án theo những gì tam thánh mẫu dặn, vẽ tiêu ký lên tượng, sau đó đặt cùng một chỗ với cây trâm mà tam thánh mẫu đưa cho.
Sớm tối mỗi ngày Lưu Ngạn Xương đều sẽ dâng hương tế bái, miệng lẩm bẩm cầu khẩn muốn được cầu kiến Na Tra.
Ở trong thuật ngữ của Đạo gia, loại hành vi này gọi là “cầu nguyện”. Nó sẽ sản sinh một thứ gọi là “nguyện lực”, thứ này sẽ được “cây nguyện lực” gọi là Bảo Thụ trên tầng trời thứ tám cảm giác được.
Khác với Nguyệt Thụ khổng lồ, Nguyện Lực thụ tuy lớn, nhưng chỉ cao chừng trăm trượng. Trên đó mọc đầy nụ hoa vàng, những nụ hoa kia cách mỗi giây sẽ nở rộ ra từng điểm óng ánh, sau đó tấn tốc điêu tàn, ở vị trí cũ lại lần nữa mọc ra nụ hoa mới, cứ thế lặp lại.
Những điểm óng ánh được phóng thích ra không khí chính là nguyện lực dưới phàm gian.
Tác dụng duy nhất của Nguyện Lực thụ chính là có thể khiến cho Thiên Đình biết trăm họ phàm trần cầu xin những nguyện vọng gì. Nhưng không phải vì giúp phàm nhân đạt thành nguyện vọng, mà vì theo dõi phàm trần.
Nguyện vọng của phàm nhân. Không chút nghi vấn là có liên hệ mật thiết với cuộc sống của chính bản thân họ. Thông qua nguyện vọng phàm nhân, Thiên Đình có thể biết được gần như tất cả tình hình cụ thể dưới phàm trần.
Xuất phát từ tín ngưỡng, người dám nói dối với thần tiên thực sự không nhiều, bởi thế...bình thường những tin tức ấy đều sẽ không sai.
Thử nghĩ mà xem, nếu mỗi ngày dưới phàm trần có trăm vạn người cầu thần khấn Phật, như vậy, đồng nghĩa với có trăm vạn ý niệm được đưa lên Thiên Đình, thông qua sàng tuyển, Thiên Đình có thể từ trong đó giành lấy rất nhiều tin tức hữu dụng, từ đó xử lý rất nhiều tình huống dị thường, tỷ như – ở nơi nào đó xuất hiện yêu quái.
Trong tình cảnh ấy, kỳ thực mỗi một phàm nhân tín ngưỡng thần tiên đều biến thành thám tử Thiên Đình tiềm phục dưới nhân gian, mà mỗi một pho tượng thần, mỗi một tòa miếu thờ, trên thực tế cũng đều là trạm tình báo cho Thiên Đình.
Từ góc độ nào đó mà nói. Cách này có vẻ khá là hữu hiệu, khi mà Thiên Đình còn đang cường thế, vì sao yêu quái không dám quấy rối nhân gian, chính là bởi điều này. Chỉ cần nơi nào phát hiện yêu quái, vừa có người cầu thần, Thiên Đình lập tức biết ngay, đại quân liền theo sau mà đến.
Đương nhiên, giờ thì chưa hẳn. Thiên Đình yếu thế, đồng nghĩa với dù bọn họ biết có vấn đề, cũng chưa chắc có thể giải quyết vấn đề.
Có điều, nên biết thì vẫn phải biết.
Trên tám tầng trời vẫn có hơn ngàn tên nguyện sử. Mỗi ngày, chuyện mà những nguyện sử cần làm là không ngừng dọn dẹp cánh hoa điêu tàn trên Nguyện Lực thụ, đồng thời sưu tập nguyện lực được phóng thích ra, viết lại trên giấy, khắc trên thẻ tre, án lấy chủng loại bất đồng, hoặc chia ra đưa tới các bộ Thiên Đình, hoặc phong tồn tại chỗ chờ làm rõ.
Tượng Na Tra của Lưu Ngạn Xương được tam thánh mẫu dạy cho vẽ tiêu ký gia trì, tất nhiên là khác với tượng bình thường, nguyện lực cũng được đưa lên Thiên Đình trong thời gian nhanh nhất. Đương nhiên, mỗi ngày người cầu khẩn sao mà nhiều, chút chuyện cỏn con như vậy, đừng hy vọng nguyện sử sẽ lập tức đưa tới cho Na Tra.
Chẳng qua, trên đời không việc nào làm khó được kẻ có tâm, sau một tháng liên tục cầu khẩn, cuối cùng tin tức này cũng tiến vào tầm nhìn của nguyện sử trưởng Thiên Đình...
*****
Sáng sớm, hai tên thiên binh gánh lấy nguyên một sọt đựng đầy thẻ tre từ Nguyện Lực thụ đưa tới thành lâu Nam Thiên môn.
Trên lối vào cửa chính, Na Tra mặt không biểu tình đứng đó, thần sắc ngốc trệ.
Không lâu sau, Thanh Tâm từ xa xa đi đến.
Nhìn thấy Na Tra, nàng thậm chí không thèm chào hỏi, trực tiếp bước qua sát vai mà đi.
Na Tra lắc đầu ngao ngán, chỉ biết xoay người đuổi theo.
Hai người dạo quanh một vòng thành lâu, cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của Na Tra, Thanh Tâm đi tới một gian phòng không tính lớn, nhưng vô cùng tinh trí.
Gian phòng được kiến tạo ngay trong nội bộ thành lâu, trên đỉnh có lối thông gió, lại không có nửa phiến cửa sổ, quanh năm suốt tháng tất phải dựa vào đốt đèn chiếu sáng.
Thoáng nhìn lướt qua gian phòng, Thanh Tâm thong thả hỏi
- Nơi này là chuẩn bị cho ta?
- Đúng vậy!
- Thế sao lại có hai chiếc bàn, hai chiếc ghế?
- Bởi vì ta cũng làm việc ở đây.
- Sao ta phải ở cùng một chỗ với ngươi?
- Ngươi nghĩ ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi lắm chắc?
Na Tra bĩu môi nói:
- Sư huynh nhà ngươi xuất sơn, khiến cho toàn bộ trên dưới Thiên Đình đều căng thẳng không thôi, bây giờ quân phí đổ hết vào tạo hạm, luyện đan, làm gì còn kim tinh dựng nhà mới?
Thanh Tâm “à” một tiếng, chỉ vào chiếc bàn chất đầy đồ vật nói:
- Ta muốn cái bàn này.
- Đây là của ta, cái đặt ở bên cạnh mới là của ngươi.
Mặt hướng Na Tra, Thanh Tâm gằn từng câu từng chữ:
- Ta nói, ta muốn cái bàn này.
Hai người cứ thế trừng mắt nhìn nhau.
Thanh Tâm ngước đầu lên cao cao, Na Tra mặt không biểu tình.
Cầm cự như vậy hồi lâu, cuối cùng Na Tra khẽ thở dài, buông tay nói:
- Hảo nam không cùng nữ đấu, ngươi muốn thì cho ngươi là được. Dù sao bản thái tử cũng rất ít khi ngẩn người ở đây.
- Thế, nhanh nhanh thu dọn, cất hết đồ đạc của ngươi đi.
Nói xong, Thanh Tâm đi tới bên cửa, co tay dựa mình bên tường, điềm nhiên đứng nhìn.
- Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng. Lui một bước biển rộng trời cao.
Lắc đầu ngao ngán, Na Tra liền bắt tay vào thu dọn, nhưng càng thu dọn lại càng tức, lực độ “cất đặt” đồ đạc ẩn ẩn phát triển theo hướng “quăng ném”.
Đây là cưu chiếm thước sào?
Nhưng tức thì tức. Giờ này hỗn thế tiểu Ma vương nức tiếng Thiên Đình như hắn cũng hết cách. Rốt cuộc đối mặt với hắn là Thanh Tâm, kẻ còn “hỗn thế” hơn cả hắn.
Càng tệ hại chính là, tiếp theo Nam Thiên môn tiếp xúc với hầu tử đều cần dựa vào nàng. Nhỡ hai bên náo lật, đến lúc đó sự thể liên quan tới con khỉ kia lại phải để phụ thân mình cắn răng đứng ra xử lý.
Không lâu sau, hai tên thiên binh bưng một chiếc bàn gỗ màu đỏ đi tới ngoài cửa, trên bàn đặt từng chồng thẻ tre, sách được sắp đặt gọn gàng.
Nhìn thấy Thanh Tâm. Hai người vội khom người hành lễ:
- Ti chức tham kiến ngự sử đại nhân.
Nói xong. Lại quay sang hành lễ với Na Tra trong phòng:
- Ti chức tham kiến Tam thái tử.
- Miễn lễ.
Vươn tay nắn nắn thẻ tre trên khay, Thanh Tâm nghiêng đầu hỏi:
- Đây là gì?
- Là bên phía Nguyện Lực thụ đưa tới.
Na Tra nhẹ giọng thán nói:
- Ta đọc nó như đọc tiểu thuyết, nếu thấy được chuyện gì thú vị, có lẽ nhân dịp nào đó hạ phàm, ta sẽ thực hiện nguyện vọng cho kẻ cầu nguyện.
- Hả? Thứ này hay đấy.
Thanh Tâm tiếp lấy khay kia, đi tới trước bàn của mình, tiện tay giở ra.
- Này!
Na Tra ngưng tay lại, có vẻ không vui nói:
- Đó là đồ của ta.
- Ta không thể nhìn được ư? Ngươi có thể giúp bọn họ thực hiện nguyện vọng. Ta cũng có thể. Hơn nữa thời gian của ta càng dồi dào, tùy thời muốn hạ phàm lúc nào cũng được.
- Đây không phải vấn đề có thể thực hiện hay không, then chốt là bọn họ vái ai.
Lẳng lặng nhìn Thanh Tâm, hồi lâu, thấy nàng không hề có ý định thả xuống thẻ tre trong tay, Na Tra cũng hết cách, thở dài một hơi, tiếp tục quay sang thu dọn đồ đạc của mình.
Không lâu sau, Thanh Tâm cười lên khanh khách nói:
- Có người hướng ngươi cầu khấn sinh con trai, cái này mà ngươi cũng quản?
Na Tra lườm Thanh Tâm một cái.
- Ai nha, đứa này lại cầu ngươi cho hắn lấy bốn phòng mỹ thiếp. Cả lão bà còn chưa có, cư nhiên mở miệng đòi muốn bốn phòng mỹ thiếp. Thật là vô sỉ.
Na Tra lặng lẽ thu dọn đống chiến báo cũ.
- Có lão đầu cầu khấn ngươi giết chết chó nhà hàng xóm... Làm sao, chuyện thất đức như vậy mà ngươi cũng làm?
Na Tra tiếp tục lặng lẽ thu dọn đống chiến báo cũ.
- Có nữ nhân cầu ngươi phù hộ trượng phu nàng bình an trở về. Ừ... Trượng phu nàng hình như bị chinh binh, đi đánh trận.
Na Tra kiễng chân, cất đặt đống chiến báo cũ lên ngăn tủ.
- Ai, có người đặt tượng ngươi cạnh trâm cài tóc, nói muốn cầu kiến ngươi.
- Có gì đâu mà lạ!
Na Tra thì thào nói:
- Lần trước có đứa còn đặt tượng ta cạnh bô nước tiểu, hại ta phải đặc ý hạ phàm đánh hắn một trận. Vừa hỏi mới biết, hắn nằm mơ, thấy tổ tiên báo mộng dặn hắn đặt tượng ta cạnh bô nước tiểu, nói làm thế sẽ phát tài.
- Đến sau có phát tài không?
- Ngươi nói xem?
Thanh Tâm che môi cười vang khanh khách.
- Cây trâm này hình như hơi đặc biệt. Trước kia chưa từng gặp qua, đẹp thật.
- Trâm cài đặc biệt?
Na Tra vừa khéo chỉnh lý xong hết đống đồ đạc, phủi đi bụi dính trên tay, bước tới trước mặt Thanh Tâm, vươn tay nói:
- Đưa ta xem xem?
Thanh Tâm tiện tay đưa tới.
Tiếp lấy thẻ tre kia, Na Tra tùy ý quét mắt nhìn, lập tức, tâm tạng lộp bộp một tiếng.
- Sao vậy?
- Không.
Na Tra vội vàng lắc đầu nói:
- Không có gì, cây trâm này đúng là đẹp thật.
Thanh Tâm híp mắt hồ nghi nhìn Na Tra.
Na Tra cứ cười khan, cười khan mãi.
- Rõ ràng là có gì đó, viết hết trên mặt kia kìa.
- Làm gì có!
- Thế vì sao ngươi cười mãi thế? Cây trâm này đáng cười lắm à?
Vừa nghe, Na Tra vội thu lại ý cười giả tạo trên mặt.
Cứ thế lặng lẽ đối thị cùng Thanh Tâm, một lúc sau, dưới ánh mắt sắc bén của Thanh Tâm, Na Tra cảm thấy mình như bị nhìn xuyên từ trong ra ngoài. Vội ra vẻ hoảng nhiên đại ngộ, nói:
- Ai nha, không hay! Quên mất hôm nay đến lượt ta trực ban, phải đi đây. Thất bồi!
Nói xong, lập tức chắp tay, xoay người vọt ra cửa lớn.
Ở đằng sau, Thanh Tâm thong thả nhìn theo, thì thào nói:
- Có cổ quái...