Đại Bát Hầu

Chương 624: Đi hay là không đi



Trước Hỏa Vân Động, hầu tử im lìm đứng đó, lành lạnh nhìn đôi phụ tử kia.

Ngưu Ma Vương dập đầu liên hồi.

- Cầu Đại Thánh gia tha mạng con ta! Cầu Đại Thánh gia tha mạng con ta! Cầu Đại Thánh gia tha mạng con ta!

Đám người Huyền Trang từ xa xa giương mắt mà nhìn, không nói lời nào.

Mấy tiếng trầm vang, mặt đất đã bị gõ nứt, từng giọt máu tươi thấm ra.

Hồng Hài Nhi sau lưng hầu tử nhìn mà thất thần.

Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Hồng Hài Nhi cả lăn lẫn bò nhào qua sát vai hầu tử:

- Cha, cha! Ngươi đừng như vậy! Hài nhi cầu ngươi, đừng như vậy!

Hắn cắn răng, dùng hết toàn bộ sức lực đi dìu đỡ phụ thân mình, hi vọng kéo hắn khỏi mặt đất:

- Chúng ta không cầu hắn! Hài nhi có thể chết, nhưng không thể chết mà không có tôn nghiêm!

- Ngươi biết cái gì? Tôn nghiêm có gì dùng? Ngươi chết, mẹ ngươi làm thế nào?

Tay vung mạnh, Ngưu Ma Vương trực tiếp hất văng Hồng Hài Nhi ra ngoài một trượng, mặt hướng hầu tử, lại trùng trùng gõ xuống, máu tươi thuận theo nham thạch thấm ra.

- Lão Ngưu chỉ cầu Đại Thánh gia tha con ta một mạng. Năm đó rút quân, là Lão Ngưu sai. Mấy năm nay không phục hưng Hoa Quả Sơn, đối đầu với Lữ thừa tướng, cũng là Lão Ngưu sai. Chỉ cần Đại Thánh gia tha ta nhi một mạng, mạng này của Lão Ngưu, Đại Thánh gia cứ việc cầm đi, tuyệt không phản kháng! Pháp khí, nhân mã tích lũy mấy trăm năm qua nhất loạt dâng lên, tuyệt không giữ làm của riêng! Chỉ cầu Đại Thánh gia tha con ta một mạng! Chỉ cầu Đại Thánh gia tha con ta một mạng!

Hầu tử vẫn im lìm đứng đó, lẳng lặng mà nhìn.

Chứng kiến phụ thân không ngừng dập đầu, Hồng Hài Nhi bị hất văng ra đất, cả người ngơ ngác. Hắn há hốc mồm, nước mắt trào ra như đê vỡ.

Đây là phụ thân mà hắn chưa từng nghĩ tới.

- Cha, hài nhi sai rồi, ngươi đừng như vậy... Ngươi đừng như vậy được không? Hài nhi biết sai rồi.

Hắn gắng sức bò lê về phía Ngưu Ma Vương, kêu khóc vươn tay đi kéo phụ thân.

Chỉ thấy Ngưu Ma Vương xoay người lại. Một tát trùng trùng nện lên mặt Hồng Hài Nhi.

“Ba”, tiếng vang thanh thúy từ từ vọng ra trong núi.

Hai mắt hầu tử thoáng mở choàng ra, Huyền Trang không khỏi súc mày.

Ngưu Ma Vương cắn răng, trừng mắt với con trai mình.

Hồng Hài Nhi vươn tay sờ lên gò má sưng đỏ, ngây dại.

Từ nhỏ đến lớn, Ngưu Ma Vương chưa từng động thủ lần nào với Hồng Hài Nhi. Một tát này, trực tiếp đánh khiến hắn ngẩn ngơ.

Quay đầu nhìn hầu tử một cái, Ngưu Ma Vương đứng dậy, nắm tay siết chặt, một quyền đột nhiên không chút dấu hiệu trùng trùng đấm vào bụng Hồng Hài Nhi.

Dưới trọng kích, Hồng Hài Nhi phun ra một búng máu tươi, ngay cả Huyền Trang nơi xa cũng đều cả kinh.

- Cha...

Một tay đè Hồng Hài Nhi quỳ xuống đất, Ngưu Ma Vương trầm giọng quát:

- Giải khai linh lực phòng hộ!

- Cha...

- Giải khai!

Hồng Hài Nhi tán đi tất cả linh lực trên người, mắt nhắm nghiền lại, cắn răng, quỳ ngây ra đó.

Ngưu Ma Vương hất nắm tay lên, trùng trùng một kích nện vào lưng hắn, một kích này, trực tiếp đánh bay cả người Hồng Hài Nhi đâm tới tảng đá gần đó.

Nhất thời, cát đá lăn lộn.

- Lên --!

Nắm tay Ngưu Ma Vương siết chặt, thở dốc phì phò.

- Cha...

- Ta bảo ngươi đứng lên!

Trong đống đá vụn, Hồng Hài Nhi run run nâng người dậy, quỳ xuống.

Máu tươi tràn ra từ khoang miệng, khoang mũi, nhỏ giọt xuống cát bùn.

- Đại Thánh gia.

Quay đầu lại, Ngưu Ma Vương chắp tay, sảng giọng nói:

- Lão Ngưu sẽ dạy cho nghịch tử này một trận nên thân, đánh tới khi nào ngài mãn ý mới thôi!

Nói rồi, hắn cắn răng, vung cước đá tới Hồng Hài Nhi.

Cả người Hồng Hài Nhi như lá khô vàng giữa trời thu, bị hất lên, lăng không chao đảo, lại trùng trùng nện xuống, cuộn nên một trận cát đá.

Cắn răng. Hồng Hài Nhi run rẩy đứng lên, quỳ xuống. Ngưu Ma Vương lại lao tới, lại trùng trùng một kích, cứ thế lặp lại.

Từ đầu tới đuôi, Hồng Hài Nhi chẳng hề phản kháng, cũng không kêu thảm, xin tha, càng không vận dụng linh lực chống chịu công kích từ Ngưu Ma Vương.

Hắn chỉ cắn răng, hai mắt nhắm nghiền, tay nắm chặt, chịu đựng, rồi lại đứng dậy, quỳ xuống.

Nháy mắt, Hồng Hài Nhi đã thoi thóp một hơi, không động đậy nổi nữa.

Nhưng mà, Ngưu Ma Vương vẫn chưa có ý định ngừng lại.

Ngay khi Ngưu Ma Vương hạ ngoan tâm lần nữa hất nắm tay lên, cổ tay chợt bị hầu tử từ đằng sau cường hành giữ lại.

- Đừng đánh.

Quay đầu, Ngưu Ma Vương trông thấy hầu tử mặt không biểu tình nhìn mình, vội vàng thả xuống nắm tay đang giơ cao, chắp tay, lui ra sau một bước.

Hầu tử nhìn Hồng Hài Nhi thoi thóp một hơi sấp trên mặt đất, khẽ thở dài.

- Đau không?

Hồng Hài Nhi không lên tiếng, nửa cánh tay chôn vùi trong đống đá vụn thõng xuống, có lẽ đã ngất đi.

- Đau không?

Hầu tử vươn tay chỉ chỉ Hồng Hài Nhi nói:

- Ta hỏi ngươi, đánh hắn, ngươi đau không?

Ngưu Ma Vương ngẩng đầu nhìn hầu tử một cái, thất thần, hai mắt nhắm nghiền, gật đầu.

- Ngươi không phải thống soái nên hồn, trận Sương Vũ Sơn năm xưa, ngươi chỉ huy rất tệ hại.

Hai tay siết chặt, Ngưu Ma Vương lẳng lặng đứng đó, khom lưng, cắn răng trùng trùng gật đầu.

- Ngươi không phải minh hữu đáng tin, vừa ra chuyện, vì an toàn của chính mình ngươi liền ném bỏ minh hữu, thậm chí bỏ đá xuống giếng.

Ngưu Ma Vương trùng trùng gật đầu.

- Ngươi cũng không phải đại ca xứng chức, một đám huynh đệ, lại không đồng lòng. Giờ còn dám đánh chủ ý lên người con trai ngươi.

Ngưu Ma Vương trùng trùng gật đầu.

- Ngươi cũng không làm tròn phận sự của kẻ thuộc hạ, trận chiến Hoa Quả Sơn, ngươi chưa hiệp thương cùng đám người Lục Quải đã tự động rút quân. Khoan nói cái khác, như quả các ngươi chịu ở lại, chung sức gánh qua thời điểm gian nan ấy, có lẽ Đại Giác đã có thể sống sót. Hắn, là huynh đệ một đường theo gót ta.

Ngưu Ma Vương trùng trùng gật đầu.

Hầu tử vươn tay vỗ vỗ vai Ngưu Ma Vương, thong thả thán nói:

- Nhưng ngươi đúng thật là một phụ thân tốt, tuy không dạy con nên thân, nhưng ngươi đúng thật là phụ thân tốt.

Nói rồi, hầu tử quay người, vác Kim Cô bổng từng bước đi tới chỗ Huyền Trang, nhẹ giọng cười nói:

- Kỳ thực ta rất muốn giết hắn. Giết gà dọa khỉ. Chẳng qua, giết đứa con trai duy nhất ngay trước mặt phụ thân hắn, chuyện này, ta thực không làm được.

Nghe được lời ấy, Ngưu Ma Vương lập tức lão lệ tung hoành.

Chỉ thấy hắn “phốc|” một tiếng quỳ ngã xuống đất, trùng trùng dập đầu:

- Lão Ngưu tạ ơn Đại Thánh gia, Lão Ngưu tạ ơn Đại Thánh gia!

- Chuyện trước kia đều bỏ đi, ngươi không làm tròn phận thuộc hạ, ta cũng không phải đầu lĩnh xứng chức, đây đó đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Thực sự... Không mặt mũi nào so đo với các ngươi. Đừng mãi nơm nớp lo sợ thế, Lục Quải thích lên mặt một chút, nhưng hắn không có ác ý.

Đưa lưng về phía Ngưu Ma Vương. Hầu tử khoát khoát tay nói:

- Chuyện này kết thúc ở đây là được rồi. Mang nhi tử ngươi về dưỡng thương. Nếu có lần sau, đừng trách ta nặng tay.

- Lão Ngưu cảm tạ Đại Thánh gia, nếu có chuyện gì, Đại Thánh gia cứ việc phân phó một câu, bất luận là lên núi đao hay xuống chảo dầu, Lão Ngưu vạn chết không từ!

Hầu tử quay đầu nhìn hắn một cái, nói:

- Chảo dầu của ta. Ngươi không đi xuống nổi đâu. Có rãnh thì giúp ta coi chừng đám huynh đệ kia của ngươi là được, chớ để chúng gây sự phiền hà.

Ngưu Ma Vương trùng trùng ôm quyền, dập đầu nói:

- Lão Ngưu tuân mệnh!

Tung mình nhảy qua vách dốc, hầu tử lại dẫn đám người Huyền Trang tiếp tục chậm rãi tiến về hướng tây.

Trước Hỏa Vân Động trống trải chỉ thừa lại mỗi Ngưu Ma Vương và Hồng Hài Nhi đang thoi thóp một hơi.

Hắn khẽ run lên, quét đi cát đá vương trên thân Hồng Hài Nhi, khom người ôm hắn dậy.

- Cha... Xin lỗi, nhi tử... Đã gây họa...

- Không sao. Còn sống là tốt, còn sống là tốt.

Ngưu Ma Vương ôm Hồng Hài Nhi ở trước ngực, thấp giọng nói:

- Đều bởi cha quá chiều ngươi, đều bởi cha. Trước kia khi còn là tiểu yêu, ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo âu, đến nỗi bây giờ yên bình, liền muốm đem những thứ tốt nhất dành cho ngươi... Mới khiến ngươi có tính không sợ trời không sợ đất này. Đều bởi cha.

- Cha... Sau này... ta nhất định đều nghe ngươi.

- Đừng nói gì cả, giờ cha mang ngươi về, dưỡng thương cho tốt.

- Dạ, tạ tạ cha.

Hồng Hài Nhi khẽ mở mắt nhìn phụ thân, nước mắt mông lung, hồi lâu, lại nặn ra một tia ý cười.

Xoay người đằng không mà lên, Ngưu Ma Vương ôm lấy Hồng Hài Nhi, từ từ bay về hướng động phủ của mình.

*****

Lúc này, trấn nhỏ ngoại vi Hoa Sơn.

Ngơ ngác về lại trong nhà, sắc tiên dược, phục thị mẹ già uống xong, Lưu Ngạn Xương ngồi xuống trong sân viện cũ nát, nhìn trâm cài tóc tam thánh mẫu đưa cho mà ngẩn ngơ.

Những lời của Tiếu gia gia một mực vang vọng trong đầu hắn.

Lưu Ngạn Xương là người đọc sách, ở cái thời đại này, người đọc sách là lực lượng trữ bị để làm quan. Nhưng, Lưu Ngạn Xương không phải loại người đọc sách nổi bật kia, nếu không phải từ nhỏ đã bị lão cha có mộng làm quan cầm thước gỗ bức lấy, có lẽ bây giờ hắn đã trở thành một đồ tể hoặc nông phu.

Ai cũng bảo chữ trong sách có Nhan Như Ngọc, chữ trong sách có Hoàng Kim Ốc, đáng tiếc, đối với loại đọc sách không quá xuất sắc, gia để lại không thực sự tốt như Lưu Ngạn Xương, cái chuyện đời này ra làm quan, khẳng định là không tới lượt. Như thế, Nhan Như Ngọc và Hoàng Kim Ốc tất nhiên là không có. Nhưng đọc sách có một chỗ tốt, đó là hiểu chuyện. Lưu Ngạn Xương tự nhận mình đọc sách chẳng ra làm sao, song vẫn khá hiểu tính toán.

Trong yêu cầu thực hiện lời hứa của Tam thánh mẫu có càn khôn, đấy gần như là điều chắc chắn.

Nếu bình thường, thần quỷ chi đạo, Lưu Ngạn Xương còn sẽ cân nhắc một hai, nhưng lần này tận mắt nhìn thấy, không tin cũng không được.

Thiên binh kia nói Tôn Ngộ Không là phu nhân của tam thánh mẫu, nhưng hai bên chưa động phòng hoa chúc, Tiếu gia gia nói sáu trăm năm trước Tôn Ngộ Không là người đã đoạt đi tam thánh mẫu ngay giữa hôn lễ của tam thánh mẫu và thư sinh, thư sinh rơi vào tay đại quân Thiên Đình, sống chết bất minh.

Cầm hai chuyện này ra đối chiếu, khả năng cả hai đều là thật.

Một mặt, tam thánh mẫu để mình đi tìm Tôn Ngộ Không, nghe ngữ điệu của nàng, Tôn Ngộ Không tất sẽ bán nàng tình diện. Bởi thế xem ra, đương sơ cái gọi là “cướp cô dâu”, tịnh không nhất định thật sự là “cướp cô dâu”, cái gọi là hôn lễ, rất có thể chỉ là màn che.

Nhưng, nếu đã thế, vì sao không phải trực tiếp cầm phát trâm đi yêu cầu Tôn Ngộ Không tới Hoa Sơn cứu nàng? Chẳng lẽ Tôn Ngộ Không tự thân tới, lại không hữu hiệu bằng thu mình làm đồ đệ, dạy mười năm tám tái còn không biết sẽ dạy ra bộ dạng gì?

Lưu Ngạn Xương nghĩ không thông, thực sự nghĩ mãi mà không thông.

Thế giới của thần tiên, hắn không hiểu, lúc này hắn chỉ hiểu một điều, đó là tam thánh mẫu kia chẳng phải loại thiện lương gì, nếu đạp sai một bước... Tên thư sinh bị Thiên Đình bắt đi, đến nay vẫn hạ lạc bất minh chính là vết xe đổ cho hắn.

- Tiếp theo nên làm thế nào, nếu không đi, liệu có... Xảy ra chuyện không?

Nắm lấy cây trâm kia, Lưu Ngạn Xương một mặt mờ mịt:

- Nếu ta gặp chuyện không may, vậy mẫu thân... Đến lúc đó, bệnh khỏi hay không, chẳng phải đều như nhau? Chẳng phải là ra hang sói lại vào miệng hổ?

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cười khổ.

Đúng lúc này, một đứa nhỏ chừng năm tuổi, khắp người dính đầy bùn đất từ ngoài cửa chạy vào, nhìn thấy Lưu Ngạn Xương, vội vàng kêu nói:

- Cha! Bọn họ nói ngươi đã trở về! Tìm được thuốc cho nãi nãi chưa?

Nói rồi, đứa nhỏ vội vàng chạy đến trước mặt Lưu Ngạn Xương, đôi mắt tròn xoe, chớp nháy nhìn Lưu Ngạn Xương.

Thấy là con trai, Lưu Ngạn Xương không khỏi bật cười, đưa tay khẽ vuốt tóc hắn, nhẹ giọng thán nói:

- Tìm được thuốc rồi, thần tiên trong núi cũng đáp ứng nhất định sẽ cứu mạng nãi nãi.

- Quá tốt!

Trầm Hương bỗng reo lên, khoa tay múa chân kêu nói:

- Nãi nãi được cứu rồi! Nãi nãi được cứu rồi!

Hắn chạy vào trong buồng, rất nhanh lại lộn trở về, chớp chớp mắt thấp giọng nói:

- Cha, ngươi gặp qua thần tiên?

Lưu Ngạn Xương khẽ gật đầu.

- Thế, thần tiên trông như thế nào?

- Thì...

Lưu Ngạn Xương vươn tay ra dấu, nghĩ hồi lâu, lại không biết nên biểu đạt thế nào.

- Có phải giống như trong miếu?

Lưu Ngạn Xương tùy ý gật gật đầu.

- Oa! Cha ta gặp qua thần tiên! Ta phải nói cho mọi người biết mới được..!

Lại reo lên một tiếng, Trầm Hương đang muốn chạy ra ngoài viện, lại bị Lưu Ngạn Xương kéo về, giơ tay làm thủ thế cấm thanh, nói:

- Chuyện này, không thể nói ra ngoài.

- Vì sao?

Trầm Hương chớp chớp mắt hỏi.

- Thần tiên không thích có người quấy rầy bọn họ, lần này cha ngươi thiếu chút thì chết trên núi. Nếu để bọn họ biết sau khi cha ngươi trở về liền lan truyền tứ xứ, đến lúc đó, cha con ta đều phải chết!

Vừa nghe tới chữ “chết”, tiểu Trầm Hương vội vàng che kín miệng, đợi bình tĩnh, lại hỏi:

- Thế, bọn họ không thích có người đi quấy rầy, vì sao lại nguyện ý giúp chúng ta?

Lưu Ngạn Xương vặn mình một cái, mặt không biểu tình địa nói:

- Bởi vì cha ngươi đáp ứng đi vái một thần tiên khác làm thầy, sau đó giúp bọn họ làm một chuyện.

- Oa!

Tiểu Trầm Hương reo lên, lại vội vàng che kín miệng, thấp giọng hỏi:

- Bái sư? Thế... Học thành, cha cha cũng là thần tiên?

- Xem như là vậy!

Lưu Ngạn Xương thuận miệng đáp nói.

Nghe được lời này, tiểu Trầm Hương lập tức kích động không thôi, tay chân cũng nhịn không được khua múa liên hồi, mãi lúc lâu sau, hắn mới hơi hơi trấn định, thấp giọng nói:

- Cha, bọn họ cho ngươi đi vái vị thần tiên nào làm thấy?

- Vái...

Mặt mày Lưu Ngạn Xương méo xệch, thuận miệng nói:

- Vái một thần tiên rất lợi hại, nhưng tạm thời không thể nói cho ngươi cụ thể là ai.

- Thần tiên rất lợi hại?

- Đúng, rất lợi hại.

- Có lợi hại như Nhị Lang thần?

- Có, có lẽ còn lợi hại hơn cả Nhị Lang thần.

Nghe vậy, mắt tiểu Trầm Hương chợt sáng rực lên, mong mỏi nhìn phụ thân nói:

- Cha, đến... Đến lúc đó ngươi nhớ dạy ta, chờ ngươi học thành, ngươi nhớ dạy ta… Để ta cũng biến thành thần tiên, được không?

Nhìn vẻ mặt mong đợi của Trầm Hương, Lưu Ngạn Xương không khỏi súc mày càng sâu.