Lại lặng lẽ đối thị hồi lâu. Huyền Trang hai tay hợp mười, nhàn nhạt nói:
- Thí chủ niệm tới an nguy của hồn phách lệnh tôn, tất nhiên không chịu giải trừ thuật pháp, điểm này bần tăng có thể hiểu được. Dù vậy, nếu bần tăng có cơ hội, vẫn sẽ khuyên nhủ đại thánh. Thí chủ cứ yên tâm.
Vừa nghe lời này, trên mặt Đà Khiết lập tức phù hiện ý cười kinh ngạc.
Lúc đề ra thỉnh cầu, hắn chỉ thuận miệng mà nói thôi, nhưng vạn vạn không ngờ, Huyền Trang cư nhiên lại đáp ứng.
Cái gì thế này?
Lần này mình tới đây là để lấy mạng hắn, song hắn cứ vậy dễ dàng đáp ứng lời thỉnh cầu của mình, hơn nữa không có điều kiện đi kèm nào, thậm chí còn không hề ra giá trả giá.
Đầu óc đứa lừa trọc này có bệnh?
Hay là. Thái độ đạo mạo kia chỉ là giả bộ. Trên thực tế hắn tịnh sẽ không làm vậy?
Đà Khiết nghĩ mãi mà không thông.
Hai người lại trầm mặc.
Hồi lâu, thấy Đà Khiết vẫn có vẻ nghi hoặc, Huyền Trang nhẹ giọng nói:
- Thí chủ, bần tăng kể cho ngươi nghe một chuyện xưa, được không?
- Đại sư thỉnh giảng.
Huyền Trang phất động tay áo, chậm rãi nói:
- Vào ngày hàn đông, có nông phu nhặt được một con rắn bị đông cứng trên đường. Vì cứu con rắn này. Hắn thả nó vào trong lòng, sưởi ấm cho nó. Nhưng mà đợi khi con rắn hoàn toàn thức tỉnh, lại cắn thương nông phu.
- Chuyện xưa giữa nông phu và rắn?
Huyền Trang khẽ gật đầu:
- Thí chủ nghe qua?
Đà Khiết chậm rãi nói:
- Lúc còn bé, phụ vương từng kể cho ta, nói là phải nhìn rõ thị phi trung trực, đối với ác nhân, ngàn vạn không thể mềm lòng nương tay. Nếu không sẽ rước họa vào thân.
Nói đến đây, Đà Khiết đột nhiên bật cười:
- Phụ vương nhất định không ngờ được, con trai hắn cuối cùng không biến thành nông phu, mà biến thành con rắn kia...
Thoáng dừng một chút. Hắn nghiêm mặt trông hướng Huyền Trang, nói:
- Đại sư, điều ngươi muốn nói, Đà Khiết đã hiểu. Nhưng hồn phách phụ vương còn ở dưới Địa phủ, phận làm con tất nhiên phải tận hiếu, làm rắn hay không, Đà Khiết không quyết định được.
- Không. Thí chủ không hiểu.
- Hả?
- Bần tăng đang nghĩ, nếu biết là một con rắn, liệu có nên đừng ôm nó vào lòng?
- Cái gì?
Đà Khiết sửng sờ, kinh ngạc nhìn Huyền Trang. Vẻ mặt ngây dại.
Thấy Đà Khiết khó hiểu, Huyền Trang nói tiếp:
- Bần tăng có tư cách, có năng lực gì để dự phán đối phương có phải rắn hay không? Huống hồ, rắn cũng có cái lý của rắn. Rắn cắn nhiều người, thế chẳng lẽ người ăn rắn thì ít? Vì an nguy bản thân, có phản kích, tựa hồ cũng không sai.
- Bất cứ người nào, bất cứ sinh linh nào trong tam giới, dù làm chuyện gì, cũng đều có đạo lý của nó. Nếu hắn cho là sai, khẳng định sẽ không làm như vậy.
Hơi dừng một chút, Huyền Trang nói tiếp:
- Nếu ai cũng đều lo lắng đối phương là một con rắn, vậy còn ai chịu đi suy xét giùm người khác? Thời gian lâu dần, chúng sinh tam giới đều sẽ biến thành rắn. Bần tăng muốn chứng đạo, nhưng nếu ngay cả dũng khí để ôm rắn vào lòng bần tăng còn không có, thì bần tăng lấy đâu ra tư cách, đào đâu ra khả năng để chứng được đại đạo?
Đà Khiết chớp chớp mắt, nghe mà có phần mờ mịt, mãi lúc lâu mới hiểu được logic của Huyền Trang, ngữ điệu trào phúng nói:
- Ngươi làm thế, liệu có mấy cái mạng để cho rắn cắn?
Lắc lắc đầu, Huyền Trang nhẹ giọng thán nói:
- Bần tăng tây hành, là thỉnh kinh, là tranh biện Phật pháp, càng là chứng đạo. Nhưng đạo này, chứng thế nào? Chứng đạo, há là tới Tây Thiên tìm Phật tổ tranh biện Phật pháp, tranh biện thắng thì chứng được đạo? Nếu thật như thế, trước khi chuyển thế bần tăng sớm nên chứng đạo rồi, đâu cần luân hồi mười kiếp, chịu đủ khổ nạn hồng trần.
Đà Khiết thoáng nhăn mày.
- Thí chủ cho là, đạo phổ độ này, nên chứng thế nào?
Chứng đạo thế nào? Hẳn là... Đốn ngộ?
Huyền Trang lắc lắc đầu, nói:
- Nếu chỉ chứng đạo cho tự thân, minh sự lý, tri thiên mệnh, thế là đủ để đốn ngộ rồi. Nhưng muốn chứng đạo phổ độ, chỉ minh sự lý, không đủ để phổ độ chúng sinh.
- Vậy nên thế nào?
Hít một hơi thật sâu, Huyền Trang nói:
- Muốn chứng đạo này, phải khai sáng chúng sinh. Lúc nào nông phu không nghi rắn, rắn không nghi nông phu, đạo này liền được chứng.
- Thế phải thế nào mới có thể khiến cho nông phu không nghi rắn, rắn không nghi nông phu?
- Phải có nông phu ôm rắn vào lòng.
- Bị cắn chết thì sao?
- Kiếp sau tiếp tục ôm vào lòng.
- Lại bị cắn chết.
- Tiếp tục ôm!
- Thế gian này liệu có nông phu ngu như vậy ư?
Nghe thế, Huyền Trang cười. Cười khiến Đà Khiết nhìn mà có phần hoảng loạn.
Ngẩng đầu lên, Huyền Trang chậm rãi nói:
- Kỳ thực, bần tăng hẳn nên cảm tạ thí chủ. Chặng đường vừa qua, bần tăng làm rất nhiều chuyện, dự tưởng ban đầu, vốn là để chứng đạo phổ độ. Nhưng đạo này rốt cục nên chứng ra sao, trong lòng bần tăng vẫn mãi khốn hoặc. Thẳng đến hôm qua gặp được thí chủ, khiến cho bần tăng hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hơi dừng thoáng chốc, Huyền Trang nói tiếp:
- Nông phu không cứu rắn, có lý do của nông phu. Rắn cắn nông phu, cũng có lý do của rắn. Đêm qua bần tăng vốn có thể mở miệng khuyên giới đại thánh, lại không làm vậy, bởi bần tăng có lý do của bần tăng. Nhưng như thế, bần tăng liền thành nông phu thấy chết mà không cứu, hoặc là con rắn độc cắn chết nông phu. Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân, kỷ sở bất dục vật thụ vu nhân (cái mình không muốn thì đừng đổ lên đầu người khác). Nếu chính mình là độc xà, thì còn phổ độ thế nào được nữa? Phổ độ không được, tây hành ích gì? Giữ lại thân xác này có ích gì? Không bằng làm chút chuyện tốt, đổi cho lệnh tôn một thân an khang.
Đà Khiết há hốc mồm.
- Mới nãy, thí chủ hỏi Huyền Trang “Thế gian này liệu có nông phu ngu như vậy ư?”, đáp án của bần tăng là, có.
Huyền Trang khẽ cười trông hướng Đà Khiết, hai tay hợp mười nói:
- Nếu không, thì để bần tăng làm nông phu đầu tiên cảm hóa con rắn độc kia.
Nghe vậy, Đà Khiết lập tức im lặng, thần tình trên mặt toàn là kinh ngạc.
Hắn định mở miệng trào phúng tên hòa thượng bệnh không hề nhẹ này, nhưng hắn không nói được nên lời. Bởi vì thời này khắc này, hắn, chính là con rắn độc mà nông phu sắp sửa ôm vào lòng.