Đại Bát Hầu

Chương 641: Nông phu và con rắn (1)



Nhắc tới phụ thân, nội tâm Đà Khiết đột nhiên lộp bộp một tiếng, gượng cười nói:

- Ngươi đừng làm ta sợ, phụ vương ta thì có thể có chuyện gì? Dưới địa phủ rất an toàn, chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lệnh, Địa Tạng vương tất sẽ không làm gì phụ vương.

Huyền Trang nhẹ giọng nói:

- Dù ngươi không nghe lệnh, Địa Tạng vương cũng sẽ không làm gì phụ vương ngươi.

Nghe vậy, Đà Khiết chợt sừng sỡ, gian nan quay đầu nhìn đăm đăm Huyền Trang.

- Ngươi nói thế là có ý gì?

- Không phải sao?

Huyền Trang phất phất tay nói:

- Ngay cả lời ngăn chặn bần tăng đi thỉnh kinh Địa Tạng vương đều chưa từng nói qua, thì lấy đâu ra lý do để ra tay với phụ thân thí chủ? Từ đầu đến đuôi, những gì thí chủ biết được, e rằng không phải xuất từ chính miệng Địa Tạng vương. Dù muốn thí chủ báo thù cho cha, thì cùng lắm chỉ là trước không ngăn trở, sau không truy cứu mà thôi, chứ tuyệt sẽ không thật sự ra tay trợ giúp thí chủ. Ngược lại, nếu chuyến này thí chủ thật sự thành công, tính mạng bần tăng thì không đáng nhắc tới, nhưng Đại Thánh gia, sợ là sẽ không dễ dàng bỏ qua vậy đâu.

Đà Khiết híp mắt nhìn đăm đăm Huyền Trang hồi lâu, rồi chợt khép mắt lại, nói:

- Ngươi đừng dọa ta. Hơn nữa ngươi dọa ta cũng vô dụng, hồn phách phụ vương nằm trong tay đối phương, ta tuyệt sẽ không cầm phụ vương ra đặt cược.

Huyền Trang không tiếp lời, hai người cứ thế lẳng lặng nhìn nhau.

Lại qua ước chừng một canh giờ, trời đã đen thui.

Sóng trên mặt sông vỗ đánh lên đê đập mà đám người hầu tử vừa dựng lên, phát ra từng hồi tiếng vang.

Trời đêm vươn tay không thấy ngón, thậm chí không thấy được rõ ràng thân ảnh mấy người hầu tử bên bãi sông.

Trong thời gian này, mấy người kia đều qua đây vài lần. Tiểu Bạch Long đến xem thương thế Đà Khiết. Chưa nói được mấy câu thì đã đi. Hắc Hùng tinh tới để nhắc nhở Huyền Trang, nói nhiều nhất là sáu canh giờ nữa, nơi này sẽ triệt để chìm ngập.

Thời gian trôi đi từng chút từng chút một, người tích súc thể lực, người thì mài sắc binh khí. Mấy người đều bắt đầu khẩn trương bị chiến, chỉ riêng Huyền Trang vẫn có vẻ hờ hững. Còn Đà Khiết, lại có phần thấp thỏm bất an.

Đúng như lời Huyền Trang nói, hiện nay đối tượng sa vào khốn cục, sớm đã không chỉ là đội ngũ tây hành, mà còn bao gồm cả chính bản thân Đà Khiết.

Khốn cục của đội ngũ tây hành rất nan giải, chẳng lẽ khốn cục của hắn lại dễ giải?

Hồn phách Kính Hà Long Vương đang ở dưới Địa phủ. Địa phủ lại thuộc quyền quản hạt của Địa Tạng vương. Dù Địa Tạng vương sẽ không ra tay với Kính Hà Long Vương, nhưng người khác thì sao?

Tục thoại nói: Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.

Tuy Địa Tạng vương không khả năng nói ra những lời đại loại như sẽ khiến Kính Hà Long Vương hồn phi phách tán nếu Đà Khiết không tuân phục, nhưng chỉ cần có tên quỷ sai nào đó bên người Địa Tạng vương nhìn thấu tầng tâm tư này, muốn cướp công, muốn lấy lòng, chẳng lẽ còn không được?

Chỉ cần một tên quỷ sai, một tên Diêm La, hoặc một tên Yêu Vương, được sự cho phép của Địa Tạng vương, có thể tự do ra vào Địa phủ, muốn dụi tắt một hồn phách, chẳng phải dễ như trở bàn tay?

Một khi Đà Khiết giúp đội ngũ tây hành giải trừ thuật pháp, đến lúc đó dù Địa Tạng vương không ra tay, về cơ bản có thể đoán định Kính Hà Long Vương lành ít dữ nhiều.

Chính bởi thế, bất luận Đà Khiết phải chịu đựng trọng hình nặng tới đâu, đều một mực cắn răng không thỏa hiệp. Bởi vì một khi hắn buông ra, vậy kết cục dành cho Kính Hà Long Vương chỉ có thể là hồn phi phách tán.

Nhưng mà. Nếu sự thể thành công, chẳng lẽ liền vạn sự đại cát?

Tính tình Đại Thánh gia thế nào, ai trong tam giới cũng đều biết, sở dĩ mình dám đến, một phần là bởi có tầng quan hệ với Tây Hải Long cung, dù bị trả thù, khả năng cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Phần khác, chính là vì hồn phách phụ vương nằm trong tay đối phương. Đà Khiết mới không thể không đến.

Nhưng, một khi thành công, báo thù được cho cha, lại hỏng mất đại sự tây hành, Đại Thánh gia sẽ trả thù sao đây?

Sau một đêm giày vò, hiện tại Đà Khiết không còn dám nghĩ nhiều.

Trước đây, là nhất thời nóng đầu chưa kịp nghĩ kỹ, mà bây giờ, nằm im lìm ở chỗ này, lại không dám nghĩ.

Bởi vì, Đại Thánh gia căn bản không phải loại người như hắn tưởng tượng lúc đầu.

Yêu Vương từng có thành tựu Thiên Đạo này, không chỉ không có nửa điểm phong thái đại tiên, ngược lại còn như lưu manh chốn thị tỉnh, càng giống ác ôn hơn xa yêu quái khác. Hắn cư nhiên có thể tự thân dụng hình, hơn nữa còn làm không biết chán, trong quãng thời gian dài đến sáu bảy canh giờ kia, liên lục hành hạ, giày vò, khôi phục, rồi lại hành hạ, giày vò...

Dạng người như thế, có lẽ giữa thiên địa này chỉ có mình hắn thôi.

Sau khi bị giày vò nguyên một đêm, hiện tại Đà Khiết hoàn toàn tin tưởng, dù không chết, một khi đã bị đối phương trả thù, tên tuyệt thế Yêu Vương này nhất định sẽ khiến cả nhà mình sống không bằng chết.

Bởi vì, hắn chính là người như vậy.

Đối với điểm này, Đà Khiết thâm tín không nghi.

Nhưng mà, đi tới bước này rồi, hắn còn đường để lui ư?

Nghĩ đến đây, Đà Khiết không khỏi cười khổ.

Đường lùi, có lẽ ngay từ khi bắt đầu đã không tồn tại. Hắn vốn không còn lựa chọn nào khác, từ đầu tới đuôi, chẳng qua là con rối trong tay kẻ khác thôi.

Đối với bản thân hắn, hiện tại kết quả tốt nhất là mong rằng khi sự tình thuận lợi xong xuôi, vị Tề Thiên đại thánh này không giận lây sang hồn phách phụ thân.

Nhưng trên đời này có chuyện tốt như vậy ư?

Không biết vì sao, đột nhiên Đà Khiết lại nói với Huyền Trang:

- Huyền Trang pháp sư, cái kia... Nếu có khả năng, có thể nói đỡ cho phụ vương ta một tiếng, để Đại Thánh gia đừng giận lây sang hắn?

- Nói đỡ thế nào?

- Thì là, giúp ta khuyên một chút, để Đại Thánh gia đừng giận lây sang phụ vương ta. Muốn chém muốn giết thì nhắm vào ta được rồi, Đà Khiết ta dù hồn phi phách tán, cũng không nửa lời oán thán.

Đà Khiết đột nhiên cười lúng túng, thấp giọng nói:

- Xin lỗi, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, ngươi không đáp ứng cũng chẳng sao.

Nói rồi, hắn từ từ khép mắt lại.

Sau thoáng chốc trầm mặc ngắn ngủi, Huyền Trang khẽ cười cười, nói:

- Việc này qua đi, nếu bình yên vô sự, Đại Thánh gia tất không đến nỗi giận lây. Nếu có chuyện, khi đó sợ rằng bần tăng đã thân vẫn, làm sao khuyên nhủ được đại thánh nữa?

Đà Khiết vội mở miệng hỏi:

- Nếu ngươi không thân vẫn, ngươi sẽ đáp ứng?

Huyền Trang chậm rãi nghiêng mặt qua, trông hướng Đà Khiết.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Hai mắt Đà Khiết thoáng mở to, vẻ mặt đầy mong đợi.

Sắc mặt Huyền Trang vẫn cứ hờ hững, lại như có điều suy tư.

Hồi lâu, Huyền Trang nhẹ giọng nói:

- Cứu người một mạng còn hơn xây bảy tòa phù đồ, nếu bần tăng còn sống, tất sẽ khuyên giới đại thánh.

- Thật ư? Ngươi... Ngươi muốn lấy đó làm điều kiện bắt ta giải trừ thuật pháp?

- Thí chủ nguyện ý?

Đà Khiết không trả lời.