Đại Bát Hầu

Chương 646: Đứa nhỏ kia là Trầm Hương?



Triều dương dần dần thăng lên, quang huy lộng lẫy sái lạc phàm trần.

Sau cơn động đãng kịch liệt, nước sông chính đang rút dần, mặt đất vốn bị nước sông ngâm tẩm cũng lần nữa lộ ra mặt nước.

Giằng co mấy ngày, cửa ải Hắc Thủy hà cũng đã giải quyết xong. Tùy theo nước sông yên bình trở lại, cuối cùng Thiên Bồng đã có thể giải trừ hộ thuẫn.

Huyền Trang và Tiểu Bạch Long ngồi xuống bên cạnh Đà Khiết, chăm chú giúp hắn xử lý vết thương.

- Huyền Trang pháp sư... Xin lỗi...

Huyền Trang chậm rãi lắc đầu, tập trung tinh thần giúp hắn băng bó.

Nhìn bộ dáng ấy, chắc lại chuẩn bị tha thứ cho Đà Khiết. Điều này khiến hầu tử có vẻ không vui.

Chẳng qua, cũng hết cách rồi.

Nói đến cùng, vai chính tây hành là Huyền Trang, phải dựa hắn mới chứng đạo được. Câu nói trước kia của Huyền Trang, trực tiếp hỏi khiến hầu tử sửng sờ.

- Lòng không mang thiện niệm, thì làm sao chứng đạo?

Đúng vậy, nếu không chứng được đạo, một đường tây hành có ý nghĩa gì đâu.

Được rồi, nhìn bộ dạng thừa sống thiếu chết của Đà Khiết, dù sao cũng chỉ là hạng tôm tép, Huyền Trang muốn giữ mạng thì giữ mạng thôi. Tiếp theo coi chừng nghiêm chút, đợi khôi phục gần xong, đuổi đi là được.

Chẳng qua, hình như bây giờ trừ cái đứa gần chết kia, còn có một đứa đã chết hẳn cần xử lý.

Nghĩ tới đây, hầu tử vươn tay vuốt vuốt đầu tóc ướt sũng, liếc mắt trông hướng kim thân nằm gục im lìm dưới đất. Vừa mới chuẩn bị mở miệng, hắn chợt ngơ ngác.

- Đại Thánh gia, sao vậy?

Hắc Hùng tinh ở bên hỏi.

Hầu tử không trả lời. Hắn nhíu mày đưa mắt nhìn về hướng thượng du Hắc Thủy hà.

Xa xa, chúng nhân thấy được có thứ gì đó chính đang chậm rãi bay tới nơi này.

- Thanh Tâm? Nàng tới làm gì?

*****

Bát quái chậm rãi hạ thấp độ cao, phi hành lướt trên mặt sông.

Hà quang rải ruống, từng điểm óng oánh lấp lánh giữa mặt nước, huyễn lệ vô cùng.

Trầm Hương nhắm mắt lại. Níu chặt lấy tay Thanh Tâm.

- Sư phụ của ngươi ở ngay phía trước.

- Sư phụ ta?

Trầm Hương cả kinh, vội mở mắt ra nhìn Thanh Tâm.

- Thì là con khỉ kia... Tôn Ngộ Không, nghe qua lần nào chưa?

Trầm Hương gật đầu nói:

- Ta nghe thuyết thư tiên sinh kể qua, hắn rất lợi hại, đại náo Thiên cung, không ai địch nổi! Sau cùng bị Như Lai Phật Tổ chế trụ.

- Chính là hắn. Nếu hắn không thu ngươi. Đến lúc đó ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ. Lấy tư chất của ngươi, như quả hắn chịu nhận, rất nhanh có thể đạt được thành tựu. Rốt cuộc trong tam giới này bất luận là đan dược gì, hắn đều có thể kiếm được. Đương nhiên, ta cũng có thể làm ra được.

- Thế…. Hắn có nhận không?

Trầm Hương rụt rè hỏi.

Thanh Tâm sờ cằm trầm tư một lúc, nói:

- Theo lý thì chắc sẽ không nhận. Nhìn thấy trâm cài. Hẳn sẽ lập tức tới Hoa Sơn mới đúng.

Nói rồi, Thanh Tâm khẽ bật cười.

Bát quái xoay tròn, từ từ hạ xuống bãi sông.

Chúng nhân lặng lẽ đứng nhìn.

Hầu tử nhấc chân lên, vác Kim Cô bổng từng bước tiến về phía trước.

Hắn nhìn nhìn Thanh Tâm, lại nhìn nhìn Trầm Hương, lười nhác móc móc lỗ tai nói:

- Sao ngươi lại tới đây? Đúng là khéo thật, chúng ta vừa đánh xong thì ngươi đến, trùng hợp quá nhỉ.

- Ta sớm đã tới rồi.

Thanh Tâm đứng trên bát quái, mặt không biểu tình nhìn hầu tử một cái, tung mình nhảy xuống. Lại xoay người ôm Trầm Hương xuống theo, nhẹ giọng nói:

- Không phải ta tới, ngươi cho rằng ai vừa giúp ngươi chắn lại nước trên thượng du?

- Ngươi chắn lại nước trên thượng du?

- Ngươi không cảm giác được ư?

Hầu tử bĩu môi, cười nói:

- Xin lỗi, chẳng cảm giác được gì.

Quay đầu lại, hầu tử chỉ quanh chúng nhân một lượt, hỏi:

- Này, các ngươi cảm giác được không?

Chúng nhân không ai lên tiếng. Chỉ lặng lẽ nhìn hai người.

Hầu tử lộ ra vẻ mặt vô lại, phất phất tay nói:

- Ngươi nhìn thấy không, chẳng ai cảm giác được cả. Nếu mà tới để thỉnh công thì ngại quá, không thỉnh được rồi.

Vừa nghe lời này, mặt Thanh Tâm lập tức đỏ lên.

Trầm Hương kinh hoảng ngước nhìn Thanh Tâm.

Trừng mắt nhìn hầu tử hồi lâu, Thanh Tâm cắn răng, hít hai hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, nói:

- Ta tới đây không phải để khua môi múa mép với ngươi.

Nói rồi, nàng từ giữa eo lấy ra trâm cài, ném sang cho hầu tử.

Vững vàng tiếp lấy trâm cài mà Thanh Tâm vứt sang, hầu tử mở nắm tay ra, mặt không biểu tình nhìn một cái.

Vừa nhìn, thần sắc tức thì cứng lại.

Chiếc trâm này sao hắn có thể không nhận ra?

Thanh Tâm tịnh không quen biết gì Quán Giang khẩu, ngược lại, tựa hồ có chút giao tình với Nam Thiên môn. Tìm quan hệ, đi cửa lối nào đó, muốn gặp được Dương Thiền tịnh không phải không có khả năng. Lấy đến cây trâm cũng không có gì là lạ.

Nhưng nha đầu cầm chiếc trâm này tới gặp mình, là có ý gì đấy?

Thấy thần sắc hầu tử có phần dị dạng, Thanh Tâm lập tức cười thầm, mặt ngước lên cao cao.

Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, hầu tử sắc mặt như thường thu chiếc trâm lại, nhẹ giọng hỏi:

- Ý gì?

- Có người nhờ ta chuyển lời cho ngươi.

- Chuyển lời gì?

Thanh Tâm đẩy Trầm Hương ra trước, từng câu từng chữ nói:

- Tam thánh mẫu nói, để ngươi nhận hắn làm đồ đệ. Ngày sau dặn hắn bổ ra Hoa Sơn, cứu về tam thánh mẫu.

- Bổ ra... Hoa Sơn?

Vừa nghe, nhịp hô hấp của hầu tử lập tức có phần gấp rút.

Ý Dương Thiền, hầu tử tất nhiên hiểu được. Nhưng giờ hắn có thể tới đó ư?

Nếu mà tới đó được, hắn còn ở đây làm gì?

Cho dù thoát khỏi Ngũ Hành sơn, trong tam giới này hắn vẫn không thể tùy ý hành sự. Chỉ cần một ngày Như Lai Phật Tổ còn tồn tại, thì giống như vẫn còn một thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu.

Đừng nói bổ Hoa Sơn cứu Dương Thiền, dù có khôi phục tu vị Thiên Đạo, hầu tử nói không làm, kỳ thực là bởi không dám.

Bất kỳ hành động quá khích nào cũng đều có khả năng khiến Phật môn lấy được mượn cớ. Bất kỳ mượn cớ nào cũng đều khả năng mang đến thương vọng cho những người thân thích bên mình. Trường tai nạn hơn sáu trăm năm trước, loại đau đớn trong bất lực ấy, bất kể ra sao, hầu tử đều không muốn chịu đựng thêm lần nào nữa.

Chẳng lẽ lúc này tới cứu Dương Thiền, để nàng cùng gánh phong hiểm với mình?

Hầu tử không nguyện ý, cũng không dám.

Mắt chớp khẽ, hầu tử nhẹ giọng nói:

- Trâm này ta giữ lại, ngươi mang đứa nhỏ về đi, ta không thu đồ đệ.

- Sau đó thì sao?

- Cái gì sau đó?

- Cái gì sau đó?

Nhất thời, bốn mắt đan xen, hai người đứng cách nhau ba trượng, cứ thế cứng lại.

Trầm Hương ngước đầu, hai mắt mở to, ánh mắt không ngừng tới lui trên mặt hai bên.

Chúng nhân bốn phía cũng đều lặng lẽ đứng nhìn.

Một trận gió nhẹ thổi qua, cuộn lên cát bụi dưới đất.

Thanh Tâm thoáng nhăn mày, hỏi:

- Ngươi, không định làm gì ư?

- Ta làm gì còn cần phải báo cáo với ngươi?

Thanh Tâm tức thì giận điên lên, hừ nói:

- Ngươi có thể nói rõ ràng được không?

- Ta nói thế còn chưa rõ ràng?

Hầu tử hừ lạnh một tiếng:

- Chuẩn xác mà nói, kỳ thực không phải ta không nói rõ ràng, mà là ta căn bản không muốn nói chuyện cùng ngươi. Ngươi nghe cho kỹ đây, ta rất chán ghét rất chán ghét ngươi, phi thường chán ghét ngươi, hi vọng ngươi cút càng xa càng tốt, đừng dính vào chuyện gì có liên quan tới ta nữa. Nếu không phải ngươi là sư muội của ta, nếu không phải nể mặt lão đầu tử, ta đã sớm mổ ngươi rồi. Có lẽ không chỉ đơn giản là mổ thôi đâu. Còn nữa, chuyện giữa ta và Dương Thiền không cần ngươi quan tâm, không quản ngươi xuất phát từ hảo tâm hay ác ý, ta không cần ngươi quan tâm. Đây là chuyện riêng của chúng ta, không tới lượt ngươi quản. Hiểu chưa?

Một hơi, hầu tử gầm gào quát nguyên một tràng dài.

Nói xong, Thanh Tâm sững sờ.

Hai mắt thoáng mở to, ngạc nhiên nhìn hầu tử.

Nói xong, hầu tử nhấc tay, làm tư thế “mời”, sau đó liền xoay người kéo lê Kim Cô bổng đi về chỗ cũ, không để ý tới Thanh Tâm nữa.

Lúc này, ngay cả Huyền Trang đứng ở bên cũng đều khe khẽ liếc mắt nhìn Thanh Tâm.

Thanh Tâm thẫn thờ nhìn theo hầu tử, trong mắt lấp lánh lệ quang.

- Khóc cũng vô dụng thôi.

Hầu tử quay mặt đi, thong thả thán nói:

- Người đã ghét rồi, rơi lệ, lại càng thêm chán ghét.

Lập tức, nước mắt lạch cạch rớt xuống.

Trầm Hương tay chân luống cuống hoảng hốt nhìn quanh. Rụt rè kéo lấy mép váy Thanh Tâm.

- Tỷ tỷ... Đừng khóc.

Thanh Tâm đưa tay xoa đầu hắn, khóe môi nhếch lên, lại không thể cười lên nổi.

Hồi lâu, nàng hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:

- Không sao, Trầm Hương, chúng ta đi.

Trầm Hương?

Lỗ tai hầu tử tức thì khẽ run rẩy, vội vàng mở to tròng mắt quay đầu lại.

Ở đằng xa, Thanh Tâm trừng hầu tử một cái, ôm Trầm Hương đẩy lên bát quái.

Ngay sau đó, bản thân nàng cũng nhảy lên bát quái, vận linh lực, bay đi.

Từ đầu tới đuôi, hầu tử không hề mở miệng ngăn trở, hai tròng mắt lại càng trừng càng lớn.

Thanh Tâm vừa đi, chúng nhân lập tức vây tới.

Tiểu Bạch Long đi tới ngồi xuống bên cạnh hầu tử, vỗ vỗ vai hầu tử nói:

- Nói có mấy câu, mà sao mang đầy vị thuốc súng thế? Đại Thánh gia, ta cảm thấy tiền thế của hai ngươi nhất định là từng kết oán.

- Vừa nãy nàng gọi đứa nhỏ kia là Trầm Hương?

- Hả?

Hầu tử nghiêng mặt sang, nghiêm túc hỏi:

- Vừa nãy, có phải nàng gọi đứa nhỏ kia là Trầm Hương?

Tiểu Bạch Long hồi tưởng một lát, gãi gãi đầu nói:

- Hình như là vậy, ta cũng không nghe được rõ ràng, sao vậy?

Hắc Hùng tinh ở bên xen miệng nói:

- Đúng là Trầm Hương không sai, Đại Thánh gia, tiểu yêu nghe được rất rõ ràng.

Tức thì, khóe môi hầu tử thoáng giật nhẹ.