Gió táp lăng lệ.
Thanh Tâm im lìm đứng trên bát quái, thần sắc có vẻ hiu quạnh không nói được nên lời.
Trầm tư nghĩ lại, đoạn nhân duyên này, ngay từ mới đầu đã là sai lầm. Bắt đầu sai lầm, tiết điểm sai lầm, suốt cả quá trình đều là sai lầm. Từ đầu đến cuối, chẳng qua là yếu tố cho các đại năng lợi dụng.
Nhưng mà, sai lầm hai đời, chẳng lẽ còn muốn tiếp diễn đến kiếp này?
- Đúng là... Nghiệt duyên.
Đây là đánh giá duy nhất mà Thanh Tâm có thể đưa ra được.
Đã cầm trâm cài của Dương Thiền đưa tới trước mặt, hắn cư nhiên vẫn không chút động tĩnh.
Ái tình với Tước Nhi là giả, chẳng qua là ảo tượng do tâm lý tự trách tạo thành, chẳng lẽ hoa trên Nguyệt Thụ với Dương Thiền cũng là giả?
Thanh Tâm thực không hiểu nổi.
Ký ức xa xăm nói cho nàng rất nhiều rất nhiều, lại cũng mang đến cho nàng đủ loại tình tự, đến nỗi nàng tịnh không cách nào bình tĩnh nhìn nhận về con khỉ kia, xem không hiểu, ngộ không thấu.
Quay đầu nghĩ lại, như quả không phải không bỏ được, sao nàng phải gấp gáp muốn kết liễu mọi chuyện một cách khổ sở như vậy?
Trầm Hương đứng bên lại có vẻ rất vui.
- Ngươi cười cái gì?
Vừa nghe lời này, Trầm Hương vội vàng ngậm miệng lại, cúi đầu.
- Ta hỏi ngươi cười cái gì?
Nhăn nhăn nhó nhó nửa ngày, Trầm Hương mới thấp giọng nói:
- Tề Thiên đại thánh không thu nhận Trầm Hương, chẳng phải Trầm Hương liền có thể vái tỷ tỷ làm thầy?
Nghe vậy, Thanh Tâm lập tức bật cười.
Vẻ âm u trên mặt tức thì quét sạch.
Đưa tay xoa đầu Trầm Hương, nàng nhẹ giọng thán nói:
- Ngươi không biết vừa nãy mình đã mất đi cơ hội thế nào đâu.
Trầm Hương mờ mịt nhìn Thanh Tâm.
- Vị sư huynh kia của ta, là tu giả Hành giả đạo Thiên Đạo duy nhất trong tam giới, tuy hiện tại đã mất đi tu vị Thiên Đạo, nhưng chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể khôi phục. Trừ Phật môn, không ai trong tam giới dám không phải nể mặt hắn. Nếu bái hắn làm thầy, ngươi muốn làm gì cũng được, trong tam giới này, ai cũng phải xem trọng ngươi. Ngươi có thể tự do tự tại làm chuyện mình muốn làm, ngay cả Thiên Đình, cũng không quản thúc nổi.
Nói xong, Thanh Tâm cúi đầu nhìn đăm đăm Trầm Hương, nói:
- Hiểu chưa? Thế giới của thần tiên, kỳ thực không khác với phàm trần. Cũng phải xem xuất thân, cũng cần luận thân phận. Nếu tỷ tỷ không phải là đệ tử nhập thất của Lão Quân và Bồ Đề tổ sư, thì làm sao có thể tiêu dao như giờ?
- Trầm Hương không muốn tiêu dao.
- Ngươi còn nhỏ, chưa hiểu được đâu.
Trầm Hương quyệt miệng, ngước mắt nhìn Thanh Tâm.
- Có gì muốn nói thì cứ nói đi.
Trầm Hương do dự hồi lâu, thấp giọng nói:
- Có phải tỷ tỷ không thích Trầm Hương?
- Sao nói vậy?
- Tỷ tỷ... Hình như không vui.
Thanh Tâm lập tức sửng sốt, vươn tay xoa xoa đầu Trầm Hương:
- Đừng đoán mò, tỷ tỷ không vui là vì chuyện khác, không liên quan tới ngươi. Tốt rồi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính thức là đệ tử của Thanh Tâm ta.
- Thật ư?
- Thật đích.
Trầm Hương vui sướng nhảy bật lên.
Hai sư đồ đứng trên bát quái, chậm rãi lướt qua vạn dặm cao không.
Cách đó mấy chục dặm, trên đỉnh núi, Tu Bồ Đề lặng lẽ nhìn theo, khẽ vuốt râu dài.
*****
Trời đêm đen nhánh, bên bờ Hắc Thủy hà, Hắc Hùng tinh ôm tới một đống củi khô, xếp thành chồng cao.
Thiên Bồng vươn tay muốn lấy củi, lại bị hầu tử ngăn lại.
- Hôm nay để ta.
Thiên Bồng nhìn sắc mặt âm trầm của hầu tử, thoáng nhăn mày.
- Ngươi sao vậy?
- Không sao, ta thì có thể sao được? Có ai làm gì nổi ta đâu?
Hầu tử đỡ lấy đầu gối ngồi xuống bên đống lửa, vươn tay bắt một nhánh củi, “quang” một tiếng ném vào trong đống lửa.
Từng điểm hỏa tinh tóe lên.
Nhìn đăm đăm đống lửa cháy lên xì xèo, hầu tử im lìm ngồi đó.
- Được thôi!
Thiên Bồng khẽ thở dài một hơi:
- Ta tới chỗ Huyền Trang pháp sư xem xem.
Nói rồi, Thiên Bồng chống đầu gối từ từ đứng dậy.
Cửa ải lần này, thuyền lật, ngựa mất, vật phẩm tùy thân, bao gồm quần áo đồ đạc của Huyền Trang, thậm chí cả kinh thư mang theo đều rớt hết xuống sông.
Trằn trọc hai ngày trên bãi bồi, vật phẩm rơi xuống nước sớm đã không biết bị cuốn tới nơi nào, mặc cho Tiểu Bạch Long lặn tìm, cũng chỉ tìm về được chút ít mà thôi.
Thời này khắc này, có thể nói Huyền Trang trơ trọi mỗi xác không, một nghèo hai trắng, chính đang ngồi rầu rỉ bên đống đồ vật tán loạn.
Không lâu sau, Tiểu Bạch Long lại từ dưới sông chui lên. Đây là lần thứ mười hai hắn lặn xuống, thứ mang về được là bát hóa duyên ngày thường Huyền Trang vẫn dùng.
Đưa tay áo lau chùi chiếc bát từ đầu tới đuôi một lần, Huyền Trang nói với Tiểu Bạch Long đang ngồi nghỉ cạnh bên:
- Quên đi, đừng xuống nước nữa. Tìm đến bát là được rồi.
Tiểu Bạch Long lặng lẽ gật đầu, quay sang chăm sóc cho biểu đệ.
Hầu tử vẫn ngồi im lìm nhìn đăm đăm đống lửa, thỉnh thoảng lại lấy ra chiếc trâm của Dương Thiền, thẫn thờ ngắm nhìn.
Trằn trọc mấy ngày, mọi người đều đã mệt mỏi, không lâu sau, liền đều trầm trầm ngủ say, chỉ riêng hầu tử vẫn một mình lặng lẽ ngồi bên đống lửa.
- Trầm Hương... Trầm Hương...
Hắn mặc niệm cái tên này mấy lần, cắn răng, nắm tay siết lại, nhánh củi khô trong tay gãy lìa.
Hồi lâu, hắn đứng dậy đi qua đi lại, xổm bên bờ sông rửa mặt, sau đó nhíu mày, mím môi ngẩng đầu nhìn về hướng Hoa Sơn.
Hơi thở dài hóa thành sương mù nhàn nhạt, phiêu tán trong không khí.
Mấy lần, hắn đã định bất chấp tất cả đằng vân bay đi, cuối cùng lại không dứt khoát được.
Hắn sợ.
Lại thẫn thờ đứng trong doanh địa hồi lâu, hắn hít một hơi thật sâu, xoay người quay về bên đống lửa, ném xuống nửa đoạn củi khô trong tay, lại ngây người.
Thời gian cứ thế trôi qua từng chút từng chút một.
Hồi lâu, hắn đột nhiên dùng tay không bắt lấy một cục than đỏ hồng trong đống lửa, nắm trong tay.
Không vận dụng linh lực phòng hộ, không sử dụng bất kỳ thuật pháp nào, hắn mặc nhiên tay không nắm lấy. Dù có là thân thể bất tử bất diệt cũng bị cháy lên xèo xèo, mùi khét tản như. Nhưng hắn không hề có ý định buông tay, chỉ ngồi đó lẳng lặng mà nhìn, thất thần.
Bỗng đột nhiên, một cánh tay từ bên cạnh vươn tới, bắt lấy cổ tay hầu tử.
- Ngươi làm gì đấy?
Hơi ngửa đầu. Hầu tử bắt gặp Thiên Bồng đang đứng trước mặt, nhìn mình bằng thần sắc kinh ngạc.
- Không có gì.
Hầu tử lỏng tay ra, cục than rớt xuống đất cát.
Giãy thoát tay Thiên Bồng, hắn ngồi trên tảng đá, nương theo nguyệt quang chăm chú nhìn lòng bàn tay đã cháy đen:
- Lâu rồi không có cảm giác đau đớn, từ lúc tu thành Thiên Đạo. Chưa đau đớn thực sự bao giờ. Ta chỉ hơi hoài niệm cảm giác ấy thôi.
- Xảy ra chuyện gì à?
- Không.
Hầu tử cúi đầu im lìm ngồi đó, không nói gì thêm.
Hồi lâu, Thiên Bồng cũng khom người ngồi xuống, tiện tay nhặt lên nhánh cây khiêu động đống lửa:
- Muốn tới Hoa Sơn?
Hầu tử lắc lắc đầu.
- Nếu muốn đi thì cứ đi thôi. Ba tên Yêu Vương đúng là hơi khó đối phó chút, nhưng nếu có chuẩn bị, bọn họ chưa hẳn đã làm gì được chúng ta.
- Không phải.
Hầu tử ngước đầu nhìn lên tinh không. Vành mắt không biết từ lúc nào đã có phần phát hồng.
Nhất thời, Thiên Bồng ngây dại.
- Đã xảy ra chuyện gì rồi. Không thể nói cho ta được ư?
Hầu tử trầm mặc, đóng lại hai mắt, vò đầu.
- Không tiện nói ta nghe?
Do dự hồi lâu, hầu tử ngẩng đầu lên, liếm liếm miệng môi khô quắt, thấp giọng nói:
- Đứa nhỏ kia... Là con trai Dương Thiền.
- Hả?
- Đứa nhỏ kia, là con trai Dương Thiền.
Hầu tử hít một hơi thật sâu, đột nhiên nhảy bật dậy, tay không cầm lên một nhánh củi đỏ hồng từ trong đống lửa, không đợi Thiên Bồng lên tiếng, hắn đã dùng tận toàn lực hung hăng quăng ném về hướng đông.
Nhánh củi như một ngôi sao băng, thoáng chốc đã tan biến giữa trời đêm.
Đứng trên bãi sông, hầu tử dõi mắt nhìn theo.
Thiên Bồng ngồi đó, lẳng lặng mà nhìn.
- Sao ngươi biết nó là con trai Dương Thiền? Còn nữa, nếu Dương Thiền có con... Vậy phụ thân là ai?
- Phụ thân nó gọi là Lưu Ngạn Xương.
- Người nào?
- Một giới thư sinh dưới chân Hoa Sơn.
Thiên Bồng vuốt vuốt huyệt Thái Dương, ngẫm nghĩ một phen, nói:
- Sao ngươi biết được điều này?
- Đừng hỏi ta làm sao biết. Dù sao ta cũng biết rồi, cái gì cũng biết, chỉ là chưa từng dám đối mặt thôi.
Quay lưng, hầu tử ngồi lại trên tảng đá.
Nghiêng mặt sang, hắn nhìn Thiên Bồng nói:
- Trước kia ta cảm thấy ngươi thật sự rất ngu.
Lông mày Thiên Bồng chợt nhảy nhảy.
- Nhưng giờ ta mới phát hiện thì ra ta còn ngu hơn ngươi.