- Rốt cục ngươi muốn nói cái gì?
- Không có gì, tự giễu chút thôi. Có điều đấy cũng là lời thật.
Hầu tử cúi đầu xoa vuốt vết bỏng trong lòng bàn tay, nói:
- Còn nhớ lần ngươi áp chế Hoa Quả Sơn không? Đương thời ta nghĩ, trên thế giới này làm sao có kẻ ngu như vậy? Ngay cả tức phụ đều không giữ được, còn đòi liều mạng cái gì. Không bằng theo ta dựng cờ mà lên, đến lúc đó muốn cái gì có cái đó, dù sau cùng thất bại, ít nhất cũng chết mà không biệt khuất.
Thiên Bồng lẳng lặng lắng nghe.
- Giờ ta mới phát hiện mình còn ngu hơn cả ngươi, ngươi liều sống liều chết, ít nhất còn thắng được mỹ danh. Như quả tây hành chứng đạo thành công, ngươi có thể đường đường chính chính nghênh thú Nghê Thường. Tuy quá trình khó coi chút, nhưng ít nhất kết quả vẫn tốt đẹp. Ta thì sao? Tước Nhi chết rồi, ta không bảo hộ được. Phong Linh ở bên cạnh ta, ta không biết quý trọng... Sau cùng hồn phi phách tán. Dương Thiền đợi ta nhiều năm như vậy...
Ôm mặt, hầu tử hung hăng bắt lấy lông tóc trên đầu, trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói:
- Đến sau cùng, ta chỉ thừa lại một chữ “ngu” mà thôi. Tề Thiên đại thánh, cay đắng thay. Thậm chí ta còn không biết mình sống để làm cái gì.
Thiên Bồng khẽ cười cười, nói:
- Không quản vì đâu mà ngươi biết, ta vẫn cho rằng ngươi nên tới ngay mặt chứng thực một cái. Huynh muội Dương gia trước kia cũng là đồng liêu với ta, đến sau mới thành đối thủ, cũng từng đánh qua mấy trận. Ta biết rõ Dương Thiền, không giống là sẽ chịu gả cho một thư sinh.
- Chứng thực... Chứng thực thế nào? Lúc thành thân ta đột ngột bỏ đi, mặc nàng trông ngóng sáu trăm năm, ta có tư cách gì để hỏi?
Hầu tử ngước đầu liếc Thiên Bồng một cái, thấp giọng nói:
- Nói thật, nếu Nghê Thường có con với kẻ khác, ngươi làm thế nào?
- Mặc kệ thôi!
Thiên Bồng mặt không biểu tình đáp nói:
- Nàng chuyển thế đến nay đã mấy trăm năm, thành gia lập thất đâu chỉ một hai lần.
- Được, hỏi sai người. Đội nón xanh chuyên nghiệp như ngươi, hỏi cũng bằng thừa.
Hầu tử vươn tay nhặt lên một cục đá, hung hăng quăng ra xa, vừa khéo trúng ngay đầu Tiểu Bạch Long.
Lập tức, một tiếng kêu rít, chúng nhân bị dọa tỉnh. Ai nấy cũng đều hoảng hốt nhìn quanh.
Hắc Hùng tinh và Quyển Liêm bật dậy vớ lấy vũ khí.
- Không sao không sao, đá là do ta ném. Các ngươi tiếp tục ngủ đi. Ngao Liệt. Ngươi qua đây.
Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều nghi hoặc quay sang nhìn hầu tử.
- Đại Thánh gia... Không có chuyện gì chứ?
- Bảo các ngươi ngủ thì các ngươi cứ ngủ đi.
Lúc này Quyển Liêm và Hắc Hùng tinh mới nhắm mắt nằm xuống.
Tiểu Bạch Long ôm lấy não đại bị nện thương, tí tởn chạy tới.
Hầu tử kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
- Giả thiết, tìm được nương tử nhà ngươi, sau đó ngươi phát hiện nàng có con với người khác...
Lời còn chưa dứt. Chỉ thấy Tiểu Bạch Long trợn tròn mắt.
- Ta chỉ giả thiết thôi, không phải thật, thuận miệng hỏi một cái. Đừng căng thẳng.
Lúc này Tiểu Bạch Long mới hơi hoãn thần.
- Tới, nói xem nào, nếu ngươi phát hiện nàng có con với người khác, ngươi sẽ làm sao?
- Trước giết gian phu, rồi giết dâm phụ!
Nói xong. Tiểu Bạch Long còn giơ tay làm thủ thế chém xuống. Biểu thị quyết tâm.
Nhìn nhãn thần kiên định của Tiểu Bạch Long, hầu tử lập tức thoáng ngập ngừng, nhíu mày nghĩ hồi lâu, chuyển giọng hỏi:
- Thế, giả như ngươi có lỗi với nàng trước?
- Ta có lỗi với nàng? Ta nào làm gì có lỗi với nàng?
- Ta nói là giả thiết, giả thiết ngươi có lỗi với nàng trước.
- Thế phải xem có lỗi thế nào đã.
- Thì... Thì tỷ như ngày thành thân, ngươi bỏ đi.
- Ngày thành thân ta đâu có chạy.
- Ta nói là giả thiết. Ngươi nghe không hiểu à?
Ngữ khí hầu tử nặng dần, giận trừng Tiểu Bạch Long.
- Được được được, Đại Thánh gia nói thế nào thì là thế ấy...
- Vậy... Giả thiết ngày thành thân ngươi bỏ nàng lại, sau đó... Nàng có con với ngươi khác, giờ ngươi tính sao?
- Ngày thành thân vì sao ta lại chạy?
- Bởi vì... Bởi vì có chuyện rất trọng yếu.
- Chuyện trọng yếu là chuyện gì mới được?
- Thì là chuyện trọng yếu thôi!
- Thế rốt cục là chuyện gì? Ta chẳng có chuyện nào trọng yếu hơn chuyện thành thân cả.
- Mẹ nó, ta nói là giả thiết!
Hầu tử tức điên lên, vớ lấy cục đá, nhắm chuẩn Ngao Liệt, làm bộ muốn nện tới.
Lập tức, chúng nhân lại bị dọa tỉnh, ai nấy đều ngước mắt nhìn sang bên này.
Hầu tử chỉ vào chúng nhân, bao gồm cả Huyền Trang, hung hăng gầm nói:
- Ngậm mồm hết cho ta, ngủ đi!
Chúng nhân vội vàng quay đầu.
Khẽ uốn đầu lại, hầu tử nhìn thấy Ngao Liệt đã vọt ra ngoài năm trượng.
Trừng nhìn Ngao Liệt. Hầu tử vươn tay chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình. Hết cách, Ngao Liệt đành phải cắn răng về lại chỗ cũ.
Thiên Bồng ở bên cố nín không cười ra tiếng.
- Đại Thánh gia, ngươi đừng đả ách mê nữa. Ta đều nghe ra được.
Áp thấp giọng, Tiểu Bạch Long rụt rè hỏi:
- Dương Thiền tỷ có con với người khác?
Sắc mặt hầu tử tức thì đen thui.
Hắn đột nhiên có một loại xung động rất nồng liệt, muốn đánh cho Tiểu Bạch Long một trận nhớ đời.
Do dự nửa ngày, cuối cùng ép lại nộ khí trong lòng, gằn giọng nói:
- Ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi hồi đáp cái đó, nhiều lời không sống lâu được đâu.
- Được, ta không nhiều lời.
Tiểu Bạch Long vội lắc đầu khoát tay, suy nghĩ một chút, đáp nói:
- Ngày tân hôn, bỏ nương tử mà đi, lại còn là vì nữ nhân khác... Nếu đổi lại là ta, không chỉ cho tân lang đội nón xanh, còn phải đội rất nhiều nón xanh.
Lời còn chưa dứt, Tiểu Bạch Long đã lanh lẹ vọt ra xa xa.
Hai người cách hơn mười trượng trừng trừng nhìn nhau, Tiểu Bạch Long cẩn thận nhìn hầu tử, tùy thời chuẩn bị sẵn sàng chạy lối. Tròng mắt hầu tử trợn trừng, khóe miệng không ngừng co giật, co giật.
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, hầu tử xoay lưng nhặt cục đá lên, Tiểu Bạch Long vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Chỉ nghe “xoát” một tiếng, cục đá rời tay. Trong hắc ám truyền đến tiếng kêu thảm của Tiểu Bạch Long.
Thiên Bồng ở bên che miệng mà cười, cười mãi.
*****
Hoa Sơn, trong động phủ u ám, Dương Thiền im lìm ngồi đó, nhìn đăm đăm bàn đá trống trơn trước mặt.
*****
- Cười cái gì? Có gì buồn cười đâu!
Hầu tử bực bội ngồi lại trên tảng đá, nhặt lên một cục đá, niết thành vụn phấn, lại nhặt lên cục khác, lại niết thành vụn phấn.
Nơi không xa, Hắc Hùng tinh khe khẽ dịch người đi, để tránh tai bay vạ gió.
- Ta đang cười, cười Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không uy chấn tam giới, không ngờ cũng có hôm nay.
Hầu tử hung hăng trừng hắn một cái.
Hai người lặng lẽ ngồi đó.
Thiên Bồng mỉm cười nhìn hầu tử, hầu tử trơ mắt nhìn đăm đăm đống lửa, hàm răng nghiến ken két. Đôi tay mò được cái gì liền niết vụn cái đó.
- Đừng vội kết luận sớm thế, đi Hoa Sơn một chuyến, ngay mặt hỏi rõ, chẳng phải là xong?
Hầu tử dùng tay miết mạnh lên mặt, thấp giọng nói:
- Ngươi... Giúp ta đi một chuyến?
- Chuyện này phải tự ngươi đi.
- Bỏ lại nàng hơn sáu trăm năm, ta lấy tư cách gì đi hỏi?
- Vậy ngươi hỏi hay là không hỏi?
Hầu tử co chân ngồi trên tảng đá, vò đầu, vò đầu.
- Không hỏi!
- Không hỏi thì ngươi gấp gáp cái gì?
Hầu tử ngước mắt lên nghiêm túc nói:
Tiên Hiệp,
Ngôn Tình,
Xuyên Không,
Linh Dị,
Sủng,
Nữ Cường,
Hài Hước,
Huyền Huyễn,
Trọng Sinh,
Gia Đấu,
Điền Văn - Nếu là thật, ta hỏi lại biết làm gì? Nếu không phải, ta không hỏi lại có làm sao?
Thiên Bồng quyệt môi, vỗ đùi mỉm cười nói:
- Đúng, nói rất hay. Rất có lý!
Hầu tử cũng trùng trùng gật đầu.
Hai người lại trầm mặc nhìn đống lửa.
*****
Hoa Sơn, trong động phủ u ám, Dương Thiền lẳng lặng ngồi đó, mắt đăm đăm nhìn bàn đá, thẫn thờ chờ đợi.
Hơn sáu trăm năm quang âm, nàng một mực thẫn thờ ngồi đợi như thế.
*****
Trong thời gian ngắn ngủn không đến một khắc, hầu tử lấy ra trâm cài nhìn sáu lần, thở dài mười lăm lần, đưa mắt về hướng Hoa Sơn mười tám lần, vò đầu hai mươi sáu lần.
Thiên Bồng nhướng mày, thong thả nói:
- Nếu ngồi không yên, thì đi đi.
- Không đi!
Hầu tử nhắm nghiền mắt lại, tay siết chặt.
- Hỏi một câu liền rõ ràng, đỡ mất công ngươi ngồi đây đoán đông đoán tây.
- Nhỡ là thật thì sao?
- Nhỡ là giả thì sao?
*****
Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Thanh Tâm tạt qua trước cửa phòng Trầm Hương, thuận tay đắp lại chăn bị Trầm Hương đá sang một bên.
Vươn tay bẹo má tiểu gia hỏa đang ngủ say.
Giữa rừng, Tu Bồ Đề từ xa nhìn dõi theo, khẽ thở dài một hơi, phất tay áo mà đi.
*****
- Nếu là thật, ta phải làm thế nào?
- Thản nhiên đối mặt, nên thế nào thì cứ làm thế ấy.
- Hay là... Ta lại tìm Ngao Liệt hỏi xem?
Thiên Bồng cười hừ một tiếng:
- Tề Thiên đại thánh trước nay luôn chuyện ta ta làm, đâu cần để ý tới ai. Thiên Đình sợ nhất chính là tính cách bất chấp này của ngươi. Sao đến vấn đề này lại sợ đầu sợ đuôi như vậy?
- Thế…
Hầu tử cúi mặt vòng tay ôm đầu gối, mờ mịt hỏi:
- Thấy mặt, ta nên nói câu gì với nàng đầu tiên?