Đại Bát Hầu

Chương 650: Hình dung tương tự



Giữa rừng hoang vu, hầu tử một thân một mình chậm rãi đi tới.

Gió đêm từ từ thổi qua, đè rạp cỏ dại, cuốn thốc lá rụng, từng tia lãnh ý xuyên thoa giữa rừng, đưa tới từng hồi tiếng vang giống như quỷ khóc hồn gào.

Hầu tử cứ thế vô định đi tới.

Không biết tại sao, càng chạy sắc trời càng tối, sao khuya giữa tinh không, ánh trăng giữa tầng mây đều đã thất tung. Thiên địa phảng phất không có lấy nửa tia ánh sáng.

Đến sau cùng, ngay như tròng mắt hầu tử mà đều không thấy rõ cảnh sắc bốn phía.

- Sao lại thế này?

Hắn mờ mịt vuốt vuốt tròng mắt, lại có vẻ không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Chính xác mà nói, thì đầu óc hắn sớm đã trắng không, đến nỗi đủ loại dị thường, lại đều không khiến hắn sinh tâm cảnh giác.

Dần dần, hắn bắt đầu cảm thấy mơ màng, đành dừng chân lại, chống Kim Cô bổng nghỉ ngơi.

Bỗng đột nhiên, một bóng đen lướt qua trước mặt.

- Ai!

Hầu tử cả kinh, theo bản năng xốc lên Kim Cô bổng.

Nhưng mà, ngay phía tiền phương, trong hắc ám chỉ lờ mờ thấy được mấy nhánh cây hơi khẽ chấn động, trừ chúng ra, nào còn gì khác.

Cứ thế nhìn đăm đăm vị trí kia hồi lâu, hầu tử mới từ từ thở phào một hơi, thả xuống Kim Cô bổng.

- Ta sao thế này? Ta... Ta đang ở đâu?

Thẳng đến lúc này, hắn tựa hồ mới nhận ra toàn bộ cảm giác của bản thân đều đã thất hiệu.

Không cảm giác được sự ba động của linh lực và linh khí, không còn nhìn được trong đêm, ngay cả thính giác, dường như cũng chỉ thừa lại chút phạm vi nhỏ quanh mình.

Ngay khi hắn đang mờ mịt. Một thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu.

- Là ta.

- Ngươi là ai?

- Ta là ngươi.

- Ngươi là ta, thế ta là ai?

- Ngươi... Chẳng là ai cả.

- A ha ha ha, ta chẳng là ai cả? Trong tam giới này, kẻ dám nói vậy với ta cũng không nhiều.

Tầng mây trên đầu chậm rãi bay dạt ra, nguyệt quang lần nữa chiếu sáng mặt đất.

Ở trước mặt cách hắn mười trượng, một bóng đen lẳng lặng đứng đó, đưa lưng về phía hắn.

Nháy mắt, cảm giác vô lực vừa nãy chợt tan biến, nhận biết với ngoại giới được khôi phục chút ít. Nhưng cảm tri về người trước mắt lại vẫn cứ mông lung.

Loại cảm giác ấy hệt như đương sơ khi mới cảm ngộ được linh khí và linh lực trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, tuy biết đối phương ở đó, lại không cách nào trực tiếp thông qua cảm giác biết được cường độ linh lực đối phương.

Âm thầm siết chặt Kim Cô bổng. Hầu tử thấp giọng nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Ngươi thật sự muốn biết ư?

Lần này thanh âm không vang lên trong đầu hầu tử nữa, mà là thanh âm trực tiếp nói ra, ngữ điệu khàn khàn, khó nghe đến nỗi khiến người nổi cả da gà.

Tựa như kẻ này đã rất nhiều năm không mở miệng nói chuyện.

- Người của Phật môn, người của Thiên Đình, yêu quái, hay là người của Côn Luân sơn?

- Ngươi đoán xem.

- Ta không thích đoán. Ta ghét nhất, là cái kiểu giả bộ thần bí này.

Nghe được lời ấy, người đó cười lên “khanh khách”, cười đến sặc sụa.

- Chúng ta quen nhau ư?

- Quen!

- Quen đến mức nào?

- Rất quen.

- Từng có ân oán?

Đối phương do dự thoáng chốc, nhẹ giọng thán nói:

- Xem như... Là có đi.

- Có ân oán, thì nói sớm đi. Đỡ phải nhiều lời.

Hầu tử âm thầm vận lên linh lực, chuẩn bị động thủ.

Đúng lúc này, mây đen trên đỉnh đầu chậm rãi che khuất vầng trăng, bốn phía lại lần nữa chìm trong hắc ám.

Hai mắt hầu tử không còn thấy rõ thân ảnh tiền phương, nhưng hắn vẫn có thể khóa định vị trí cụ thể của đối phương bằng cảm giác.

- Có ân oán, bởi vậy, ngươi chuẩn bị giết ta?

- Lý do đấy còn chưa đủ ư? Nếu đã có ân oán. Không giết ngươi, chẳng lẽ chờ ngươi tới tìm ta gây sự?

- Đúng... Ngươi nói đúng. Nếu là ta, ta cũng sẽ làm vậy. Nhưng mà, ngươi có chắc sẽ đánh thắng được ta?

Nghe vậy, hầu tử bật cười.

Trên thế giới này, có thể nói vậy với hầu tử, hiện tại hình như chỉ còn mỗi Như Lai. Đáng tiếc, trên thân kẻ này rõ ràng có linh lực ba động, có thể đoán định xuất thân từ Đạo môn, hơn nữa, còn tu Hành giả đạo.

Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, đối phương “hưu” một tiếng, lấy tốc độ cực nhanh phi độn tới trước mặt.

Cơ hồ là cùng thời điểm, hầu tử không cần nghĩ ngợi đuổi vọt theo, vung lên Kim Cô bổng nện tới.

Nhưng mà, một côn nặng tựa ngàn cân, lại đánh vào khoảng không.

Cát đá lăn lộn đập mặt mà đến, nhất thời, hầu tử ngẩn ngơ.

Không phải đối phương chớp qua một kích này, chuẩn xác mà nói, là đối phương dùng tốc độ đơn thuần nhất, chỉ nháy mắt liền kéo ra cự ly cùng hầu tử, đến nỗi một côn đánh hụt.

Với dũng sĩ thân kinh bách chiến, bọn họ thường thường có một điểm chung, đó chính là tay động còn nhanh hơn cả ý niệm. Nhiều khi, bọn họ hoàn toàn chiến đấu dựa vào trực giác và bản năng.

Không chút nào do dự, hầu tử tấn tốc tăng nhanh tốc độ bản thân. Nhưng mà, tốc độ đối phương cũng tăng nhanh tương ứng.

Trong hắc ám, hai người cứ thế đuổi tới đuổi lui, không biết hầu tử đã đánh nát bao nhiêu khối núi đá, đập nát bao nhiêu cây cự mộc, lật tung bao nhiêu phiến rừng cây... Nhưng bất kể ra sao, hầu tử vẫn không đuổi kịp phương, càng không đụng nổi một sợi lông đối phương... Bởi vì, tốc độ đối phương tương đương như hắn!

Hầu tử không khỏi kinh hãi.

Nhiều năm như vậy, trừ Như Lai “vô ngã”, còn thì không ai có thể so liều tốc độ cùng hắn.

Giữa lúc cấp bách, hầu tử bạo quát một tiếng:

- Dài--!

Kim Cô bổng đột nhiên vươn dài, gào thét đâm hướng đối phương.

- Choang!

Một tiếng vang chói tai, hầu tử có thể cảm nhận rõ ràng, Kim Cô bổng đã đánh lên vật cứng nào đó.

Ngay tức thì, đối phương phản kích.

Nương theo cảm giác đối với linh lực ba động, tuy hầu tử nhìn không thấy, lại vẫn có thể nắm giữ được phương vị mà đối phương muốn ra tay.

Kim Cô bổng tấn tốc rụt về phòng hộ, vững vàng tiếp lấy trọng kích từ đối phương. Đỡ một kích này, tay hầu tử không khỏi run lên.

Đây là ai?

Giữa thiên địa còn có Hành giả đạo nào có lực lượng mạnh như thế?

Chiến cuộc thuấn tức vạn biến không cho hầu tử thời gian để ngẫm nghĩ. Hắn lộn mình một vòng, vung liền ba côn đánh tới, nhưng toàn bộ đều bị đối phương vững vàng tiếp được. Ngay sau đó, đối phương lại đánh trả ba chiêu, cũng bị hầu tử vững vàng tiếp xuống.

Song phương kịch chiến ngươi tới ta đi, dần dần sa vào giằng co.

Thời gian đẩy dời, năng lực cảm giác của hầu tử càng lúc càng rõ nét. Nhưng tùy theo năng lực cảm giác dần khôi phục, hắn lại càng lúc càng tâm kinh.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, tu vị đối phương cư nhiên cũng là Đại La Hỗn Nguyên đại tiên đỉnh phong như mình, dùng cũng là côn, một thanh côn có thể co duỗi tự nhiên như Kim Cô bổng... Cũng là Hành giả đạo. Cũng là côn pháp chỉ có tử môn, không có sinh môn.

Loại cảm giác ấy, hệt như đang đối chiến cùng chính bản thân mình... Cái quái quỷ gì thế này?

Trùng trùng đâm sầm vào nhau, song phương bắn ra, cách không đối trì, lần này không ai ra tay cướp trước một bước nữa.

Tầng mây trên đầu lần nữa gạt ra, nguyệt quang vung vẫy xuống.

Một khuôn mặt lông lá từ từ xuất hiện trước mặt hầu tử...

*****

Mắt chợt mở choàng. Hầu tử tung mình nhảy lên.

Ánh trăng nhu hòa, sao trời lấp lánh, gió từ bên cạnh nhè nhẹ thổi qua, rừng cây vang lên từng hồi xào xạc.

Bên đống lửa, Thiên Bồng nghi hoặc nhìn hắn.

Đưa mắt nhìn lại, hầu tử phát hiện chúng nhân đều đang nằm ngủ cách đó không xa.

Trong lúc ngủ mơ, Tiểu Bạch Long vươn tay gãi gãi mặt, Hắc Hùng tinh lẩm bẩm giống như sấm rền...

- Là... Mơ?

Phốc một tiếng, cả người hầu tử như bị rút sạch lực lượng, ngồi bệt xuống đất, thẫn thờ nhìn đăm đăm bàn tay mình.

Thẳng đến lúc này, hắn mới phát hiện mình đã ướt đẫm mồ hôi.

- Sao vậy?

Thiên Bồng dùng nhánh cây trong tay khiêu động đống lửa, nhẹ giọng thán nói:

- Ngươi mà cũng gặp ác mộng?

Hầu tử vươn tay vuốt mặt. Ngồi bệt trên đất.

Ác mộng?

Đã bao lâu rồi hắn chưa gặp ác mộng?

Hẳn là... Từ lúc thoát khỏi Ngũ Hành đến giờ chưa hề ngủ mơ lần nào.

Người tu tiên, tu vị càng cao, thời gian cần để ngủ lại càng ít. Tu vị đến trình độ như hầu tử, đừng nói nằm mơ, ngay cả đi ngủ cũng không cần thiết.

Lúc dưới Ngũ Hành sơn, là chính bản thân hắn muốn ngủ, đó cũng là cách để giết thời gian. Giải trừ hết thảy phòng ngự, mới có khả năng nằm mơ. Từ khi đi ra Ngũ Hành sơn, một đường tây hành, giới tâm hắn nặng lắm. Đừng nói nằm mơ, thậm chí chưa lần nào ngủ thiếp đi cả. Nhưng một tháng qua, bởi chuyện Dương Thiền, ngày ngày hắn đều tâm thần không yên, trạng thái tinh thần sa sút từng ngày, tối nay mới nằm xuống chuẩn bị thiếp đi một lát. Không ngờ vừa nằm, cư nhiên ngủ đi, còn gặp ác mộng.

Chuyện gì thế này?

Hắn đỡ lấy đầu gối chậm rãi đứng lên, từng bước đi tới chỗ Huyền Trang đang ngủ say.

- Sao vậy?

Thiên Bồng hỏi.

Hầu tử không trả lời.

Hắn nhè nhẹ đưa tay đặt lên mạch môn Huyền Trang, rót một tia linh lực vào thân thể, sau khi xác định Huyền Trang bình yên vô sự mới thu lại linh lực.

- Xảy ra chuyện gì?

Hầu tử lắc lắc đầu, xoay người về lại chỗ cũ, ngồi xuống bên cạnh Thiên Bồng, nói:

- Ta cư nhiên ngủ thiếp đi... Còn tưởng trúng quỷ kế nào đó.

- Ngủ lại chẳng phải cũng tốt? Khó được mới có lúc nghỉ ngơi.

Thiên Bồng quay đầu nhìn quét chúng nhân một lượt, nói:

- Mỗi lần gác đêm, chúng ta đều chia nhau, chỉ có ngươi là ngày nào cũng như ngày nào. Hắc, ngươi cũng nên ngủ một chút.

Hầu tử cúi đầu nhìn đăm đăm đống lửa, thất thần.

Một con khỉ không khác gì mình ... Lục Nhĩ Mi Hầu?

Thấy sắc mặt hầu tử có phần khó coi, Thiên Bồng nhẹ giọng hỏi:

- Mơ thấy... chuyện về Dương Thiền?

- Không phải.

- Mơ thấy Như Lai Phật Tổ?

Hầu tử lắc lắc đầu.

- Thế thì còn cái gì có thể dọa ngươi thành thế này?

- Tóm lại, là thứ chẳng tốt đẹp gì.

Hầu tử thoáng ngước đầu nhìn về tây phương, nói:

- Ngày mai chắc là tới được Xa Trì quốc. Đưa các ngươi tới đó, ta liền xuống Địa phủ một chuyến. Ta có dự cảm, bên kia khả năng sẽ có phiền hà, chẳng qua các ngươi hẳn có thể tự giải quyết.

- Yên tâm đi, tự chúng ta làm được.

Nói rồi, Thiên Bồng từ giữa eo lấy ra một chiếc ngọc giản, nắm trong tay xoa vuốt nói:

- Nếu thực sự hết cách, ta sẽ kêu cứu với ngươi.

Hầu tử nghiêng mặt sang nhìn Thiên Bồng, nhẹ giọng nói:

- Nhớ kỹ, chỉ cần cảm giác thấy có chỗ nào không đúng, lập tức cho ta biết, ngàn vạn không thể ngập ngừng.

- Yên tâm.