Đại Bát Hầu

Chương 651: Xa Trì quốc (1)



Giữa trưa hôm sau, đám người hầu tử đã đặt chân tới vương đô Xa Trì quốc.

Đó là một tòa thành trì nhỏ dựng lên giữa bình nguyên, được quấn quanh bởi vô số phòng ốc rập rạp. Khí hậu Xa Trì quốc vốn rét lạnh, quốc thổ có một nửa là thảo nguyên, một nửa là núi đồng, tình trạng đó khiến cho quốc gia này có đồng thời hai loại phương thức sinh tồn tuyệt nhiên bất đồng là nông canh và du mục.

Đúng thời điểm cây lá tốt tươi trong năm, bốn phía quốc đô dựng lên đại lượng trướng bồng, khắp đất đều là trâu dê. Còn khi gặp mùa khô hạn, nhân khổ chung quanh sẽ thưa thớt đi nhiều.

Do số lượng cư dân biến động rất lớn tùy theo quý tiết, nên cái gọi là quốc đô này thậm chí không tu kiến tường thành trên phạm vi lớn, đến nỗi tuyệt đại bộ phận dân cư thật ra đều sinh hoạt ngoài tường thành.

Thời gian mà chúng nhân đi đến đây, vừa khéo là mùa khô hạn.

Trên đường, cư dân thân mặc giáp bào dày cộm, đầu đội mũ da đi ngang qua, ai nấy đều dùng một loại ánh mắt kỳ dị quan sát đám người hầu tử.

Thiên Bồng đã theo quán tính huyễn hóa thành hình người.

Tuy hầu tử vẫn duy trì tướng mạo nguyên bản, không thi triển huyễn thuật nào cả, nhưng bản thân hầu tử đã có bộ dáng nhân hình, thân cao cũng không khác người tầm thường là bao, trừ lông lá đầy mặt, ngoài ra không có điểm nào khiến người quá độ chú ý.

Về phần Hắc Hùng tinh, để giảm thiểu phiền hà không cần thiết, cũng đã sơm sớm huyễn hóa ra nhân hình.

Theo lý, một đội ngũ như vậy đi trên thương đạo buôn bán nhộn nhịp như này, hẳn không đến nỗi quá kỳ lạ.

Khó chịu hồi lâu, dần dần hầu tử mới phát hiện đống tượng khiến cư dân bốn phía chỉ chỉ điểm điểm lại là Huyền Trang, không khỏi phải nhẹ giọng thán nói:

- Xem ra phiền hà nên tới là vẫn tới, chạy không thoát được.

- Phiền hà? Ý gì đây?

- Không có gì nghiêm trọng đâu. Chút phiền hà mà tự các ngươi có thể giải quyết. Đợi sắp xếp cho các ngươi xong ta liền đi.

Quay đầu lại, hầu tử và Thiên Bồng nhìn thấy Huyền Trang chính đang thử hỏi đường, đám đông đi đường thấy vậy đều trốn ra xa xa.

Gặp Huyền Trang mà tưởng như gặp ôn thần.

Thật không dễ dàng mới tìm được một người nguyện ý tiếp chuyện, người đó thần sắc hoảng hốt, mở miệng nói ngay:

- Tiểu sư phó, tại hạ khuyên ngươi nhanh nhanh rời đi thôi, không chừng vệ đội quan phủ đang trên đường chạy tới nơi này. Khi đó, có muốn đi cũng muộn rồi!

- Quan phủ?

Huyền Trang sửng sốt.

Người đó còn muốn nói gì thêm, bằng hữu bên cạnh lại đã cường hành kéo hắn tránh ra, vừa đi miệng vừa lầu bầu:

- Quản chuyện không đâu? Kẻ che giấu tội như tăng nhân, ngươi không biết ư?

Thấy thế. Thiên Bồng khẽ súc mày.

- Nhìn hiểu không?

Hầu tử hỏi.

Thiên Bồng chậm rãi lắc đầu.

Hồi lâu. Cuối cùng Huyền Trang đành phải vứt bỏ ý định hỏi đường, có vẻ chán nản về lại bên người chúng nhân.

Liếc nhìn Thiên Bồng và hầu tử, Huyền Trang thán nói:

- Lúc mới tới chỗ này, nghe nói Xa Trì quốc có rất nhiều chùa miếu, hương hỏa thịnh vượng, vốn định tới bái phỏng chùa miếu nào đó, xin nhờ nghỉ lại... Ai biết, cả đường cũng không hỏi được.

Hầu tử cười lên khanh khách:

- Ngươi muốn tìm tăng nhân bản địa?

Huyền Trang khẽ gật đầu.

- Yên tâm. Rất nhanh rồi ngươi sẽ thấy.

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe nơi xa truyền đến một trận tiếng bước chân chỉnh tề, lập tức, người đi đường dồn dập tự giác nhường ra lối đi.

Ở đầu mút lối đi, mọi người thấy được một quần binh vệ thân mặc khải giáp chính đang chạy tới bên này.

Huyền Trang cũng muốn tránh sang, nhưng bị hầu tử kéo lại.

- Tới bắt ngươi, tránh không được đâu.

- Bắt bần tăng? Bần tăng tịnh không phạm tội, vì sao bọn họ phải bắt bần tăng?

Không đợi hầu tử hồi đáp, vài chục tên binh vệ đã vây kín chúng nhân.

Nngười đi đường quanh bốn phía tránh xa xa mà nhìn, tựa hồ sớm đã tập mãi thành quen.

Một tên bộ dạng như là tướng lĩnh đỡ lấy trường eo giữa eo, bước lên trước một bước. Chỉ vào Huyền Trang lệ thanh quát nói:

- Yêu tăng lớn mật, lại dám vi kháng ý chỉ bệ hạ!

Nghe được lời này, chúng nhân không khỏi mờ mịt.

Hầu tử vác lấy Kim Cô bổng bước lên.

Mắt thấy hầu tử muốn động thủ, Huyền Trang vội kéo hắn lại, thấp giọng nói:

- Thị phi chưa rõ, sao có thể loạn thương vô tội? Việc này, cứ giao cho bần tăng xử lý.

Nhìn Huyền Trang. Hầu tử trầm tư một lúc, gật gật đầu, lùi ra sau.

Phất động tay áo, Huyền Trang đi ra phía trước, hai tay hợp mười cung cung kính kính hành lễ với tướng lĩnh kia, nhẹ giọng nói:

- Vị thí chủ này, bần tăng pháp hiệu Huyền Trang, từ đông thổ mà đến, mới tới quý địa. Không biết vi kháng ý chỉ theo lời thí chủ nói là để chỉ chuyện gì?

- Chuyện gì?

Tướng lĩnh kia cười lên khinh miệt, nói:

- Nhìn bộ dạng ngươi, đúng thật như mới từ ngoại cảnh đến đây. Chẳng qua, cũng không sao cả, dù sao ý chỉ của bệ hạ nói là tất cả tăng nhân, nếu đã tiến vào Xa Trì quốc, vậy cứ thuận theo pháp lệnh mà xử trí!

Nghe vậy, Huyền Trang còn muốn hỏi rốt cục là pháp lệnh gì. Nhưng không đợi hắn kịp hỏi ra miệng, liền đã thấy tướng lĩnh giơ tay lên, quát nói:

- Người đâu, bắt yêu tăng kia lại!

Lập tức, binh sĩ vây quanh bốn phía lũ lượt cuộn tay áo lên, tuôn hướng Huyền Trang.

Đây là muốn cường hành bắt đi.

Tình cảnh này, chúng nhân tự nhiên đâu chịu?

Không đợi Huyền Trang kịp phản ứng, chúng nhân đã rút ra binh khí, hộ quanh Huyền Trang.

Hắc Anh thương, Cửu Xỉ đinh ba, Phục Ma trượng...

Mắt thấy đối phương động đao binh, đám binh sĩ chuẩn bị muốn bắt lại Huyền Trang lập tức cả kinh, vội vàng lui trở về, rút ra trường đao giữa eo.

Tức thì, song phương thành thế đối trì.

Huyền Trang vội hai tay hợp mười, lại hành lễ lần nữa, nói:

- Vị thí chủ này, không biết Huyền Trang phạm phải chuyện gì?

Tướng lĩnh kia có vẻ không tính giải thích lằng nhằng với Huyền Trang, khẽ nhìn lướt qua, liền chỉ vào đám người hầu tử quát lớn:

- Hôm nay bản tướng chỉ bắt yêu tăng, việc này không liên quan tới các ngươi. Nếu cường hành bảo hộ, tội ngang yêu tăng, các ngươi hiểu chứ?

Kim Cô bổng dộng mạnh, hầu tử nghiêng đầu chắn trước mặt Huyền Trang, lại cúi đầu xỉa móng tay, không thèm ngước mắt nhìn tên tướng lĩnh lấy một lần.

- Nếu đã thế, thì đừng trách bản tướng vô tình!

Tướng lĩnh hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, quát nói:

- Bắt hết đám loạn đảng này cho ta!

- Dạ!

- Từ đã --!

Không đợi song phương xông vào nhau, Huyền Trang vội hô lên.

Lần thứ ba hành lễ với tướng lĩnh kia, Huyền Trang nhẹ giọng nói:

- Tướng quân muốn bắt Huyền Trang, liệu có thể cho Huyền Trang biết rốt cục mình đã phạm chuyện gì? Nếu phạm tội, Huyền Trang nguyện khoanh tay chịu trói.

Đám binh sĩ đều nhìn sang tướng lĩnh, tướng lĩnh có vẻ cũng hơi do dự.

Về phía Huyền Trang, hầu tử, Thiên Bồng, Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh, Tiểu Bạch Long, cộng thêm cả chính Huyền Trang, tổng cộng sáu người. Hơn nữa chiếu theo kinh nghiệm nhiều năm sa trường, sáu người này, tựa hồ đều không phải hạng dễ xử lý.

Chuyển mắt nhìn xem bên này, bao gồm cả chính hắn, tổng cộng mới có ba mươi lăm người.

Tuy ba mươi lăm đối sáu, về số lượng hẳn là không ngại, nhưng đao kiếm vô tình, nếu chó cùng dứt giậu. Khó miễn sẽ có chút thương vong.

Híp mắt nhìn Huyền Trang một lúc, tướng lĩnh kia sờ lên chuôi kiếm, nghiêng đầu vẻ mặt không vui nói:

- Bệ hạ có chỉ, tất cả tăng nhân trong cảnh nội Xa Trì quốc đều phải trưng tập lao dịch. Ngươi cảm thấy, mình có nên có mặt ở đây không?

*****