Trong thâm cốc lẩn khuất giữa rừng, một tòa lầu các nho nhỏ im lìm đứng nghiêm ở đó.
Trang hoàng đơn giản mà quỷ dị, u tối không có lấy nửa tia ánh sáng, bốn phía cỏ cây rậm rạp, thậm chí còn có chướng khí nồng nặc.
Đây là một địa vực vắng vẻ hoang vu, thứ quang mang duy nhất là từng điểm quỷ hỏa trôi nổi tới lui giữa không trung.
Địa Tạng vương dẫn Chính Pháp Minh Như Lai chậm rãi đi tới trước lầu các, từ đầu tới đuôi, thậm chí bọn họ không bắt gặp tên quỷ binh nào canh giữ quanh đây.
Đưa mắt nhìn bốn phía, Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng hỏi:
- Chỗ nào thế này?
- Một tòa biệt viện thôi.
Địa Tạng vương vẫn lầm lũi tiến về phía trước.
Rất nhanh, hai người tới trước cửa lớn chính sảnh.
Chỉ thấy Địa Tạng vương vươn tay đẩy nhẹ một cái, hai phiến cửa lớn cao tới một trượng ba xích từ từ mở ra trong tiếng ma sát chói tai.
Ngoài trời quang mang từ quỷ hỏa thuận theo khe hở chiếu vào, ở bên trong, là hắc ám phảng phất có thể cắn nuốt hết thảy.
Chính Pháp Minh Như Lai hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Địa Tạng vương, không hỏi gì thêm. Địa Tạng vương cũng không cất lời.
Thẳng đến khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, Chính Pháp Minh Như Lai nương theo ánh sáng quỷ hỏa hắt vào, nhìn thấy trên nền đất trống rỗng bên trong đặt một chiếc bàn thấp, trên bàn đặt một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật lớn chừng hai bàn tay.
Xách lên vạt áo, nhấc chân vượt qua bậc cửa, Địa Tạng vương từng bước đi tới trước bàn thấp, khom lưng cầm lên hộp gỗ.
- Không vào à?
Nghe vậy, Chính Pháp Minh Như Lai cũng nhấc chân bước vào điện đường, hai hàng chân mày nhíu chặt lại.
Mở hộp gỗ ra, từ bên trong, Địa Tạng vương lấy ra từng phiến thẻ tre có khắc chữ xếp thành hình chữ nhất (一) trên mặt bàn.
- Sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ thụ uẩn, tham, sân, si, mạn, nghi... Đây là. Bát khổ cùng ngũ độc?
Địa Tạng vương khẽ gật đầu.
- Tôn giả không cảm thấy, một đường này Kim Thiền tử đi được quá nhẹ nhàng ư?
- Nhẹ nhàng?
Chính Pháp Minh Như Lai khẽ bật cười, như có điều suy tư nhìn đăm đăm Địa Tạng vương.
Khẽ gật đầu, Địa Tạng vương vuốt tăng y chậm rãi ngồi xuống, vươn tay chỉnh lý lại số thẻ tre lộn xộn trên mặt bàn.
- Chúng sinh phàm trần đều khổ. Nỗi khổ bên cạnh Huyền Trang, nơi nơi đều có. Tỷ như lấy con khỉ kia mà luận...
Hắn vươn tay lấy ra vài mảnh thẻ tre xếp lên mặt bàn, nói:
- Tham, sân, si, mạn, nghi, năm độc đủ cả, ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ thủ uẩn, tám khổ thì có tới ba.
Chỉnh chỉnh tám phiến thẻ tre bị đẩy đến trước mặt Chính Pháp Minh Như Lai.
- Lấy Thiên Bồng mà luận, si, mạn. Năm độc thì có hai. Ái biệt ly, cầu bất đắc, năm thủ uẩn, tám khổ cũng có tới ba.
Lại năm phiến thẻ tre bị đẩy đến trước mặt Chính Pháp Minh Như Lai.
Phất phất tay, Địa Tạng vương nhẹ giọng thán nói:
- Về phần mấy kẻ khác, Hắc Hùng yêu, Long thái tử, Quyển Liêm thiên tướng, có ai là thân mình sạch sẽ đâu? Người bên cạnh chất đầy ác quả, thân mang nhiều ác niệm như thế. Với tình trạng này, một đường hướng tây, dù thật đến được Đại Lôi Âm tự, thì rồi sao? Tranh luận thắng nổi ư?
Nhìn đăm đăm chồng thẻ tre chất trước mặt, Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng hỏi:
- Thế, tôn giả cho là, phải làm thế nào?
- Tham, sân, si, mạn, nghi, đây là ngũ độc, hết thảy ác nghiệp đều bởi ngũ độc mà sinh. Sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ thủ uẩn, đây là tám khổ. Đối tượng mà Kim Thiền tử muốn độ là nỗi khổ chúng sinh.
Cúi đầu vuốt tay áo, Địa Tạng vương thong thả nói:
- Bần tăng cho rằng, tây hành biện pháp, không phải tại ở Đại Lôi Âm tự, mà tại ở chặng đường mười vạn tám ngàn dặm. Nếu Kim Thiền tử đã quyết tâm chứng đạo, chúng ta, liền không thể khiến hắn tay không mà về. Phổ độ này dù thế nào, cũng tất phải chứng ra cái gì đó mới được!
*****
Từ từ khép lại Sinh Tử bộ trên tay.
Lúc này, trong Sinh Tử điện, sắc mặt hầu tử đã trở nên cực kỳ khó coi.
Năm xưa tuy Địa phủ quy thuộc Thiên Đình, nhưng về thực tế nằm ở trạng thái chăn thả, chỉ cần không xảy ra đại sự, căn bản không ai quản. Đại năng trong tam giới tưởng muốn xuất nhập Sinh Tử điện đều rất dễ dàng, dù có xảy ra chuyện nào đó cũng không có gì là lạ.
Nhưng sau khi được Địa Tạng vương tiếp quản, Địa phủ sớm đã khác xưa.
Muốn lặng không tiếng thở xé đi một tờ Sinh Tử bộ ngay dưới mí mắt Phật môn, lại còn vừa khéo là tờ mà hầu tử muốn tìm...
- Đây là... Ý gì?
Siết chặt nắm tay, hầu tử cắn răng, hai hàng mi rung rung, mắt nhắm nghiền lại. Gân xanh trên trán sớm đã gồ lên, Sinh Tử bộ trong tay bị siết nhăn nhúm vào nhau.
Mắt thấy hầu tử đã bên bờ nổi điên, mấy tên quỷ binh một mực theo sát, giúp hắn thu dọn Sinh Tử bộ lập tức sợ đến nỗi hồn vía lên mây, vội vàng quỳ rạp xuống, không dám ngước đầu lên.
Thời này khắc này, hầu tử rất muốn phát hỏa đương trường, nện tanh bành Sinh Tử điện, sau đó nắm lấy Địa Tạng vương hỏi cho rõ ràng.
Hắn nắm chắc mười thành rằng mình có thể một chọi một đánh thắng Địa Tạng vương.
Đừng nói Địa Tạng vương, dù toàn bộ tứ đại Phật Đà đều hiện thân, hắn đột phá Thiên Đạo, cũng hoàn toàn có thể dễ dàng bắt lại.
Nhưng lý trí nói cho hắn, hắn không thể phát hỏa.
Bởi vì hắn có thể đánh bại tứ đại Phật Đà, lại không cách nào triệt để đánh bại kẻ đứng sau lưng chúng, Như Lai.
Khiến hết thảy trước mắt thoát ly quỹ tích dự tính, đến sau cùng, tất sẽ xuất hiện một cục diện mà chính hắn đều không cách nào khống chế.
Nếu có thể trực tiếp động thủ với Phật môn, thì hắn đâu cần đi cùng Huyền Trang chặng đường dài đến vậy, lần này, chắc phải mất chục năm.
Thất bại hơn sáu trăm năm trước đã chứng minh vũ lực đơn thuần tịnh không cách nào giải quyết vấn đề, chí ít không cách nào giành được kết cục mà hắn muốn...
Hồi lâu, cuối cùng hầu tử mới dần tỉnh táo lại, lẩm bẩm nói:
- Lão Quân cũng chỉ phong ấn nội dung... Gia hỏa này cư nhiên trực tiếp xé mất. Hừ, đây là cả che lấp cũng lười phải làm?
Hắn từ từ co mình lại, khoanh chân ngồi xuống, không nói lời nào.
Bộ dạng hệt như hư thoát.
Mấy tên quỷ binh cẩn thận ngước đầu nhìn hắn.
Tiện tay vứt Sinh Tử bộ sang một bên, hầu tử thoáng run lên, ngẩng đầu dựa vào giá sách sau lưng, hai mắt nhắm nghiền.
Trong Sinh Tử điện lặng ngắt như tờ, chỉ thừa lại tiếng thở dốc nặng nề của hắn.
Từng đóa quỷ hỏa phóng xạ ra quang mang yêu dị giữa không trung.
Đối phương rõ ràng là công khai muốn chọc giận mình.
Đúng vậy, chúng đã thành công.
Thời này khắc này, hầu tử đã giận sôi gan. Một cỗ tà hỏa nghẹn trong họng, cảm giác nuối không trôi khiến hắn rất muốn bật dậy vung lên Kim Cô bổng đánh nát toàn bộ nơi này.
Nếu chỉ có mình hắn. Có lẽ, hắn đã làm vậy.
Nhưng hắn không thể.
Đây không phải ngày đầu tiên đối mặt với Phật môn. Trong cảm thụ của hầu tử, đó là tông môn giảo trá đến nỗi khiến người sởn cả tóc gáy. Dám làm như thế, bọn họ tất có hậu thủ.
Mà tệ hại nhất chính là, điều hầu tử cần tra là thân thế Trầm Hương, tương ứng với đó là Dương Thiền.
Ngay cả loại chuyện này mà đối phương cũng can dự, chứng tỏ dù mình đã tìm đủ mọi cách để không liên quan tới Dương Thiền, thì đối phương vẫn sơm sớm nắm nàng thành quân cờ, đặt ở trong tay...
Đây... Rõ ràng là dương mưu.
Hầu tử từ từ mở choàng mắt ra, đăm đăm nhìn vào khung cảnh đen nhánh trên đỉnh đầu.
Sử dụng dương mưu, thuyết minh đối phương có thể ứng đối với tất cả phản ứng mà hắn có khả năng làm ra, thậm chí hi vọng hắn làm ra phản ứng. Có thể chỉ là một lần khiêu hấn đơn thuần, nhưng càng có thể là tiền tấu của loại âm mưu quỷ kế nào đó.
Nghiêm túc mà luận, tính trọng yếu của thân thế Trầm Hương kém xa lần đương sơ khi hắn muốn tra tung tích Tước Nhi chuyển thế.
Muốn tìm được truyền thế của Tước Nhi. Khi xưa chỉ có một cách, đó là tra duyệt Sinh Tử bộ. Song muốn tra thân thế Trầm Hương, hầu tử lại có vô số cách, chỉ có điều chuyện này rốt cục nói ra không dễ nghe. Chính như Thiên Bồng từng nói, không tiện trực tiếp hỏi dò Dương Thiền, bởi thế hắn mới sẽ cất công chạy đến Địa phủ điều tra.
Bởi vì cách này đơn giản nhất, trực tiếp nhất, cũng bí mật nhất, sẽ không nảy sinh khúc mắc gì với Dương Thiền.
Theo dự tính ban đầu, hầu tử muốn làm rõ sự tình mà không kinh động đến Dương Thiền.
Nhưng giờ Sinh Tử bộ đã bị xé...
Rất hiển nhiên, đối phương đã biết mình muốn tìm điều gì, thậm chí rõ ràng tới từng nhất cử nhất động.
Thì ra sớm đã điều tra mình chi li đến đường tơ kẽ tóc?
Chỉ trách bản thân quá ngây thơ?
Bây giờ nghĩ lại, tựa hồ cũng không có gì là lạ. Mình bị áp dưới Ngũ Hành sơn sáu trăm năm mươi năm, đối phương có đầy đủ thời gian làm rõ về mình, lấy thực lực Phật môn, muốn tra tìm những điều đó tịnh không phải không khả năng.
Nghĩ ngợi lung tung hồi lâu, hầu tử đột nhiên cười hừ một tay, vươn tay xoa nhẹ mặt mày.
Cảm giác bị người nặn lấy trong lòng bàn tay. Thật sự rất không thoải mái, phi thường không thoải mái!
Chậm rãi mở mắt ra, hắn mặt không biểu tình nhìn đám quỷ binh quỳ ở nơi xa, nói
- Địa Tạng vương… kia của các ngươi, lúc đi có dặn dò gì không?
Đám quỷ binh ngơ ngác nhìn nhau, dồn dập lắc đầu.
- Không có... Được lắm. Được lắm...
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Dùng Dương Thiền uy hiếp mình.
Giây phút trước, hầu tử còn đang băn khoăn về thân thế Trầm Hương, hiện tại, một thanh đao nhọn đã kề đến bên cổ Dương Thiền.
Từ từ đứng dậy, hầu tử đột nhiên từ trong tai lấy ra Kim Cô bổng, trùng trùng nện lên giá sách ở bên.
Chỉ nghe “oanh”, một tiếng nổ vang, giá sách ầm vang sụp đổ. Sinh Tử bộ trên giá sách nghiêng lệch mà xuống, mảnh giấy vụn gỗ tung bay.
Mấy tên quỷ binh sợ đến nỗi cuống cuồng tháo chạy.
Chạy ra trên trăm trượng, thấy sau lưng không có thêm động tĩnh nào, chúng mới quay đầu nhìn quanh.
Bạo nộ trong dự liệu tịnh không xảy ra, cạnh giá sách đổ sụp, hầu tử chống lấy Kim Cô bổng im lìm đứng đó, thở dốc liên hồi.
Rõ ràng chỉ tung một chiêu, lại có vẻ mệt nhọc vô cùng.
Sợ hãi từ từ tiêu tán, trong lòng đám quỷ binh lập tức thăng lên một tia nghi hoặc.
- Giúp ta chuyển cáo Địa Tạng vương, chuyện hôm nay, chưa dừng lại ở đây đâu.
Hồi lâu, hầu tử cúi đầu, xoay người đi ra cửa lớn.
Mấy giá sách ven đường bị hắn tiện tay nện nát.
*****
- Bẩm thế tôn, Tôn Ngộ Không đã ly khai Sinh Tử điện.
- Có tới bên này không?
Quỷ binh cung kính đáp nói:
- Hồi bẩm thế tôn, không có.
- Không có?
Chính Pháp Minh Như Lai từ trong đống thẻ tre của hầu tử rút ra phiến có viết chữ “sân”, cầm lên lắc lư trước mặt Địa Tạng vương.
Địa Tạng vương không thèm để ý, thuận miệng hỏi:
- Thế, hắn có nói gì không?
Quỷ binh hồi tưởng chốc lát, nói:
- Hắn bảo, nhờ tiểu quỷ chuyển cáo cho thế tôn, chuyện hôm nay chưa dừng lại ở đây. Còn nữa, lúc gần đi hắn đập nát mấy giá sách, tiểu quỷ chính đang sai người khôi phục.
Nghe vậy, Chính Pháp Minh Như Lai đành phải thả thẻ tre khắc chữ “sân” về lại trên bàn.
- Không phải không giận, chỉ là ngại ở hình thế, không phát tác được thôi.
Địa Tạng vương khẽ cười thán nói:
- Chặng đường chứng đạo của Kim Thiền tử, xem ra còn xa lắm.