Đại Bát Hầu

Chương 656: Đầu hàng



- Đó là cái bẫy.

Thiên Bồng nhẹ giọng nói:

- Bọn họ đang muốn ép chúng ta ra tay, ngàn vạn đừng để trúng kế.

- Tây hành, chẳng phải là biết rõ sơn hữu hổ thiên hướng hổ sơn hành (biết trên núi có hổ mà vẫn leo lên)? Bần tăng không còn lựa chọn khác.

Tiểu Bạch Long, Hắc Hùng tinh, Quyển Liêm đều tròn mắt nhìn Thiên Bồng.

Ánh mắt chúng tăng nhân tới lui trên người Huyền Trang và Thiên Bồng.

Một tên tăng nhân quỳ dưới đất kéo lấy chéo áo Huyền Trang, thấp giọng nói:

- Đại sư... Đại sư, chúng ta không muốn chết... Cầu đại sư cứu chúng ta, cầu đại sư cứu chúng ta...

Huyền Trang lặng lẽ gật đầu, quay sang nói với Thiên Bồng:

- Nguyên soái nói đúng, không thể gọi Đại Thánh gia trở về, cửa ải lần này, bần tăng tất phải tự mình vượt qua.

Giữa vòng vây chúng tăng, Huyền Trang và Thiên Bồng lặng lẽ nhìn nhau, từ từ nhấc chân lên.

Đám tăng nhân dắt lấy chéo áo, theo sát ngay sau.

- Tự mình vượt qua... Dựa vào cái gì để độ?

Do dự thoáng chốc, hết cách, Thiên Bồng đành phải xoay người cùng theo.

Thấy thế, Tiểu Bạch Long, Hắc Hùng tinh, Quyển Liêm cũng lũ lượt nhấc chân lên. Dưới sự che chở của bọn họ, chúng tăng nhân run rẩy đứng dậy.

Mưa tên ngừng lại.

*****

- Bẩm quốc sư, bọn họ đầu hàng.

- Đầu... Hàng?

Đa Mục Quái kinh ngạc súc mày.

- Đúng. Bọn họ... Toàn bộ bọn họ đã đầu hàng.

Ở sau lưng, ba tên đạo sĩ ngơ ngác nhìn nhau.

- Cái gì vậy? Đầu hàng?

- Tình nguyện đầu hàng chứ không chịu thông báo Đại Thánh gia... Hay là, trên tay bọn họ căn bản không có thủ đoạn thông báo cho Đại Thánh gia?

- Không khả năng. Một chiếc ngọc giản mà thôi, sao Đại Thánh gia có thể đại ý đến mức ngay cả ngọc giản đều không lưu lại.

- Vậy là chuyện gì? Là kế?

Hai hàng lông mày Đa Mục Quái càng nhíu chặt, nhất thời, hắn cũng nghĩ không ra nguyên do.

- Quốc sư, tiếp theo phải làm thế nào? Chấp nhận đầu hàng. Hay là giết chết?

Đa Mục Quái vuốt râu dài, chậm rãi nói:

- Đầu hàng, xem xem có thể nghĩ được cách nào phân hóa tên hòa thượng cầm đầu cùng những người khác không.

- Dạ!

Binh sĩ kia xoay người lên ngựa, lao nhanh về hướng mỏ đá đi.

Đợi binh sĩ đi rồi, đạo sĩ râu quai nón ở bên mới nhẹ giọng nói:

- Việc này dù chưa hẳn đã ổn thỏa, song chắc cũng giải quyết được. Song đại nhân có từng nghĩ tới, chuyện thành rồi, nên giải thích thế nào với Đại Thánh gia?

- Giải thích? Cần gì giải thích?

Đa Mục Quái hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói:

- Tây hành, không nghi ngờ là quỷ kế của Phật môn. Đại Thánh gia là người trong cuộc mới bị che mắt, chúng ta thân làm thuộc hạ, tự nhiên phải phân ưu cho Đại Thánh gia. Dù sau này Đại Thánh gia muốn lấy mạng ta, cho hắn là được. Vương giả Yêu tộc, sao có thể thành tay sai Phật môn! Việc này gạt được Lữ lão cẩu. Nhưng không gạt được Đa Mục Quái ta!

Nghe vậy, ba tên đạo sĩ còn lại khom người chắp tay, nói:

- Đại nhân cao phong lượng tiết, chúng ta tự nhiên sẽ liều mình bồi cùng!

Cắn răng, Đa Mục Quái đưa mắt trông hướng mỏ đá.

*****

Lúc này, trong ánh lửa u ám, hầu tử chính đang đi tới đi lui giữa đống giá sách Sinh Tử điện.

Mấy tên quỷ binh Địa phủ cùng theo sát gót, tay chân luống cuống nhặt lên Sinh Tử bộ bị hầu tử ném ra đầy đất, thả về trên giá.

Hầu tử một mặt lơ lửng giữa trời, phi tốc tra duyệt Sinh Tử bộ, một mặt để ý những quỷ binh kia.

Không chỉ quỷ binh. Hắn còn âm thầm cảm giác hết thảy bốn phía.

Dần dần, hắn đã xác định những quỷ binh này tịnh không để lại ký hiệu gì ở những quyển Sinh Tử bộ được nhặt lên.

Nhưng mà, sao lại sơ suất đến thế?

Tính trọng yếu của thông tin liên quan tới hai cái tên Trầm Hương, Lưu Ngạn Xương, chỉ có bản thân hầu tử mới biết.

Vì sao hầu tử lại xuống Địa phủ vào lúc này, trừ đội ngũ tây hành, không ai có khả năng biết được. Chẳng lẽ Phật môn thật sự không để ý điều này?

Đây không giống phong cách hành sự của chúng.

Là bởi không để ý, hay là bởi đã biết, hoặc có thể... Sau này bọn họ có cách khác để thám tra?

Càng nghĩ, hầu tử càng cảm thấy không thích hợp.

Một mặt trầm tư, một mặt lật giở Sinh Tử bộ.

Nháy mắt, hắn đã lật qua hai giá sách, dần dần, đã tiếp cận mục tiêu thực sự muốn tìm...

*****

Bên cạnh tế đàn, Chính Pháp Minh Như Lai và Địa Tạng vương vẫn lẳng lặng đứng đó, nhìn Pháp trận dần dần biến dị.

- Lần này hắn xuống Địa phủ làm gì?

- Tra Sinh Tử bộ.

- Tra cái gì? Thanh Tâm ư?

Địa Tạng vương khẽ lắc đầu, nói:

- Tra Trầm Hương.

- Người nào?

- Một đứa bé phàm trần.

- Một đứa bé phàm trần thì cần gì phải tra đến Sinh Tử bộ?

Địa Tạng vương khẽ cười cười, nói:

- Bởi vì hắn có một cái tên rất đặc ý.

Nụ cười ấy, ý vị sâu xa, nhất thời, Chính Pháp Minh Như Lai nhìn không thấu ảo diệu trong đó.

Phật Môn có tứ đại Phật Đà: Chính Pháp Minh Như Lai, Địa Tạng vương, Phổ Hiền, Văn Thù. Trong bốn người này, luận pháp lực, tam giới đều công nhận kẻ mạnh nhất là Chính Pháp Minh Như Lai, nhưng nếu luận về quỷ dị khó lường, lại phải kể tới Địa Tạng vương.

Rất nhiều người cho rằng đó là bởi Địa Tạng vương cực ít ra tay, bởi ít ra tay, cho nên khiến người khác cảm thấy thần bí. Nhưng Chính Pháp Minh Như Lai biết không phải vậy.

Rõ ràng là cùng tu một loại Phật pháp, song có đôi lúc, ở trước mặt Địa Tạng vương, Chính Pháp Minh Như Lai có cảm giác hai người cách nhau rất xa, đoán không ra, ngộ không thấu.

- Nhất thời nửa khắc, e là linh hồn phiêu đãng kia còn chưa quy vị được.

Phất động tay áo, Địa Tạng vương nhẹ giọng thán nói:

- Mấy ngày trước bần tăng tâm huyết lai triều (nổi hứng), chế ra một bộ thẻ tre rất thú vị, nếu tôn giả có hứng, hay là để ta lấy ra xem xem?

Chính Pháp Minh Như Lai lặng lẽ gật đầu.

*****

- Ta nói này, nguyên soái.

Tiểu Bạch Long thấp giọng nói:

- Ngươi nói không thể gọi Đại Thánh gia trở về, vậy chúng ta gọi người khác tới thì sao?

- Gọi ai?

- Gọi người của Thiên Đình. Mượn dùng tay phàm nhân hạ thủ, bọn chúng làm vậy cũng bị xem là quấy rối phàm trần, Thiên Đình chắc sẽ không ngồi yên không quản mới đúng.

- Ngươi có chứng cứ ư? Không bằng không cứ, ngươi muốn Lý Tĩnh tới, cần bao lâu, mang theo được bao nhiêu binh lực?

Quay đầu sang, Thiên Bồng áp thấp giọng dặn dò Quyển Liêm:

- Bất kể thế nào cũng phải thủ bên người Huyền Trang pháp sư. Không thể đi xa.

- Hiểu rồi!

Quyển Liêm thấp giọng đáp nói.

Hắc Hùng tinh ở bên cũng lặng lẽ gật đầu.

Tiểu Bạch Long rõ ràng cũng nghe được. Bất quá hắn còn phải chiếu cố tới biểu đệ đang thụ thương, không rảnh để lo cái khác.

Đám tăng lữ từ cửa chính mỏ đá ùa ra, Huyền Trang đi ở hàng đầu.

Từng dãy cung tiễn kéo căng nhắm thẳng vào hắn.

Hai tay hợp mười, Huyền Trang hành lễ với tướng lĩnh cầm đầu, nói:

- Huyền Trang nguyện hàng. Chỉ cầu tướng quân thương xót chúng tăng nhân, thả cho bọn họ một con đường sống.

Tướng lĩnh cầm đầu híp mắt lại, nhìn đăm đăm Huyền Trang, một tay nâng lên cao, lại vừa không hạ lệnh chấp nhận đầu hàng, cũng không ra lệnh công kích.

Tăng nhân bốn phía câm như hến, ai nấy đều ngước mắt trông chờ.

Huyền Trang vươn ra hai tay. Nhưng không ai đeo xiềng xích cho hắn.

Song phương cứ thế cầm cự.

Hồi lâu. Một con khoái mã đi tới bên cạnh tướng lĩnh, binh sĩ trên lưng ngựa lập tức lao xuống, ghét sát bên tai tướng lĩnh thầm thì vài tiếng.

Lỗ tay Thiên Bồng thoáng run lên, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói khẽ với những người khác:

- Bọn họ muốn bắt lại chúng ta, bao gồm cả các tăng nhân, đây là muốn cầm tất cả những người ở đây làm con tin.

- Nếu như động thủ giết người, các ngươi cần thời gian bao lâu mới có thể tận diệt hơn hai vạn quân đội này?

Tiểu Bạch Long đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

Vừa nghe lời này. Chúng nhân đều sửng sốt.

Huyền Trang đứng ở phía trước khẽ lắc đầu, nhẹ giọng thán nói:

- Không thể thương hại tới người vô tội.

- Bọn chúng mà còn vô tội?

Tiểu Bạch Long không khỏi cười hừ một tiếng.

Huyền Trang liếc nhìn đám binh sĩ kéo căng dây cung nhắm thẳng vào mình nơi không xa, nhẹ giọng nói:

- Bọn họ cũng chỉ nghe mệnh hành sự thôi.

Tiểu Bạch Long không khỏi lắc đầu ngao ngán.

Thẳng cho tới nay, hắn vẫn không quá rõ ràng, rốt cuộc thì chứng đạo phổ độ là cái gì, chỉ là bị hầu tử nửa dụ nửa lừa lôi lên tặc thuyền thôi. Hôm nay, lần đầu tiên hắn cảm thấy cái chuyện phổ độ này thực sự không đáng tin cho lắm.

Loại cảm giác ấy, hệt như chứng kiến đứa trẻ ngây thơ đang huyễn tượng về một thế giới mà hắn chưa từng gặp qua – thực sự toàn là bậy bạ.

Nhìn sắc mặt Hắc Hùng tinh và Quyển Liêm, chắc rằng cách nghĩ cũng không khác Tiểu Bạch Long là mấy.

Do dự hồi lâu, Tiểu Bạch Long thong thả nói:

- Trước kia lúc Đại Thánh gia ở bên người cứ cảm thấy hắn quá xung động, bây giờ nghĩ lại, xung động cũng có chỗ tốt của xung động. Không có hắn. Chúng ta chỉ là một đám mặc người xâu xé...

Không lâu sau, mấy tên binh sĩ đã dùng xe đẩy đẩy tới một đại đội xiềng xích, trút nghiêng xuống dưới đất.

Tướng lĩnh kia cao giọng gầm nói:

- Thả vũ khí xuống, đeo xiềng xích vào, tha các ngươi không chết!

Chúng tăng đối mặt nhìn nhau, cuối cùng đều trông hướng Huyền Trang.

- Thật hàng?

- Thật hàng.

Huyền Trang bước lên phía trước, vươn tay nhặt lên xiềng xích. Đeo vào tay mình.

Thấy hành động đó của hắn, đám tăng lữ còn lại cũng chạy lên, vội vã đeo xiềng xích lên người.

Đám đông binh sĩ nơi xa nhìn mà không khỏi bật cười.

Đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có kẻ nóng lòng đeo xiềng xích lên người như vậy.

Thiên Bồng khe khẽ ấn lên pháp ấn trên chuôi Cửu Xỉ đinh ba, lại làm như vô ý đưa mắt nhìn một số người.

Những người kia đều lĩnh hội ý của hắn, ai nấy cùng ấn lên pháp ấn trên binh khí của mình.

Ngay sau đó, bọn họ buông ra vũ khí trong tay.

Từng thanh trọng hình binh khí ầm vang rớt đất, mặt đất khẽ khàng run lên.

Nhất thời, sắc mặt tên tướng lĩnh cầm đầu rất khó coi.

Chẳng qua khó coi cũng phải nhịn, tên đã trên dây không thể không phát, nếu đã đi tới bước này, bọn họ đâu thể đánh trống lui đường.

Một đám trường thương binh tấn tốc bước lên, vây chặt chúng nhân bao gồm tất cả tăng nhân lại.

Tướng lĩnh đi tới trước mặt Huyền Trang, đang muốn mở miệng nói gì đó, Thiên Bồng lại chợt đứng ra chắn trước người Huyền Trang.

- Các ngươi muốn bắt ai thả ai ta không quản, nhưng Huyền Trang pháp sư tất phải ở chung cùng ta.

Câu kia vừa thả xuống, tướng lĩnh lập tức dừng chân, lặng lẽ gật đầu.

Đêm tối, gần hai vạn đại quân giơ cao cây đuốc, áp giải hơn ngàn tăng lữ còn sống sót và đám người Huyền Trang đi tới vương đô.

*****

Thực tế thì tình hình vẫn vậy, dù cho bị bắt, những “hộ vệ” như Thiên Bồng vẫn thủ chặt bên cạnh Huyền Trang.

Từ đằng xa nhìn theo đại quân đang trên đường đi tới vương đô trên bình nguyên, Đa Mục Quái khẽ thở dài một hơi, nói:

- Hi vọng Đại Thánh gia có thể quay về chậm chút. Thu lại binh khí của bọn họ, không có binh khí, khả năng thắng khi động thủ sẽ lớn hơn người.

Đang muốn xoay lưng, chợt một tên binh sĩ vội vã đi tới trước mặt hắn, quỳ đất chắp tay nói:

- Bẩm quốc sư, bệ hạ mời ngài đi qua một chuyến.

Do dự thoáng chốc, Đa Mục Quái thuận miệng nói:

- Biết rồi!

*****

Lúc này, dưới Địa phủ trong, hầu tử chính đang cầm lấy một phần Sinh Tử bộ, mắt trợn tròn, tức tối đến run lên.

Muôn vàn giấu diếm, trăm loại chập chờn, kết quả, lúc lật đến tờ mà mình muốn kiếm, lại phát hiện đã bị xé. Hơn nữa còn là mới xé không lâu!